Hắc Tương Lăng hút không khí rên rỉ, cô mờ mịch nhìn lấy trần nhà, đầu vì kích tình mà trở nên trống rỗng.

Mị lực của ngừoi đàn ông này khiến cô mất lí trí, mà cô cam tâm tình nguyện bị lạc trong tình yêu của anh.

Để anh chờ đợi ba tháng, đã đủ rồi.

Trong một tuần ở nơi này, cô vẫn có một phần chờ mong, mong đợi hai người gặp mặt lần nữa thì sẽ không quan hệ như vậy nữa. . . . . . Mà đêm nay, chính là đêm quan trọng sẽ thay đổi quan hệ của cả hai.

Lôi Thiệu Đình ôm cô vào trong phòng ngủ, đặt thân thể xinh đẹp của cô ở trên giường, anh quỳ gối bên cạnh cô, bỏ quần áo trên người đi.

Dục vọng khiến toàn thân cô nóng ran, nổi lên một màu phấn hồng, cô liếm liếm môi khô, đôi đôi mắt đẹp không kiềm hãm được thưởng thức thân thể nam tình làm người ta điên cuồng kia.

"Ma nữ này, cố ý hấp dẫn anh có đúng không?" Anh cắn răng, thân thể cường tráng khí phách đặt lên thân thể mềm mại của cô, khàn khàn thì thầm bên tai cô, bàn tay không kịp chờ đợi bỏ quần áo của cô đi.

Nàng không có cách nào để nói, thân thể vì anh đụng chạm mà nhẹ nhàng run rẩy.

Anh thích cô vì anh mà bộ dáng hưng phấn, khi anh rút đi vật che đậy thân thể cuối cùng của cô thì thân thể đã tràn đầy dục vọng lập tức kề chặt với da thịt của cô, ngay lập tức hai người cùng hít vào một hơi.

"Em. . . . . . chuẩn bị xong chưa?" Anh ngẩng đầu, mắt đen tràn đầy khát vọng, nhìn thẳng tắp vào trong con ngươi xinh đẹp của cô.

". . . . . . Ừ." Gương mặt Hắc Tương Lăng nóng lên đỏ bừng, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ mong đợi, nhẹ nhàng gật đầu.

Cô đáp lại khiến Lôi Thiệu Đình điên cuồng, cúi đầu bắt lại môi thơm ngọt ngào của cô lần nữa.

Trong phòng kiểu Nhật tràn đầy phong tình, Lôi Thiệu Đình dẫn dắt cô không lưu loát, cảm nhận kích tình giữa nam nữ lần nữa.

Kí ức bốn năm trước, cô không nhớ rõ, nhưng anh lại khắc sâu.

Đêm nay làm lại lần nữa, anh dùng hết nhiệt tình trên người, không biết bao nhiêu lần trao đổi nhiệt độ cho nhau.

Để có ngày này, anh đã đợi hơn bốn năm rồi.

"Lăng, anh yêu em ——" Lại vững chắc xuyên qua cơ thể cô lần nữa, Lôi Thiệu Đình khó kìm nổi cắn vành tai trắng nõn của cô, thổ lộ lời yêu thương.

Đời này, anh chỉ nói yêu với Hắc Tương Lăng, anh thật lòng yêu cô.

Hắc Tương Lăng ở dưới anh, vì kích tình mà để móng tay bám lấy lưng rộng lớn của anh, trong nháy mắt khi hai người kết hợp, cô hít một hơi thật mạnh, tế bào toàn thân hưng phấn khó đè nén.

"Lôi, em cũng yêu anh. . . . . . em yêu anh. . . . . ." Cô run rẩy đáp lại lời yêu thương của anh.

Lôi Thiệu Đình cúi đầu hôn đôi môi run rẩy của cô, dẫn dắt hai người cùng nhau lên cảnh giới mất hồn cực hạn.

************

Hai giờ sáng, Lôi Thiệu Đình đang ngủ đưa tay tìm kiếm, muốn ôm nữ nhân đang ở xa vào trong lồng ngực lần nữa.

Cánh tay dài lục lọi vị trí bên người chỉ mò đến hơi ấm bên cạnh, nhưng không bắt được thân thể mềm mại như anh nghĩ.

Bỗng dưng mở mắt ra, một trận kinh hoảng xông vào trong đầu anh.

Thân thể tráng kiện nam tính ngồi dậy từ trên giường, anh trừng mắt nhìn giường ngủ vắng vẻ bên cạnh, sự ảo não hiện lên trên khuôn mặt còn sót lại buồn ngủ của anh.

Cô lại rời đi sao?

Người phụ nữ này lại không nói tiếng nào thừa dịp lúc anh ngủ say mà rời đi hả?

Cảm xúc ảo não và tức giận lần lượt thay đổi, anh phiền não bỏ chăn mỏng đắp lên thắt lưng xuống, xoay người muốn xuống giường.

"Người phụ nữ đáng giận!" Trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, tay của anh bới tóc, mặt đầy tức giận.

"Anh làm sao vậy?" Quay người lại, cô gái xinh đẹp mà anh cho là đã rời đi, lại phủ lên mình áo choàng tắm màu xanh dương của khách sạn, đứng trước mắt anh thật mê người.

"Em —— vẫn còn ở lại." Kinh ngạc nhìn lại một đôi thủy mâu xinh đẹp của cô.

"Chẳng lẽ. . . . . . anh hi vọng em thừa dịp lúc anh ngủ thì tự động biến mất lần nữa hả?" Vừa rồi Hắc Tương Lăng đi nhà vệ sinh một chuyền, lông mày tỉ mỉ vì suy đoán tâm tư của anh mà nhẹ chau lại .

Tức giận trên khuôn mặt tuấn tú ngay lập tức đã không thấy đâu, anh kéo cô vào trong ngực."Không! Vĩnh viễn không cho phép em lại không nói lời nào mà rời khỏi anh!"

Giọng nói kiên quyết của anh giống như một dòng nước ấm lướt qua tim cô.

Thì ra vừa rồi anh tức giận, là vì cho rằng cô lại lặng lẽ rời đi sao. . . . . .

"Vâng." Ngồi trên đùi của anh, tay mịn vòng lên eo bền chắc của anh, cô cười đồng ý.

"Anh tin em chắc chắn có thể nói được làm được." Một ngón tay nâng cằm trắng nõn xinh đẹp của cô lên, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, tăng thêm sức lực hôn như một trừng phạt nho nhỏ cho cô.

Nụ hôn này càng lúc càng xâm nhập, tia lửa kích tình giữa hai người cũng càng lúc càng nồng đậm.

Anh ôm cô ngửa về sau nằm chết dí trên đệm, cô dạng chân ở trên thắt lưng cường tráng của anh, tóc dài xõa trên vai, cúi đầu nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh.

"Lăng. . . . . . em có muốn ôn tập lại tất cả đêm bốn năm trước hay không?" Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đen láy của anh lóe lên hai ánh lửa khác thường.