Bốn năm qua, cô đều cho rằng Hân Nhi chỉ là của riêng mình, cô cũng nghĩ là không thể nào chạm mặt nữa với anh ta được nữa, có thể vẫn sống cuộc sống thuận lợi như vậy, nhưng tối hôm qua khi anh xuất hiện đã làm nhiễu loạn bình tĩnh như nước hồ thu của cô.

Người đàn ông này khác với tất cả những người đàn ông khác mà cô đã gặp qua, anh làm cho cô có cảm giác bị xâm chiếm mạnh mẽ, sức quyến rũ phái nam đặc biệt của anh ta làm người khác khó quên, tự tin của anh càng làm cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. . . . . . Một người đàn ông như vậy nếu biết sự tồn tại của Hân Nhi, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay.

Thân ảnh yểu điệu màu vàng kim nhanh chóng bước đi, cô nghĩ mình nhất định có thể né tránh thuận lợi, nhưng điều cô không ngờ tới chính là, khi cô rời bữa tiệc, Lôi Thiệu Đình lập tức đuổi theo.

Bước đi của anh vừa lớn lại ổn định, muốn đuổi kịp bóng người xinh đẹp đằng trước thì không khó khăn chút nào.

Hắc tương lăng đi phía trước, khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau thì thân thể khẽ cứng lại, cô kinh hoàng quay đầu lại nhìn một cái.

Vừa nhìn thấy, khuôn mặt xinh đẹp trứng khẽ trắng bệch, nàng gần như lập tức căng chân chạy như điên, đẩy cửa thoát hiểm ra rồi nhanh chóng vào bên trong; cô định chốt cửa an toàn lại, đây là phương pháp duy nhất có thể né tránh anh.

Lúc Hắc Tương Lăng đang xoay người chốt then lối thoát hiểm vào thì Lôi Thiệu Đình nhẹ nhàng đuổi theo, anh giơ tay chặn của, linh hoạt lắc mình, đã bất chợt ở trong lối thoát hiểm, đi tới cầu thang không có người đi lại.

"Tôi đáng sợ như vậy sao?"

"Anh...tại sao anh lại đuổi theo tôi?" Sợ hãi trừng mắt với anh, Hắc Tương Lăng có loại sợ hãi âm thầm đối với anh; không phải bởi vì từng có tình một đêm giữa hai người bọn họ, mà là sợ anh sau khi biết được sự tồn tại của con gái Hắc Mộc Hân, sẽ làm ra hành động bất lợi với cô."Lôi tiên sinh, anh không cảm thấy hành động như vậy của anh quá vô lễ sao?"

Cho dù cô hơi sợ hãi khi anh đến gần, Hắc Tương Lăng vẫn dũng cảm chống đỡ.

"Tôi biết rõ tôi chạy đuổi theo em thì đúng là hơi vô lễ, nhưng. . . . . . em không giải thích địch ý đối với tôi, còn cố ý trốn tránh tôi, cũng rất không có tác phong rồi?" Nhìn cô nhượng bộ lùi lại, dáng vẻ nhìn anh như là quái vật, nội tâm anh thật sự vô cùng không thoải mái, ánh mắt lộ ra một tia không kiên nhẫn.

"Nếu không phải không hiểu vì sao anh đuổi theo tôi...cần gì tôi phải trốn tránh?" Là anh ta vô lễ trước, lại dám nói nói cô không có tác phong, còn không phải bởi vì anh ta đột ngột đuổi theo cô sao?

"Tôi chỉ muốn nói chuyện với em, em có cần phải tránh tôi như vậy không?" Ánh mắt của cô thậm chí không muốn nhìn anh, nhưng lại có thể nói chuyện với người đàn ông khác, điều này làm cho anh ăn hơi nhiều dấm.

"Chúng ta không có lời nào để nói! Lôi tiên sinh, tôi có việc nên phải rời đi trước, từ giờ trở đi anh đừng theo tôi nữa...tôi không muốn quen biết thêm với anh, cũng không muốn có bất kỳ dây dưa rễ má nào với anh, mời ——"

"Tôi không làm được!" Cô còn chưa nói xong, anh đã quăng ra một câu từ chối lành lạnh.

"Anh ——" Cô tức giận thở hổn hển, đôi mắt đẹp lóe lên hai ngọn lửa nho nhỏ.

"Tôi muốn theo đuổi em." Anh thẳng thắn nhìn cô, coi như không nhìn vẻ mặt tức giận đến sắp hỏng của cô."Cái đêm bốn năm trước kia là lúc duyên phận của chúng ta, nếu lúc ấy em không chọn rời đi, tôi sẽ lập tức sẽ theo đuổi em. Mặc dù đã muộn bốn năm, nhưng không sao, tôi tin trời cao nếu an bài chúng ta gặp nhau, đã thể hiện rõ giữa chúng ta có duyên phận đặc biệt."

Trong con mắt đem thâm thúy của anh, hiện lên ánh mắt nóng rực.

Cô bị câu "Giữa chúng ta có duyên phận đặc biệt" dọa khiến trái tim rung động mãnh liệt.

Chẳng lẽ tối qua anh hai đã nói lời gì không nên nói với anh ta sao?

Không thể nào! Anh hai sẽ không tùy tiện nhắc đến chuyện riêng của cô với người ngoài, liên quan đến sự tồn tại của Hân Nhi, ở nhà họ Hắc là một bí mật không thể công khai ra ngoài.

Bởi vì cha hi vọng cô có thể tiếp nối, cùng gánh vác trách nhiệm của tập đoàn Hắc Đằng với anh hai, nên trong khi cô giữ thân phận phó giám đốc tập đoàn phải tránh để người ngoài biết sự tồn tại của Hân Nhi.

"Hắc, đừng sợ hãi! Lôi Thiệu Đình tôi tuyệt đối không phải là cái tên háo sắc gì, tôi là bạn học thời đại học của anh trai cô, bối cảnh tuyệt đối trong sạch, mở công ty cố vấn ở Đài Loan mặc dù không có thanh thế to lớn như tập đoàn Hắc Đằng, nhưng dù gì cũng là một công ty tinh anh, nếu xét điều kiện thì chắc chắn có tư cách theo đuổi vị Đại tiểu thư Hắc gia không dễ lung lay này." Lôi Thiệu Đình chỉ nói đến sự nghiệp của mình, lại không nói Lôi gia ở Đài Loan cũng có tài sản và thanh thế kinh người.

Sau khi du học từ Mĩ về, anh kiên trì thoát khỏi sự nghiệp khổng lồ của cha, một mình gây dựng sự nghiệp, là cố vấn kiêm ông chủ của công ty. Trải qua mấy năm cố gắng, công ty của anh từ từ lớn mạnh, bây giờ đã là công ty cố vấn nổi tiếng ở Đài Loan, không ít tập đoàn nổi danh tranh nhau mời anh đảm nhiệm vai trò cố vấn.

"Nói chuyện với ngươi khác khách khí một chút đi! Muốn theo đuổi tôi lại còn phê bình tôi? ! Ta chỗ nào không tốt chứ? Anh nói chuyện như vậy thì ai dám để anh theo đuổi?"

Người này nói chuyện rất đáng đánh đòn, ngỏ lời muốn theo đuổi cô, mà còn phê bình cô? !

"Ý của em là, chỉ cần tôi nói chuyện khách khí, là có thể đuổi theo em?" Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, có một loại phong tình đặc biệt."Thưa Hắc tiểu thư xinh đẹp dịu dàng lại rất dễ nổi giận, tôi lập tức chỉnh sửa, xin cô đừng để lời tôi vừa nói ở trong lòng."

Lôi Thiệu Đình hài hước nâng khóe môi, anh là muốn tức chết cô.

"Hừ!" Quả nhiên, cô tức giận đến gương mặt đỏ hồng, thở phì phò xoay người bước xuống cầu thang, không muốn phản ứng với anh nữa.

"Thôi thôi thôi, đừng nữa tức giận! Hôm nay em xinh đẹp như vậy, nhưng lại chưng ra mặt lạnh như vậy sẽ dọa đàn ông sợ đấy." Thân thể cường tráng tuấn tú nhàn nhã bước đuổi theo, đi đến bên cạnh cô sóng vai mà đi.

"Tôi bị em dọa sợ rồ cách xa tôi một chút, đừng lại gần tôi." Anh nói chuyện quả thật rất đối lập, nếu thật sự mặt lạnh của cô dọa sợ, làm sao lại giống như kẹo cao su dính chặt lấy cô?

"Tôi cũng không bị dọa sợ lắm, trái tim của tôi đặc biệt mạnh mẽ đó." Anh đi sát sau cô xuống lầu.

Cô không lưu tình chút nào nói: "Da mặt rất dày, tất nhiên là ngươi một người đặc biệt rồi."

"Hắc, xem ra em rất hiểu tôi nha." Không ngờ anh lại cực kì đắc ý.

"Anh thật là ——" Cô bị chọc đến dở khóc dở cười, ngừng bước chân lại, nhức đầu quay lại trừng anh.

"Sao vậy? Thấy tôi vô cùng tuấn tú đúng không?" Anh nhếch miệng cười một tiếng, răng trắng bóng."Tôi biết rõ tôi là người rất có sức quyến rũ của đại soái ca, Hắc tiểu thư thân ái, em thừa nhận đi! Em bị tôi hấp dẫn rồi đúng không." Anh chính là khẳng định, tự tin mười phần.

"Tôi. . . . . ." Nhìn thần thái phấn khởi, nụ cười tự tin của anh ta, nhìn ngũ quan thâm thúy mê người, nhìn ánh mắt hài hước nhẹ nhàng của anh, từ trên người anh cô nhìn thấy bóng dáng của con gái Hắc Mộc Hân.

Hắc Mộc Hân bướng bỉnh lại vui vẻ, cực kỳ giống anh!

Bóng dáng hai cha con chồng lên nhau, Hắc Tương Lăng bất chợt hơi hoa mắt, tâm tư càng thêm hỗn loạn.

"Nếu bị tôi hấp dẫn rồi, có chịu thưởng một cái, hẹn hò với tôi một buổi hay không? Ít nhất là so với ở Đài Loan thì chúng ta gần nhau hơn, sau lần gặp mặt cũng không đến mức quá xa lạ, hơn nữa hôm nay tất cả khách quý tham dự lễ cưới tôi đều không biết, trừ chú rễ cùng cô dâu ra, em là người duy nhất tôi biết...nếu em không để ý đến lời tôi nói, vậy tôi đành trở về phòng ngủ ngon, vượt qua một đêm nhàm chán lại nhàm chán thôi, ai ~~" Anh giả bộ đáng thương, làm bộ mếu máo.

Cái bộ dáng kia y hệt như dáng vẻ lúc con gái Hắc Mộc Hân làm nũng với cô, khiến trái tim Hắc Tương Lăng hơi rung rung, hốc mắt đỏ lên, lập tức xuất hiện nước mắt.

". . . . . . Sẽ không vì đồng tình với tôi mà muốn khóc chứ?" Lôi Thiệu Đình ngây ngô một hồi.

"Tôi bị sao mà muốn đồng tình với anh? Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy mắt không thoải mái, hơi ngứa chút. . . . . ." Vội vã tùy tiện nói lý do, Hắc Tương Lăng nhanh chóng xoay người, cố gắng đè nén cảm xúc xuống.

Nhìn bóng lưng của cô, Lôi Thiệu Đình không rõ tình huống hiện tại, cũng không nói thêm nữa.

Anh lấy ánh mắt quyến luyến nhìn cô, khắc sâu bóng dáng cô trong trái tim hơn.