(thượng)

Biện pháp mà Già La Vũ làm cho hoàng thúc hắn an tâm chính là bất động thanh sắc. Bất luận là Bạch Thanh Đồng “đào ngũ”, hắn thân vẫn là dưới quyền xử lý của Tĩnh thân vương, không cách nào truy cứu.

Lúc này đây Bạch Thanh Đồng thấy Tử Hà gióng trống khua chiêng từ trên trấn mua rất nhiều hàng tết trở về, tròng mắt hắn muốn trượt ra. Cho dù ta không cần chạy trối chết, khá cũng đừng khoa trương như thế. =.=

Già La Diêu lơ đễnh: “Đây là năm đầu chúng ta một nhà sum vầy, trải qua bao sóng gió, cho dù ở thời điểm nghèo túng, cũng không thể làm xuề xòa.”

Bạch Thanh Đồng lau lau mồ hôi lạnh. Có thể cảm nhận được ý tứ trong lời nói của y, trong lòng không tránh khỏi một trận chua xót cùng áy náy. Không nói thêm gì nữa.

Già La Diêu lần mang thai này cực kỳ khó khăn, chỉ hận hiện tại đúng vào mùa đông khắc nghiệt, lại trú ở thôn trang hẻo lánh xa xôi này. Tử Hà lên trấn vất vả lắm mới tìm được một chút ô mai cùng lá trà phơi sương trên núi, vẫn chưa thỏa mãn được bụng của y.

Bạch Thanh Đồng đau lòng, nếu ở kinh thành hoặc Tây Diêu, làm gì không tìm được thứ tốt nhất a. Đáng tiếc lại không thể quay về.

Già La Diêu lúc này thân mình nặng lên không ít, thắt lưng thường đau nhức, càng làm y lười hoạt động. Y lúc này thật yên tâm. Mỗi ngày đều ở trong phòng ôm nữ nhi, trò chuyện cùng Thanh Đồng, nghĩ đến lúc an thai trong biệt viện thật kém xa.

Bạch Thanh Đồng thấy y thoải mái, nghĩ đến hoàng đế hiện tại cũng không có động tĩnh gì, liền mỗi ngày bồi y sống cuộc sống gia đình yên ổn, tâm tình cũng rất vui vẻ.

Mãi đến một ngày.

Nhật ký của Tiểu Duệ hắn vẫn luôn mang bên người, nhưng từ khi bị cứu trở về liền không biết đã bị ai lấy đi. Ngày hôm đó hắn hỏi Già La Diêu, y nhìn hắn một cái, gọi người lấy vật nọ, đưa cho hắn nói: “Có phải vật này hay không?”

Bạch Thanh Đồng vui vẻ nói: “Đúng! Chính là nó.”

Già La Diêu nói: “Ta có xem qua nó, có dính đến hoàng cung.”

“Chính là ta từ trong cung tìm được nó.” Thanh Đồng nói xong liền đem chuyện hoàng thượng phạt hắn sửa soạn lại thư khố mách y.

Già La Diêu nghe xong không khỏi tức giận: “Trong cung không phải không có người, sao lại bắt ngươi làm.”

“Ha hả, không có việc gì. Bằng không sao ta có thể tìm được vật này.”

Già La Diêu liếc nhìn hắn: “Văn tự trên này ngươi xem hiểu không?”

Bạch Thanh Đồng hơi sửng sốt, không muốn nói dối y liền gật đầu nói: “Ân, xem hiểu.”

Già La Diêu yên lặng một lát, nói: “Bản chép tay này là di vật của thái hoàng thái hậu, văn tự ở phía trên không có người nào hiểu được, nghe nói đó là mộng sở thức của thái hoàng thái hậu, chưa từng truyển ra ngoài, ngươi như thế nào lại hiểu được?”

Bạch Thanh Đồng trầm tư một lát, nhìn Già La Diêu chậm rãi lên tiếng: “Nếu ta nói đã ở trong mộng học qua loại văn tự này ngươi có tin không?”

Già La Diêu mỉm cười: “Lời nói của ngươi, sao ta lại không tin chứ?”

Bạch Thanh Đồng thấy lòng mình nóng lên, thoáng chần chừ rồi tiến sát đến nhuyễn tháp ngồi bên Già La Diêu.

“Diêu, ngươi thực tin ta?”

Già La Diêu biết hắn có chuyện muốn nói, khẽ dịch thân mình, mỉm cười: “Tất nhiên ta tin.”

Thanh Đồng liền nhìn y nói: “Ta cũng không gạt ngươi. Năm đó sau khi bị rơi xuống sông, được An đại ca cứu lên, ta không thể nào nhớ rõ những chuyện trước đấy, ngược lại trong đầu lại nhớ được những chuyện rất cổ quái.”

“Nga?”Già La Diêu biết chuyện này ít nhiều có liên hệ đến người kêu “Duệ” kia, không khỏi có phần nghiêm trọng.

“Không phải là chuyện ở thế giới này, thật ra là những cảnh bình thường ở kiếp trước. Loại văn tự này ta cũng là học được ở thế giới kia.” Bạch Thanh Đồng trong lúc trí nhớ toàn bộ được khôi phục, ngay cả những việc nhỏ cũng nhớ tới, biết chính mình một lần nữa được đầu thai, tái thế làm người một lần nữa. Nhưng nói đến chuyện kiếp trước, cũng không dám nhiều lời, miễn cho Già La Diêu miên man suy nghĩ, liền cân nhắc kỹ, chỉ nói chính mình mộng nhớ tới kiếp trước như thế nào.

Già La Diêu nghe dần lâm vào trầm tư, đợi hắn nói xong y liền lẩm bẩm nói: “Nghĩ lại giống như một giấc mộng hoàng lương.”

“Không sai biệt lắm. Chính là tính ra, giấc mộng hoàng lương này không phải chỉ có mình ta.” Bạch Thanh Đồng nhìn vào bản chép tay trên tay mình, không khỏi cảm khái.

“Nói như vậy, Hoàng tổ mẫu của ta chính là huynh trưởng kiếp trước ngươi?”

Bạch Thanh Đồng gật gật đầu.

Già La Diêu vừa cẩn thận hỏi hắn nội dung bản chép tay, kiếp trước ở chung với Tiểu Duệ kia như thế nào, cảm thấy có vài phần tin tưởng.

Bạch Thanh Đồng thở dài nói: “Chuyện này huyền diệu khó mà giải thích hết, ta hiện tại cũng không rõ đến tột cùng là trang chu mộng điệp, hay là điệp mộng trang chu. Nghĩ tất Duệ cũng thế.”

Khi ta vẫn là hài đồng, ta khát vọng có được một mảng trời xanh

Khi ta trưởng thành, ta khát vọng cả thế giới kia.

Khi ta già đi, ta khát vọng một mảnh yên lặng

Ta đã tới nơi này.

Rồi lẳng lặng rời đi.

Ta yêu từng con người nơi đây

Thượng đế chứng giám

Ta đã tồn tại ở đây.

.

(hạ)

Bạch Thanh Đồng đem tâm sự thẳng thắn nói cho phu nhân, cảm thấy thoải mái không ít. Già La Diêu cũng cởi bỏ tâm sự, cùng hắn thân mật giãi bày. Hai người có khi “Khuê phòng tâm tình”, một người nhớ chuyện xưa khi hoàng tổ mẫu Lâu Thanh Vũ còn sống, một người tâm sự kiếp trước cùng ca ca như thế nào, vừa cảm thán vận mệnh thật kỳ diệu cũng đồng thời một phen thú sự.

Có khi Già La Diêu nhớ tới, trêu ghẹo nói: “Nếu nói Hoàng tổ mẫu. Thanh Đồng có khi thiếu hắn một tiếng nãi nãi a~”

Bạch Thanh Đồng mặt một mảnh hắc tuyến, buồn bực nói: “Vô duyên vô cớ kêu ta gọi, ngươi sao không kêu ta ông nội luôn đi?”

Hai người một màn trêu chọc nhau. Bất quá nhớ tới Lâu Thanh Vũ tạ thế đã nhiều năm, Thanh Đồng chung quy vẫn cảm thấy tiếc nuối khổ sở: “Diêu, chúng ta tiêu dao cũng đã nhiều ngày, cùng ta đi nhìn xem lăng mộ của họ thế nào được không. Vô luận là Hoàng tổ mẫu, vẫn là ca ca, đều phải tế bái một chút.”

Già La Diêu biết hắn kiếp trước đối Duê gặp nạn vẫn còn nặng tình nghĩa, cũng không đề cập nhiều tới nữa, thấy hắn đau buồn, liền vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu nói: “Đây là lẽ tự nhiên. Ngươi nếu là khổ sở, không bằng chúng ta ở Tây phòng xây một từ đường, dâng hương tế điện, ân?”

Thanh Đồng nở nụ cười: “Không cần như vậy, ngươi biết ta không kiên nhẫn với mấy khoản lễ giáo lễ nghi mà. Kiếp này có cha mẹ thân sinh, sự tình kiếp trước chỉ nên biết trong lòng.”

Người ở nông thôn làm lễ đón năm mới, vừa muốn kiêng dè cùng những người đó, Già La Diêu cũng không vội, cùng Thanh Đồng trên thượng tháp đón giao thừa, bồi Mộng Nhi, ba người hòa thuận vui vẻ. Mộng Nhi tuy buổi chiều được người lớn bồi ngủ hai ba canh giờ, nhưng vẫn là không trụ được qua giờ tý, buồn ngủ bị nhũ mẫu ôm đi xuống.

Già La Diêu vốn muốn đón giao thừa, lại quên thân thể chính mình hiện giờ, tới quá nửa đêm cũng không chịu nổi. Thanh Đồng thấy y buồn ngủ, nhích tới nhích lui không nỡ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nằm trên tháp này ngủ không tốt?”

Già La Diêu “ân” một tiếng nói: “Có chút mỏi chỗ xương sống thắt lưng, làm ta khó chịu.”

Thanh Đồng nghe xong có chút hoảng sợ: “Vậy là sao? Ta giúp ngươi xoa.”

Già La Diêu cười nói: “Ngươi đừng vội, không có chuyện gì. Lần trước hoài thai Mộng nhi cũng là như vậy, qua mấy tháng này thì tốt rồi.”

Bạch Thanh Đồng biết y hạ thân tàn tật, thắt lưng so với người thường chịu mỏi mệt nhiều lắm, không khỏi đau lòng: “Không nghĩ tới mang thai mà như chịu tội vậy.”

Già La Diêu bật cười: “Cũng không phải mới là lần đầu.” Nói xong kéo hắn cùng nằm xuống, ấn tay hắn xuống trước bụng mình: “Sờ sờ, vừa rồi nó động.”

Bạch Thanh Đồng kiên nhẫn ôm y, đợi lúc lâu sau không thấy động tĩnh, thất vọng nói: “Không thấy gì hết a.”

Già La Diêu cười nói: “Chắc lại ngủ rồi. Ngươi nói coi… Lần này là nam hài hay song nhân?”

“Đều được.” Thanh Đồng lập tức nghĩ đến: “Sao không nói đến nữ nhân?”

“Không phải đã có Mộng Nhi sao.” Già La Diêu thấp giọng: “Hy vọng là nam hài, tương lai kế thừa cơ nghiệp cũng tốt.”

Bạch Thanh Đồng cũng không có ý niệm trọng nam khinh nữ, chính là bỗng nghĩ đến Già La Diêu nguyên bản muốn dẫn hắn về Tây Diêu, nhưng sau lại đến ở tại thôn trang này, chẳng lẽ là vì đứa nhỏ?

“Ngươi lưu tại nơi này không chịu đi, là vì muốn cho đứa nhỏ một danh phận?”

Già La Diêu lúc này nằm nghiêng mệt mỏi, liền dịch dịch thân, ngã vào lòng Thanh Đồng, khẽ thở dài: “Ngươi nói a, không chỉ vì bọn nhỏ, cũng là vì ngươi. Ngày ấy ngươi nói nếu ngươi đường đường chính chính là “thím” hắn, hắn làm gì đến nỗi làm khó ngươi như thế? Ta nghĩ qua, việc này ngay từ đầu ta an bài không thỏa đáng. Hiện giờ nhân cơ hội này, cho ngươi một cái danh phận, từ nay về sau cũng không có chuyện gì.”

Bạch Thanh Đồng nhíu mày: “Làm sao dễ dàng như vậy.”

Già La Diêu cười ảm đạm: “Cứ chờ xem. Ngươi yên tâm, tính cách Vũ nhi ta sao không rõ, ta đều có tính toán.” Nói xong đánh một cái ngáp.

Bạch Thanh Đồng vội vàng kéo lên cái chăn, đau lòng nói: “Đừng đón giao thừa nữa, nhanh ngủ đi.”

Già La Diêu mơ hồ than thở một câu, đầu đã mơ màng, muốn ngủ lắm rồi. Thanh Đồng thấy y mơ hồ bộ dáng say ngủ, thật sự hiếm thấy, không khỏi cười ra.

Qua tất niên, thời tiết dần chuyển ấm, nhưng trên núi vẫn rất lạnh.

Bạch Thanh Đồng sáng sớm thích ở ngoài sân vận động một chút. Già La Diêu vì lúc trước sinh Mộng Nhi khó sinh, lo lắng mình tàn tật, lần này sợ lại sinh sản bất lợi, liền cũng theo hắn ra ngoài sân động qua động lại chút.

Mỗi ngày mang vào chân thiết bộ, chống thiết quải, được Bạch Thanh Đồng giúp đỡ đi lại trong chốc lát. Bất quá qua năm mới không được mấy ngày, hai chân Già La Diêu phù thũng, chân kia không đi bộ được nữa, không khỏi phát sầu.

Bạch Thanh Đồng nghe Trác Lăng Phong cùng Tử Hà nói qua y năm đó sinh Mộng nhi bao nhiêu nguy hiểm, cũng biết bởi vậy mà hy vọng hai chân phục hồi càng xa vời, cảm thấy đau lòng cùng lo lắng không thôi.

Lần trước ở kinh giao biệt viện, tốt xấu cũng có cái ôn tuyền, Già La Diêu mỗi ngày ngâm mình, ở trong nước một chút cũng có thể rèn luyện không ít. Hiện tại ở vùng hoang vu, bọn họ lại không thể tự do ra ngoài, còn có gì tốt nữa?

Hắn linh cơ vừa động, nghĩ tới một biện pháp, ở trong sân làm một cái xà kép cao tầm nửa người. Già La Diêu lực cánh tay kinh người, chống xà kép đi lại cũng không vấn đề. Y lúc này đã mang bụng sáu tháng, so với hồi hoài thai Mộng nhi lớn hơn một chút, mùa đông lại ăn mặc rất nhiều, cả người tròn vo. Nhưng dùng bánh xe phụ đứng lên, hai chân gầy trên xà kép vẫn rất khó khăn.

Vương ngự y tuổi đã cao, hai năm trước đã từ chức về quê dưỡng lão. Trác Lăng Phong tuy rằng y thuật cao minh, nhưng chủ yếu là nội khoa cùng song khoa. Vương ngự y lưu lại phương thuốc cùng phương pháp mát xa sử dụng cho Già La Diêu, để bảo trì khi hai chân bị co rút quá lợi hại.

Bạch Thanh Đồng sớm phát hiện tình huống hai chân y hiện tại không bằng năm đó, cảm thấy khổ sở, cũng không ở trước mặt y biểu hiện lộ liễu, mỗi ngày cùng y chống xà kép đi một chút.

Hậu viện ở thôn trang, có sắp xếp sài phòng âm u bí mật, chung quanh vẫn có ám vệ ẩn ẩn trông coi.

Từ Hà từ sau ngày hôm đó, gặp người nọ trên tay chân đều quấn thiết liên, cột thành một đống trên đầu giường. Hắn thở dài: “Tử Mặc, vẫn là sao không chịu nói?”

Tử Mặc đầu tóc rối bù, khuôn mặt khô gầy, võ công đã bị phế, trước bị một trận sốt cao, thiếu chút nữa không giữ được mạng. Vẫn là Tử Hà năn nỉ vương gia, đưa hắn từ băng hàn tới sài phòng.

Hắn nghe vậy dại ra liếc Tử Hà một cái, lại lắc lắc đầu, ngậm miệng không nói. Tử Hà tận tình khuyên bảo: “Tử Mặc, vương gia tha cho ngươi một lần, không có lần thứ hai. Ngày ấy trong rừng tập kích công tử rốt cục là chuyện thế nào? Ngươi có ẩn tình gì? Vương gia đối chúng ta không tệ, chỉ cần nói ra, vương gia chắc chắn làm chủ cho ngươi.”

Tử Mặc đôi mắt đỏ lên, rụt lại thân mình, tựa đầu vào song sắt.

Tử Hà thấy hắn vẫn là cố chấp không nói, cuối cùng có chút tức giận. Không để ý đến hắn nữa, xoay người rời đi, lại không nhìn thấy người phía sau ẩn ẩn trên gò má chảy xuống hai dòng lệ.