Tiếu Đồng ra La phủ, về nhà sau lại tinh tế suy nghĩ, liền mơ hồ cảm thấy được việc này có điểm cổ quái.

Sao La lão gia đột nhiên muốn trở về kinh? Chẳng lẽ thật là vì Mộng nhi? Hơn nữa nói để cho hắn làm hộ viện, nghĩ thế nào cũng cảm thấy La lão gia sợ mình từ chối mới tìm cớ này. Đây không những danh chính ngôn thuận đưa mình vào kinh, còn chú ý đến tự tôn của mình, sẽ không để cho hắn cảm thấy được chiếm tiện nghi.

La lão gia này rõ ràng là đem ban ơn làm thành chịu ơn, đây là vì sao? Còn có âm mưu khác hay không?

Chính là hắn thật sự nghĩ không rõ mình có cái gì đáng giá để một nhân vật như La lão gia thèm muốn.

Tiếu Đồng nhíu nhíu mày. Bất quá hắn thật sự không có lựa chọn nào khác, La lão gia cho hắn một cơ hội đúng là hắn cần nhất, hắn không có biện pháp cự tuyệt. Hơn nữa… Chính hắn có thể theo bản năng trốn tránh, bởi vì ấn tượng của hắn đối với La lão gia thật sự quá tốt, từ một chỗ nào đó sâu trong đáy lòng của mình không muốn thừa nhận, tình tố nói không rõ tác quái, cho nên vấn đề này, đều bị cố ý xem nhẹ.

Kỳ thật Tiếu Đồng nhiều ít có chút dự cảm, La lão gia này có lẽ quen mình của trước kia. Bởi vậy nghĩ lúc đi kinh thành, nếu như có thể thuận tiện cởi bỏ câu đố này, cũng là tốt.

Tiếu Đồng tiến vào xe ngựa, thấy Già La Diêu nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, thân thể nho nhỏ của Mộng nhi nằm trên người y, trong tay ôm một búp bê con thỏ đang đùa, thấy hắn tiến vào, liền vươn tay gọi: “Thúc thúc, ôm…”

Tiếng gọi mềm mại này làm cho Tiếu Đồng tâm can đều say mê, chạy nhanh qua bế tiểu công chúa vào lòng.

“Thúc thúc, sợ a.”

“Không sợ không sợ. Thúc thúc ôm sẽ không lung lay.”

Lúc này bọn họ đang ở trên mã xa đi hướng kinh thành. Chiếc xe ngựa này vô cùng rộng rãi thoải mái, Già La Diêu nằm dài ở trên tháp cũng không thành vấn đề. Bà vú cùng Cao quản gia ngồi ở một bên hầu hạ, thêm một Tiếu Đồng cũng không có vẻ chật chội.

Tiếu Đồng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng nhi vẫn gầy yếu, hết sức đau lòng, liền tận tâm dỗ nàng vui vẻ.

Hắn nhớ tới trước khi đi có nhìn thấy Mộng nhi, quả nhiên là bộ dáng sinh bệnh, mùa hè còn bị bà vú bọc kín mít rồi ôm vào trong ngực. Vốn các nàng phải ngồi sau xe ngựa, nhưng Mộng nhi khóc la kêu phụ thân. Già La Diêu đã lên xe ngựa, cuối cùng địch không lại tiếng khóc của nữ nhi, liền cho bà vú ôm đứa nhỏ lên.

Bất quá thân thể của chính y cũng không khỏe, xe lại chạy rất vất vả, chăm sóc nữ nhi khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, liền làm cho người ta đem Tiếu Đồng cũng kêu đi lên.

Kỳ thật mục đích chủ yếu của y, vẫn là lợi dụng nữ nhân đến thân cận Tiếu Đồng.

Y không chút để ý nhìn Tử Hà liếc mắt một cái, Tử Hà lập tức nói: “Lão gia, ta đi ra  xem. Phía trước không ai trông coi cũng không được.”

Già La Diêu đồng ý.

Tử Hà hướng bà vú nói: “Bà vú, buổi trưa sắp đến, nên chuẩn bị cơm trưa cho tiểu thư.”

Bà vú nói: “Đúng vậy a, cũng sắp đến rồi. Lão gia, ta đây đi ra phía sau của xe, có việc ngài gọi ta.”

Mộng nhi đã một tuổi rưỡi, không chỉ ăn nguyên sữa của bà vú, mà còn phải trộn một ít hoa quả cùng cháo các loại để ăn. Điều này đều có sách dạy nấu ăn chuyên môn, bà vú luôn ở phía sau cùng gia quyến trên mã xa chuẩn bị.

Xe ngựa dừng lại, chờ hai người xuống xe xong lại tiếp tục đi trước.

Mộng nhi quấn quít lấy Tiếu Đồng kể chuyện xưa cho nàng nghe, Già La Diêu dựa trên tháp cười tủm tỉm nhìn.

Tiếu Đồng cảm thấy được có chút xấu hổ. Hắn không nhớ lắm chuyện xưa, nhưng mới trước đây Tiếu Duệ kể cho hắn nghe không ít, cho nên nhiều ít còn có thể ứng phó. Nhưng Già La Diêu lại ngồi ở một bên nhìn như vậy, hắn kể rất không được tự nhiên, chuyện xưa kể lắp bắp.

Chuyện xưa còn không kể được một nửa, Mộng nhi liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đầu nhỏ cúi xuống dưới.

Già La Diêu cười nói: “Đem nàng ôm lại đây đi. Để bên cạnh ta.”

Tiếu Đồng thật cẩn thận ôm Mộng nhi đi qua.

Cảm giác được ôm ấp quen thuộc, Mộng nhi lập tức không khách khí đem đầu chui vào trong lòng ngực của Già La Diêu, tay nhỏ bé còn cầm lấy vạt áo của y, mím cái miệng nhỏ nhắn cọ cọ.

“Đứa nhỏ này.”

Già La Diêu mỉm cười kéo tấm thảm mỏng, để đắp cho nữ nhi.

Tiếu Đồng muốn lui về chỗ ngồi của mình, lại phát hiện ống tay áo bị Mộng nhi cầm lấy, liền xoay người chuẩn bị chậm rãi rút ra. Ai ngờ lúc này xe ngựa đột nhiên kịch liệt xóc nảy một cái, hắn đứng không vững, nhất thời ngã về phía trước.

“Ngô –––”

Hai người đồng thời hừ nhẹ một tiếng, đồng loạt sửng sốt.

Nguyên lai Già La Diêu nằm ở nơi đó, trong lòng ngực còn có tiểu Mộng nhi, Tiếu Đồng lần này nếu ngã nhào về phía trước, tất đè lên hai người, cho nên cuống quít đưa tay chống lên vách tường xe phía sau Già La Diêu. Chính là vừa rồi một chút xóc nảy mạnh kia, hắn mặc dù cực lực đỡ lấy không có ngã vào trên người Già La Diêu, nhưng thân mình bị té xuống phía dưới, vừa lúc cụng vào đầu Già La Diêu đang ngẩng đầu nhìn. Hơn nữa rất không khéo, hai người lại vô cùng đen đủi môi đối môi, dán vào thật chặt.

Tiếu Đồng vẫn nửa ngã vào trên người Già La Diêu, sững sờ nhìn y.

Già La Diêu không kịp phản ứng, vẫn là tư thế che chở nữ nhi, cùng Tiếu Đồng đối diện trên người.

Hai người cự ly quá gần, ngay cả hô hấp của nhau đều có thể nghe được rõ ràng.

Tiếu Đồng trước hết kịp phản ứng, xấu hổ muốn đứng lên, ai ngờ cuống quít làm tay trượt xuống, không có chống đỡ, lại muốn ngã xuống.

Lần này Già La Diêu vươn tay, chặt chẽ đỡ hắn.

Tiếu Đồng cảm kích nhìn y, lại nhạy cảm cảm giác được ngón tay của y tựa hồ run nhè nhẹ.

“La lão gia, xin lỗi, không đứng vững.”

“… Không có việc gì.” Già La Diêu quay đầu đi, thấp giọng nói: “Ngươi mau đứng lên đi.”

Tiếu Đồng ngẩn người. Theo chiều này nhìn lại, có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng đẹp đẽ của Già La Diêu, lông mi run rẩy, mũi thẳng tắp, cùng đôi môi mỏng mềm mại lại thoáng tái nhợt.

Hơi thở trên người Già La Diêu chầm chậm lây nhiễm, làm cho Tiếu Đồng có một chút mê mang cùng… Tâm động. Hắn lại theo bản năng vươn tay, chạm vào đôi môi làm cho hắn có chút quen thuộc lại có chút đau lòng kia.

Già La Diêu chấn kinh quay đầu trở lại nhìn hắn, mặt đột nhiên đỏ lên.

Tiếu Đồng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chưa kịp thu tay lại, cửa xe đột nhiên bị người đẩy ra, Tử Hà đi vào nói: “Lão gia, vừa rồi xe ngựa bị vấp một chút, ngài không… sao chứ…”

Hai chữ phía sau coi như bị nặn ra. Hiển nhiên Tử Hà bị tư thế ái muội của hai người làm cho kinh sợ.

Tiếu Đồng nhất thời lúng túng. Hắn đang bối rối muốn đứng lên, ai ngờ lời nói thứ hai của Tử Hà làm cho hắn thiếu chút nữa cả kinh lại ngã trở về.

“Các ngươi đừng vội! Các ngươi đừng vội! Ta không quấy rầy.” Tử Hà nói xong lập tức khép cửa xe lại, càng khiến cho bên trong giống như có chuyện gì xảy ra không muốn cho người ta thấy.

Tiếu Đồng trợn mắt há hốc mồm, cơ hồ hộc máu.

Đây là ý tứ gì a? Càng nói lại càng không rõ.

Già La Diêu cũng xấu hổ lúng túng vô cùng, đẩy hắn, thấp giọng nói: “Mau đứng lên đi.”

Tiếu Đồng vội vàng đứng lên, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, hai tay nắm lại, nhìn không chớp mắt.

Già La Diêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi không sao chứ?”

“Không, không có việc gì.” Tiếu Đồng không dám nhìn y, lúng ta lúng túng nói: “Ngài không có việc gì chứ? Vừa rồi là ta không cẩn thận, có hay không đè, cái đó, đụng vào ngài chứ?”

Già La Diêu không đành lòng thấy dáng vẻ hắn xấu hổ như thế, ra vẻ thoải mái mà nói: “Không có cái gì. May mắn ngươi giúp đỡ một phen, bằng không tiểu Mộng nhi sẽ gặp rủi ro.”

Tiếu Đồng nhìn đứa nhỏ ở trong lòng ngực của Già La Diêu say sưa ngủ, không khỏi mỉm cười.

Già La Diêu thấy hắn nở nụ cười, khóe miệng cũng nổi lên ý cười, cúi đầu vỗ vỗ nữ nhi.

Tiếu Đồng theo động tác của y nhìn lại, thấy Già La Diêu ngón tay thon dài tinh tế của Già La Diêu, khớp xương hơi thoáng nhô ra, có vẻ vô cùng hữu lực, nhưng làn da tái nhợt, mu bàn tay có thể rõ ràng thấy hiện lên gân xanh. Hơn nữa trên ngón áp út, còn có một chiếc nhẫn đơn giản mộc mạc không tương xứng với thân phận của y.

Đây không phải là đôi tay đẹp, nhưng là một đôi tay thực động lòng người.

Tiếu Đồng không khỏi liên tưởng đến một người. Một người hắn đọc được trong truyện võ hiệp Lý Tầm Hoan ở kiếp trước, người thích cầm tiểu đao khắc đầu gỗ.

Tiếu Đồng nhìn tóc mai có nhiều điểm bạc của y, bỗng nhiên cảm thấy Già La Diêu rất có cảm giác tang thương của loại người chưa già mà tâm đã già trong Lý Tầm Hoan, thậm chí ngay cả tính tình ôn nhuận, dung mạo tuấn tú của y đều có chút tương tự. Chỉ là chiếc nhẫn trên tay của y kia, lại cảm giác rất giống nhẫn kết hôn ở kiếp trước, ngay cả vị trí đeo đều giống nhau.

Không biết có phải cùng chiếc của mình là một đôi hay không?

Tiếu Đồng có ý niệm mạc danh kỳ diệu trong đầu.

Thời gian ngẩn người của hắn rất ngắn, bởi vì Già La Diêu thấy hắn không có âm thanh, liền ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Tầm mắt hai người đồng nhất, Tiếu Đồng lập tức lại nghĩ tới lỗ mãng vừa rồi của mình.

Cư nhiên đi vuốt ve  đôi môi của người nam nhân này. Chính mình thật sự là điên rồi!

Hắn đỏ mặt lên, nói: “La lão gia, tiểu thư ngủ, tôi, tôi  đi xuống trước đây. Lập tức nên dừng xe dùng bữa.” Nói xong cũng không đợi Già La Diêu trả lời, vội vàng vén rèm lên nhảy đi ra ngoài.

Tử Hà thấy hắn đi ra, hướng hắn hắc hắc nở nụ cười hai tiếng.

Kỳ thật tiếng cười của hắn cũng không sao, nhưng làm cho Tiếu Đồng nhớ tới chuyện mới vừa rồi, sắc mặt càng hồng, cúi đầu vội vàng rời đi.

Tử Hà lắc lắc đầu, thầm nghĩ Bạch công tử tuy rằng lại mất ký ức, tính nết mỏng da mặt này vẫn là không thay đổi, chỉ sợ Vương gia lại chịu khổ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn trầm lại.

Nhiều năm qua như thế, chuyện của Vương gia cùng Bạch Thanh Đồng hắn vẫn xem ở trong mắt. Năm đó Bạch Thanh Đồng tuổi còn nhỏ,  phụ tình ý của Vương gia, kia cũng không có cái gì. Tình yêu là việc, mà nửa phần miễn cưỡng cũng không được.

Sau đến Bạch Thanh Đồng ngã ngựa mất trí nhớ, không hiểu sao lại yêu Vương gia, lúc ấy tất cả mọi người nghĩ đến tâm nguyện của Vương gia được đền bù, cuối cùng khổ tận cam lai. Ai ngờ sau đó phong ba không ngừng, Bạch Thanh Đồng đi tòng quân, cuối cùng lại rơi xuống nước lần thứ hai mất trí nhớ. Như thế rất tốt, không chỉ có đem Vương gia quên không còn một mảnh, ngay cả mình thân sinh cốt nhục cũng không nhớ rõ.

Tử Hà tận mắt nhìn tiểu quận chúa sinh ra, biết Vương gia vì đứa bé này trả giá rất nhiều. Không chỉ có kinh mạch trên đùi cũng vô pháp khôi phục, ngay cả thân mình cũng tổn hại nặng. Mà này đó, bất luận là lúc trước Bạch Thanh Đồng, hay là Tiếu Đồng hiện tại, hết thảy cũng không biết.

Tử Hà âm thầm nắm chặt nắm tay, nhìn cửa xe đóng chặt trên xe ngựa, lại phiêu mắt về phía Bạch Thanh Đồng đã muốn lên ngựa.

Lúc này đây, vô luận như thế nào, hắn cũng phải làm cho Bạch Thanh Đồng một lần nữa trở lại bên người của Vương gia. Không chỉ có vì Vương gia, cũng là vì tiểu quận chúa. Chẳng sợ trả giá bao nhiêu, cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của vương gia!

.