Cửa ải cuối năm rất nhanh tiến đến, vương phủ cùng triều đình trên dưới ngập tràn không khí vui mừng, dân chúng các gia các hộ cũng vội vàng dọn dẹp quét tước, nghênh đón tân niên sắp đến.

Mấy ngày nay Bạch Thanh Đồng cũng đi theo mọi người vội vội vã vã, bản thân cũng không biết đang vội cái gì, dù sao nói chuyện cũng có ý tứ.

Kỳ thật là Cao quản gia thấy hắn tuổi cũng lớn, từ tai nạn hồi đầu thu, tính tình cũng trầm ổn hơn so với trước, nghĩ đến quan hệ của hắn cùng Vương gia, sớm muộn gì cũng là tâm phúc, liền thử đem một ít chuyện không lớn không nhỏ trong phủ giao cho hắn làm.

Cao quản gia cảm thấy quyết định vẫn là đúng, bởi vì Bạch Thanh Đồng quả thật làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa. Đừng nhìn hắn tuổi nhỏ, ít từng trải, nhưng làm việc đều đâu vào đấy, ý nghĩ dứt khoát, thật đúng là giúp hắn không ít việc.

“Vương gia, ngươi có đói bụng không? Ta mang cho ngươi bát canh trứng chim.” Bạch Thanh Đồng bưng bát vào thư phòng.

Già La Diêu cũng không kiêng dè hắn, sớm hạ lệnh hắn ra vào thư phòng không cần thông truyền. Nghe thấy thanh âm của hắn, liền buông bút lông, thấy Bạch Thanh Đồng mặc một thân cẩm bào màu trắng, mặt như quan ngọc, thần thái hào hứng, kích động tiến vào.

“Nếm thử đi!” Bạch Thanh Đồng đặt canh trứng chim ở trước mặt y, ánh mắt trong trẻo gắt gao theo dõi y.

Già La Diêu nhếch khóe miệng cười nói: “Sao lại làm phiền ngươi tự mình đưa tới?”

Bạch Thanh Đồng kéo ghế dựa bên cạnh, ngồi ngược lại, hai tay gác lên lưng ghế, cười hì hì nói: “Ngươi nếm thử trước đi.”

Già La Diêu nhìn thoáng qua bát canh trứng chim kia, có chút cổ quái, không khỏi kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng vẫn không nói gì, cúi đầu bắt đầu ăn.

Bạch Thanh Đồng thật vất vả đợi y ăn xong, khẩn cấp hỏi han: “Hương vị thế nào?”

Già La Diêu chậm rãi lấy khăn tay trong ngực, cẩn thận xoa xoa miệng, lại lau tay.

Bạch Thanh Đồng bị động tác chậm chạp của y làm cho sắp không còn kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ.

Rốt cuộc Già La Diêu sửa sang xong, mới chậm rãi nói: “Không tồi.”

“Ha ha ha, đây là ta tự mình làm, ngươi không nghĩ tới đi.” Bạch Thanh Đồng đắc ý khoe thành tích.

Mấy ngày nay hắn theo Cao quản gia tra trướng, lại học an bài sự vụ trong phủ, nghe nói đại trù ở phòng bếp có tay nghề nấu rất ngon, liền tự mình đi qua xem, ai ngờ bỗng nhiên không hiểu sao lại cảm thấy có hứng thú với nấu ăn. Hai ngày nay bớt thời giờ, nhịn không được chạy tới phòng bếp đi theo đại trù học.

Già La Diêu đoán canh trứng chim này có tám chín phần mười cổ quái, lại không nghĩ tới là chính hắn làm, không khỏi có chút giật mình: “Là ngươi làm?”

“Hương vị không tồi đi. Ta cũng rất có thiên phú nha.” Bạch Thanh Đồng lắc lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Xem ra về sau ta nếu không được làm binh, cũng có thể học nấu ăn.”

Già La Diêu bật cười, nói: “Tham gia quân ngũ cùng nấu ăn đều là loại xấu, ngươi vẫn là không cần nghĩ thứ này là tốt nhất.”

“Vì cái gì? Ngươi không phải cũng muốn ta nhập ngũ sao? Nói sau nấu ăn có gì không tốt.” Bạch Thanh Đồng kỳ quái hỏi.

Già La Diêu nói: “Nhập ngũ cùng làm binh lính là hoàn toàn khác nhau. Trong quân khổ nhất là binh lính, đấu tranh anh dũng cũng là bọn họ. Nhưng thân phận ngươi cùng bọn chúng không giống nhau. Ngươi phải làm không chỉ là một gã binh lính, còn phải làm một võ tướng. Về phần nấu ăn…” Y cười cười, nói: “Đó là việc của bọn hạ nhân, ngươi sao có thể nghĩ đến việc đó.”

Bạch Thanh Đồng trầm mặc không nói.

Già La Diêu thấy hắn hình như không thích, nghĩ đến hắn cố ý làm canh trứng chim đến, mình lại nói những lời này tựa hồ có chút không ổn, vội nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên ngươi làm sao?”

Bạch Thanh Đồng rầu rĩ gật gật đầu.

Mắt Già La Diêu sáng lên: “Ngươi mang đến cho ta ăn thử đầu tiên?”

Bạch Thanh Đồng lại gật gật đầu.

Già La Diêu vô cùng vui sướng, kìm lòng không đậu cầm tay hắn, nói: “Cám ơn! Thật sự ăn ngon lắm. Về sau…” Về sau lại làm cho ta ăn có được không?

Ai ngờ y còn chưa nói xong, Bạch Thanh Đồng liền rút bàn tay đang bị y cầm, thấp giọng nói: “Về sau ta sẽ không làm nữa, ngươi yên tâm.” Nói xong đứng dậy lấy cái bát không, cúi đầu nói: “Ta ra ngoài trước. Không quấy rầy Vương gia nữa.”

Già La Diêu thấy hắn ủ rũ đi ra thư phòng, nhìn cũng không nhìn mình, không biết hắn làm sao vậy. Nghĩ nghĩ, quyết định đến bữa tối sẽ dỗ hắn. Nói vậy hắn là mới học nấu ăn, được khích lệ, mới nhất thời cảm thấy hứng thú. Qua mấy ngày sẽ quên ngay thôi.

Ở trong lòng Già La Diêu, nấu ăn có lẽ là hứng thú, nhưng làm đầu bếp dù sao cũng là công việc hạ đẳng không ngẩng mặt được, đối với thân phận của y cùng Bạch Thanh Đồng là không dính dáng, bởi vậy cũng không để ở trong lòng.

Bạch Thanh Đồng cúi đầu đi ra thư phòng, nhìn bát không trong tay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng mờ mịt.

—— Duệ, một ngày nào đó ta phải tự do tự tại bay lượn, dứt bỏ hết thảy mọi thứ, làm cho tất cả mọi người không tìm thấy ta! Ha ha!

—— vậy ngươi về sau tính làm cái gì?

—— đi học vẽ, nếu không thì học nấu ăn. Ha ha, ngươi cảm thấy học cái nào tốt hơn?

—— … Đồng, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi hình như bị bệnh mù màu…

—— hỗn đản! Ngươi sao có thể ăn nói như thế hả!

—— … Thực xin lỗi, ta giải thích! Vì để xin lỗi, món ăn đầu tiên ngươi nấu ta nhất định sẽ là người đầu tiên thưởng thức!

—— ha hả, cái này còn thiếu không nhiều lắm! A, duệ, chúng ta đã định rồi! Đến lúc đó ngươi cũng đừng đổi ý!

—— tuyệt không đổi ý! Nhưng mà… Ngươi đừng cười âm hiểm như vậy đi…

Trong đầu tựa hồ quanh quẩn một đoạn đối thoại như vậy. Chỉ là hắn nói với ai? Nghĩ thế nào cũng không ra ?

Cái tên kia coi như ngay ở bên miệng, nhưng lại cố gắng đến thế nào cũng không phun ra được.

Không phải Già La Diêu! Không phải Già La Diêu!

Bạch Thanh Đồng thống khổ ôm lấy đầu, chậm rãi cuộn mình, ngồi xổm dưới mái hiên.

Hắn nghĩ đến người kia ở ngay bên cạnh, một mực ở bên cạnh mình. Hắn nghĩ đến người kia là Già La Diêu. Là Tĩnh Vương gia thu lưu hắn từ nhỏ. Chính là không phải! Không phải ——

Người kia không phải y…

Như vậy là ai? Là ai? Vì cái gì ta lại quên hắn?

Bạch Thanh Đồng bị loại trí nhớ như thật mà giả này làm cho có chút mất hồn mất vía. Hơn nữa hắn quả nhiên không đi vào bếp nữa.

Theo thời gian càng gần, ngày cuối năm rốt cuộc tới rồi.

Bởi vì sau tế quân này quân đội sẽ đi đến biên quan, cho nên quy mô vô cùng khổng lồ, cùng sở hữu năm vạn người. Nơi hiến tế là Phượng Minh cốc ở vùng ngoại ô kinh thành. Nơi đó không chỉ là khu vực săn bắn của hoàng gia, cũng là chỗ diễn binh huấn luyện đóng quân của kinh thành và vùng lân cận.

Thời gian hiến tế định là giờ lành ngày hai mươi sáu tháng mười hai, cho nên Già La Diêu mang theo đám người Bạch Thanh Đồng đến nơi dừng chân ở Phương Minh cốc sớm hơn một ngày. Hành cung vốn là nơi ở của hoàng đế, nhưng Già La Diêu làm nhiếp chính vương, cũng ngủ lại ở đây, ở trong Ngưng Tuyền cung.

Bạch Thanh Đồng mặc quần áo thị vệ, trên đường vẫn đi theo sau Cao Hổ cùng hộ vệ an toàn của Già La Diêu.

Trên đường Già La Diêu trộm mở màn xe vài lần, nhìn dáng người nghiêm trang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa của Bạch Thanh Đồng, trong lòng âm thầm mỉm cười.

Tử Hà thấy Vương gia như vậy, nhịn không được cười nói: “Vương gia, nếu ngài lo lắng, không ngại gọi Bạch công tử vào trong xe ngựa để bảo vệ ngài.”

Già La Diêu buông màn xe, gõ ót hắn một cái, cười nói: “Hồ nháo!”

Tử Hà rụt vai, nhịn cười nói: “Vương gia, ngài đừng coi Bạch công tử thành đứa trẻ. Đã nhiều ngày hắn rất chăm chỉ nghiêm túc, ngay cả Cao tổng quản cũng khoe hắn có khả năng. Về quy củ của thị vệ hắn đã sớm cùng Cao Hổ luyện đến thuần thục, ngài chớ lo lắng.”

Già La Diêu lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Ngươi không hiểu.” Nói xong lại nhịn không được vén mành nhìn lại, tìm kiếm thân ảnh của Bạch Thanh Đồng.

.