Editor: Camtusori

Sáng hôm sau, Lưu Uyển Thanh đang mơ màng dụi mắt, chỉ cảm thấy cả người mình đều đau nhức, ngay cả nâng tay lên cũng đã quá sức. . . Theo bản năng quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt cười như không, trong đầu xoẹt qua những giây phút phóng đãng đêm qua . . . Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như rỉ máu.

Khóe miệng Lục Khang hơi nhếch lên, nhìn bộ dáng này cũng biết người này đang rất vui vẻ.

"Nương tử, vi phu đói bụng. . ."

Nói dứt lời, cũng không chờ Lưu Uyển Thanh kịp có chút phản ứng liền cúi người đè lên nàng. . .

"Đừng. . . Ưm ưm. . . ." Lục Khang trực tiếp lấp kín cái miệng nhỏ nhắn của nàng, thuận tiện đưa đầu lưỡi lách vào, liếm mút hàm răng của nàng. Có trời biết sau khi tỉnh lại lúc nửa đêm, lại suy nghĩ kĩ một hồi, cũng biết nàng đã đến cực hạn, mới cố nén không lay nàng tỉnh dậy, chỉ có thể nằm nhìn chằm chằm dung nhan của nàng. Tới tình thế lúc này, hắn không muốn nghe bất cứ lời cự tuyệt nào hết.

Nghe được động tĩnh bên trong cánh cửa , Đông Mai đứng đó gác đêm chỉ biết cúi đầu, mở mắt. Không lâu sau, trong phòng liền truyền đến tiếng cầu xin tha thứ của nữ tử, tiếng thở dốc thô nặng của nam tử. Đông Mai đỏ mặt liếc mắt, vẻ mặt Tiểu Mễ Tử khiếp sợ, trong lòng không khỏi bái phục, có gì chứ khiếp sợ, không phải chỉ là chuyện phòng the thôi sao. Chẳng qua lại nghĩ ngợi, rồi quay qua nhìn Tiểu Mễ Tử, ánh mắt có chút đồng tình, ai, không giống như Vương phủ, Hầu phủ không có thái giám, tất cả những gã sai vặt trong nội viện đều là nam nhân, chắc Tiểu Mễ Tử cũng đang ước ao đây.

Có thể nói, đã nếm qua sự tuyệt vời của dục vọng, Lục Khang đâu thể nào dễ dàng buông tha Lưu Uyển Thanh như vậy? Nhưng bản thân hắn vẫn còn giữ lại được một tia lý trí, một lát nữa nàng còn phải theo hắn tiến cung tạ ơn thánh chỉ, lại còn phải dâng trà thỉnh an cho cha mẹ, sợ là không có thời gian nghỉ ngơi, nghĩ đến đây mới thỏa mãn buông nàng ra, nhưng lúc này đã qua một canh giờ rồi.

"Tiểu Mễ Tử." Sau khi Lục Khang giúp Lưu Uyển Thanh đắp chăn xong, gọi Tiểu Mễ Tử đi vào chuẩn bị nước nóng. Sau khi tắm xong, lại tự mình ôm lấy Lưu Uyển Thanh, không thèm để ý tới làn da đỏ bừng vì thẹn thùng của nàng, tự mình ôm nàng vào thùng nước ấm. Bị nước nóng vây quanh, theo bản năng Lưu Uyển Thanh khẽ than một tiếng "ưm" thoải mái.

Lục Khang hé mắt. . . Khoát tay ra hiệu Đông Mai mới đi tới chuẩn bị hầu hạ Lưu Uyển Thanh lui xuống. Đông Mai thấy vậy vội vã đem y phục gác sang một bên, nhanh chóng lui ra.

Trúc Lục, Oanh Ca, Oanh Khúc đứng cùng hai người lạ mặt nữa, nhưng nhìn cách ăn mặc của hai người này cũng đã nhận ra đây là hai nhất đẳng đại nha hoàn tối hôm qua coi thường chủ tử nhà mình.

"Làm sao lại đi ra? Tiểu. . . Chủ tử nàng?" Trúc Lục tiến đến bên cạnh Đông Mai, nhỏ giọng dò hỏi.

Đông Mai thì thầm bên tai nàng vài câu, Trúc Lục cũng đỏ mặt, nhưng trong mắt lại hiện lên sự mừng rỡ, vì chủ tử nhà nàng được thế tử gia yêu thích mà vui vẻ.

Đông Mai ngẩng đầu, liếc nhìn hai nhất đẳng nha hoàn, Trúc Lục hiểu ý, khóe miệng nâng lên, đi tới trước mặt Tiểu Mễ Tử: "Mễ công công, hai người này là ai? Nhìn rất lạ mắt a."

Tiểu Mễ Tử sửng sốt, lập tức hiểu ra, ánh mắt hung ác liếc nhìn hai nha đầu này.

Trên đời này vẫn luôn xuất hiện những kẻ không có mắt, không biết thu liễm, cảm thấy mình có chỗ dựa vững chắc thì không biết sợ là gì, một kẻ trong đó dùng ánh mắt rất kiêu căng đánh giá Đông Mai cùng Trúc Lục.

"Đây là hai vị cô nương Đông Mai cùng Trúc Lục , ta là Yên Nhiên, còn đây là Yên Ngọc, chúng ta được Chung ma ma phái đến làm đại nha hoàn hầu hạ kế thế tử phi."

"Hai vị tỷ tỷ tốt lành, Yên Ngọc có câu không biết có nên nói hay không, có thể hai vị tỷ tỷ mới tới Vương phủ, không biết quy củ hầu hạ chủ tử, nơi nào lại có chuyện nha hoàn bỏ một mình chủ tử ở trong phòng mà bước ra ngoài?" Nói xong liền muốn đi trong phòng.

Đông Mai hé mắt, lập tức chặn ở trước cửa, liếc nhìn Tiểu Mễ Tử, thấy hắn gật đầu, liền trực tiếp dùng sức đẩy Yên Ngọc ra xa bậc thang, lại nhanh chóng trở về một bên. Yên Nhiên nhanh tay đỡ lấy nàng ta, Yên Ngọc ổn định lại thân thể, bởi kiêng kỵ thế tử đang ở trong phòng, nhưng vẫn là thấp giọng giận dữ: "Ngươi có ý gì? Hầu phủ lại dạy ra được một loại nô tỳ như ngươi sao? Nơi này chính là Vương phủ! Lộ Vương phủ!"

Đông Mai chậm rãi nói: "Tất nhiên ta biết nơi này là Lộ Vương phủ, chủ tử của chúng ta là thế tử phi của Lộ Vương phủ, đây chính là thánh chỉ mà thánh thượng tự mình ban xuống, chỉ không ngờ lỗ tai của Yên Ngọc cô nương lại tệ như vậy, vả mồm cũng không nói, tỳ nữ của Vương phủ cũng dám trực tiếp kháng chỉ a!"

Vẻ mặt Yên Ngọc trắng nhợt, có chút hoảng sợ, tội kháng chỉ quá lớn, nàng ta làm sao gánh được, đây chính là tội chết chu di cửu tộc đó!

Yên Nhiên thấy vậy liền vội vàng nói: "Đông Mai cô nương, cẩn thân miệng lưỡi của ngươi, hiện nay thánh chỉ của thánh thượng chỉ nói là có thể coi như thế tử phi, nhưng cũng đâu nói không thể gọi là kế thế tử phi. Quy củ của Vương phủ rất nghiêm khắc, tất nhiên phải nghe theo pháp luật."

"Phải không? quy củ của Vương phủ lại nghiêm khắc như thế?" Trúc Lục vỗ ngực, lại ra vẻ ngây thơ hỏi Tiểu Mễ Tử: "Mễ công công, chúng ta mới tới, tất nhiên có nhiều chuyện không biết, muốn thỉnh giáo người một vấn đề."

Tất nhiên Tiểu Mễ Tử sẽ cho toàn bộ tâm phúc bên người Lưu Uyển Thanh mặt mũi, vội vàng nói: "Trúc Lục cô nương đa lễ, sau này cứ gọi ta là Tiể Mễ Tử đi, mời cô nương cứ hỏi."

Khóe miệng Trúc Lục hơi nhếch lên, dáng dấp cực kỳ giống tiểu hồ ly đang mưu tính: "Không biết đối với những nha hoàn lười biếng không để chủ tử vào mắt, nên nghiêm phạt như thế nào a? Còn có, đối với kẻ dưới phạm thượng, à. . . chẳng hạn như nhị đẳng nha hoàn lại dám đi tranh luận cùng đại nha hoàn, nên nghiêm phạt như thế nào đây? Còn nữa, thế tử phi có có tư cách hạ cấp hoặc là cất nhắc một nha hoàn hay không?"

"Theo lời nói của cô nương, chủ tử không mở miệng nha hoàn liền lười nhác, đương nhiên là nhẹ thì bị ăn hèo, nặng thì bị trục xuất xuống dưới thôn trang làm lao công. Nếu dám làm trễ nãi công việc, quy củ Vương phủ đương nhiên càng nghiêm khắc, đánh mất cái mạng nhỏ cũng là chuyện thường xảy ra. Về phần nhị đẳng nha hoàn lại dám tranh cãi cùng đại nha hoàn, không thể thiếu việc bị phạt tiền, nặng còn bị ăn hèo. Thế tử phi là chủ tử, sau Vương gia, Vương phi, thế tử gia, thế tử phi là người có quyền lực lớn nhất, đối với chút chuyện nhỏ cách chức hay đề bạt nha hoàn này, tất nhiên là có quyền lợi."

Trúc Lục cũng không dám bày ra bộ dạng khinh thường trước mặt Tiểu Mễ Tử, rất khéo léo hạ lễ: "Cảm tạ Mễ công công chỉ bảo."

"Cô nương đừng khách khí, nhưng có người phạm sai lầm hay sao?"

Yên Nhiên cùng Yên Ngọc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút kinh hoảng. . .

"Cũng có thể như vậy, trước mắt là hai vị cô nương Yên Nhiên cùng Yên Ngọc, thế nhưng ngày hôm qua lại không xuất hiện, không biết ma ma trong Vương phủ có an bài cho chủ tử hay không? Ngược lại hôm qua ở trước cửa, chỉ có hai người Oanh Ca, Oanh Khúc, chủ tử thấy vậy đề bạt hai cô nương ấy làm nhất đẳng đại nha hoàn. Án theo quy củ của Vương phủ, bên người chủ tử chỉ cần bốn nhất đẳng đại nha hoàn, tám nhị đẳng nha đầu, một tổng quản, tám gã sai vặt cùng một nha đầu bà tử khỏe mạnh là được.

"Vì vậy, bắt đầu từ tối hôm qua, Yên Nhiên cùng Yên Ngọc cô nương đã bị xuống cấp làm nhị đẳng nha đầu, nể tình hai cô nương vẫn còn xuất hiện, tất nhiên không biết, chúng ta vừa mới đến, cũng không muốn làm lớn mọi việc, tiền lương tháng này cũng không cần phát, nhưng sự lười biếng này...."

"Mễ công công, đừng nghe các nàng nói bậy, bởi vì đêm qua thân thể trắc phi không khỏe, nô tỳ mới đi qua đó."

Tiểu Mễ Tử định mở miệng, chỉ thấy cửa phòng mở ra, vẻ mặt Lục Khang lạnh lẽo: "Vì sao gia không biết, bên người Hợp trắc phi lại thiếu nha đầu hầu hạ?"

Yên Nhiên cùng Yên Ngọc "ùm" một tiếng, quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ biết sai." Nói xong, Yên Ngọc mang vẻ mặt ủy khuất điềm đạm ngẩng đầu nhìn Lục Khang, ánh mắt long lanh như hồ nước, Lục Khang chán ghét nhíu nhíu mày, giơ chân lên hung hăng đạp xuống: "Ai cho ngươi lá gan dám nhìn gia như thế? Ai cho ngươi lá gan dám vô lễ với thế tử phi của gia!"

Chỉ nghe một tiếng hét thảm "A", Yên Ngọc ôm ngực tế xuống bậc thang, phun ra một búng máu. Tất nhiên Yên Nhiên cũng bị dọa đến mức không dám mở miệng cầu xin tha thứ, run rẩy quỳ trên mặt đất dập đầu.

Lục Khang hừ lạnh một tiếng, quay đầu trở vào phòng.

Tiểu Mễ Tử vội vàng sai mấy gã ai vặt đến: "Đều mang xuống hết, phạt hai mươi đại bản, cách chức xuống thôn trang." Mấy gã ái vặt đều nhanh chóng bịt mồm rồi kéo Yên Nhiên cùng Yên Ngọc xuống.

Tiểu Mễ Tử quay sang nhìn sắc mặt Đông Mai cùng Trúc Liễu có chút không tốt, nói: "Trở về chuyện chính, ngoại trừ hai nha đầu này ra, chúng ta sẽ đưa sang chỗ thế tử phi một ma ma cùng nha đầu sai sử, đến lúc đó còn mong hai vị cô nương nói tốt giúp chúng ta vài câu." Thế tử phi lọt vào mắt chủ tử, cũng không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khiến hình tượng của hắn bị phá hủy trong lòng thế tử phi được, đây chính là người thổi gió bên gối thế tử a.

Đông Mai, Trúc Lục vội vàng nói lời cảm tạ với Tiểu Mễ Tử.

Trong phòng

Vẻ mặt Lưu Uyển Thanh đỏ bừng vẫn ngồi ở trong thùng nước tắm, Lục Khang vén rèm lên, lại xem như không thấy sự ngượng ngùng của nàng, cẩn thận lau khô thân thể cho nàng như đối với trân bảo, vừa lúc muốn giúp nàng mặc quần áo, Lưu Uyển Thanh vội vã từ chối, nói: "Gia...Thiếp làm....Thiếp tự làm được..."

Trong lòng Lục Khang có chút không vui, những việc này vốn là phúc lợi của hắn a. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, xoay người từ trong hộc tủ lấy ra một bình ngọc màu xanh, ôm Lưu Uyển Thanh, thả nàng trên giường hẹp, vừa muốn giang hai chân của nàng ra...Lưu Uyển Thanh nắm cánh tay của hắn nài nỉ: "Gia...Van xin người... mặt trời đã lên cao rồi...ban ngày....nan ngày...."

"Ban ngày cái gì? Hử?"

Lưu Uyển Thanh đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Ban ngày mà tuyên dâm không tốt..."

"Ha ha" tiếng cười khoái trá vang lên. Lục Khang lại nghiêm trang nói: "Gia chỉ muốn thoa thuốc mỡ cho nàng, vốn nên thỏa mãn nương tử. Nhưng canh giờ không còn sớm, một lát nữa nương tử còn phải tiến cung, lại phải dâng trà cho cha mẹ cùng với gặp gỡ hạ nhân trong phủ. Ban ngày tuyên dâm, chỉ sợ ngày mai gia mới có thể thỏa mãn nương tử."

Phản ứng kịp, Lưu Uyển Thanh mới nhận ra Lục Khang đang trêu ghẹo nàng, lúc này nàng hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào...Thái độ quẫn bách ấy tất nhiên lại khiến tiếng cười của Lục Khang càng lúc càng to.

Mặc quần áo xong, Lưu Uyển Thanh bị Lục Khang kéo đến trước bàn trang điểm, thấy Lục Khang tự tay giúp nàng chải tóc, tuy rằng động tác chải có chút cứng nhắc, nhưng trong lòng nàng vẫn có một tia ngọt ngào, lại thấy Lục Khang cầm bút than lên: "Gia kẻ chân mày cho nương tử?"

Lưu Uyển Thanh đỏ mặt gật đầu.

"Mười dặm Bình hồ sương đầy trời, tấc tấc tóc đen sầu thì giờ, đối nguyệt hình đan vong tương kiến, chích tiện uyên ương không tiện tiên'. Ngày ngày, hai người đều có thể nâng khay ngang mày (vợ chồng tôn trọng lẫn nhau) như vậy, có thể được sao? Lúc này, trong lòng Lưu Uyển Thanh ngoại trừ ngượng ngùng cùng ngọt ngào ra còn có thêm một chút sợ hãi, nhập xa dễ, nhập kiệm nan*....Nàng có thể mở rộng trái tim ra sao? Nhưng....sau đó thì sao? Sau đó nữ nhân của chàng sẽ càng ngày càng nhiều, khi đó nàng nên đối mặt như thế nào đây?

*Nguyên văn: Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan. Câu trên xuất phát từ quyển "Tư Trị thông sử học, học giả thừa tướng thời Tống. Ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.