Thứ Nữ Cuồng Phi

Chương 14: Thanh lý môn hộ (1)

Một lúc lâu sau, đại sảnh Vương phủ đã đứng đầy nô bộc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy đều cảm thấy hoảng loạn, không rõ tân Vương phi này có ý tứ gì.

Ngày thường, mọi chuyện lớn nhỏ trong Vương phủ đều do quản gia Vương Quyền định đoạt. Vương gia là một kẻ đần độn, bị đánh không trả đòn, bị mắng cũng không biết nói lại, đã vậy còn có thể vui cười hớn hở.

Quản gia vốn không để hắn vào mắt, cho dù là tứ đẳng gia đinh cũng có thể tùy ý khi nhục, chi tiêu ăn mặc tốt hơn hắn rất nhiều, vì thế lần này hạ nhân trong Vương phủ không coi tân Vương phi ra gì. Thiên kim phủ Tể tướng tài mạo song toàn thì thế nào, dù sao cũng chỉ là thứ xuất, nếu được yêu chiều, Tể tướng làm sao có thể gả nàng cho Thất vương gia, nghe nói nàng ta còn là một nữ tử có tâm địa Bồ Tát, bất quá là cho Vương phủ thêm một cái bình hoa trang trí mà thôi, bọn họ căn bản không có gì bận tâm, thậm chí còn mừng thầm vì sẽ có thêm một chủ tử để khi nhục đùa bỡn, đâu nghĩ đến Vương phi này lợi hại như vậy.

Hôm qua, không ít người đã biết thủ đoạn của Tịch Nhan. Quản gia bị nàng ột trận quyền đấm cước đá thê thảm, cái này cũng chưa tính, đường đường là thân phận công tử con Lễ bộ Thượng thư, nàng cư nhiên không chút lưu tình đánh rớt toàn bộ răng người ta, tuyệt không chùn tay. Một vài người từng nếm qua đau khổ dưới tay Tịch Nhan nghe tin Vương phi muốn toàn bộ tập trung ở đại sảnh liền không dám chậm trễ, lập tức bỏ hết công việc còn dở dang vội vàng chạy tới. Đương nhiên cũng có không ít người hoàn toàn chẳng biết gì cả, nhìn thấy Tiểu Cúc mặt mũi bầm dập đến báo thì hoảng sợ vô cùng, nghe nàng ta kể hết ngọn nguồn mọi chuyện, thử hỏi còn ai dám kháng mệnh. Một đám người tụ tập ở phòng khách mà chẳng biết nguyên nhân vì sao, ai nấy đều không dám thở mạnh.

Mọi người sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ước chừng qua nửa khắc, Tịch Nhan kéo Hạ Dạ Bạch đi đến, phía sau là hai hồi môn nha hoàn. Một thân xiêm y trắng thuần, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, nàng chậm rãi bước ra đại sảnh, rõ ràng là mỹ mạo khuynh thành rất hợp với nụ cười dịu dàng kia, dưới ánh mặt trời phảng phất như Quan Âm Bồ Tát tỏa vầng hào quang, thế nhưng lại làm người ta rùng mình.

Tịch Nhan kéo Hạ Dạ Bạch ngồi ở vị trí chủ vị, Hạ Dạ Bạch chẳng khác nào đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừa ngồi xuống đã bật dậy, Tịch Nhan bất mãn trừng hắn, hai tay ấn chặt bờ vai ép hắn ngồi xuống.

Bộ dáng kia giống như chỉ tiếc sắt rèn không thành thép, Tiểu Bạch chợt cảm thấy ủy khuất. Hắn nghẹn miệng, đôi mắt ngân ngấn nước như chó con: “Nhan Nhan, ngươi đã nói không hung dữ với ta.”

Tịch Nhan bất đắc dĩ, nàng hung dữ với hắn khi nào, nàng làm tất cả những điều này cũng là vì hắn, nhưng người nào đó đầu óc không thông, nàng có ý tốt lại bị hiểu lầm.

“Chỗ này vốn là vị trí của ngươi, ngươi không ngồi thì ai ngồi?” Trong lòng Tịch Nhan đầy lửa nhưng đối với Hạ Dạ Bạch vẫn là ôn tồn. Chờ giải quyết mọi việc xong, nàng phải lột da những người kia để hạ hỏa.

“Ô ô – - “

Tịch Nhan im lặng cũng không sao, nhưng đằng này nàng lại nói thế, Hạ Dạ Bạch lập tức kéo tay Tịch Nhan, nhảy dựng khỏi ghế ngồi, khóc thành tiếng.

“Tiểu Bạch.” Tịch Nhan ẩn nhẫn tức giận.

“Ô ô, Tiểu Bạch không – - không dám.”

Hắn chỉ vào chiếc ghế còn ngồi chưa ấm: “Quản gia – muốn – - đánh ta.”

“Hắn dám!”

Giọng điệu Tịch Nhan như xé gió, suýt chút nữa đâm thủng màng nghĩ người khác. Nàng kéo tay Hạ Dạ Bạch, hai người đồng thời ngồi xuống vị trí chủ vị cao đường, lạnh lùng quét mắt nhìn một đám hạ nhân khúm núm dưới kia, ánh mắt mang theo rét lạnh thấu xương.

Tịch Nhan mỉm cười, nàng bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt đám nô bộc hàng ngũ chỉnh tề, chỉ vào mặt Hạ Dạ Bạch, cao giọng hỏi: “Ta hỏi các ngươi, ai đây?”

Bọn hạ nhân nhìn nhau, không hiểu tân Vương phi này có dụng ý gì, thoáng chốc không một ai dám lên tiếng.

“Không biết sao?”

Nàng cười khẽ, thanh âm kia rất mềm mại nhưng ánh mắt lại rét căm, không khí chung quanh phút chốc như bị đóng băng.

“Không thể tưởng tượng được nô tài trong phủ lại không nhận ra chủ tử của mình. Nuôi nô tài như vậy làm gì, nô tài là phải vùng lên chống lại chủ tử ư?”

Lời vừa nói ra, đám hạ nhân đồng dạng kinh ngạc, trong lòng sinh ra cảm giác lo sợ, một đám nhất loạt quỳ trên mặt đất, không biết ai đã lên tiếng trước:”Là vương gia.”

Mọi người lập tức tỉnh ngộ, vội vàng dập đầu hô to: “Là vương gia!”

“Vương gia mới là chủ tử của chúng ta.”

“Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Một tiếng lấn át một tiếng, đám nô tài e sợ Tịch Nhan không vui sẽ dẫn đến kết cục toàn thân thương tổn, bọn họ không phải Vương gia, bị đánh không những không đau mà còn có thể vui tươi hớn hở .

“Nguyên lai các ngươi còn biết là Vương gia.”

Tịch Nhan cười đến mức không thể dừng lại, ánh mắt sắc bén đảo qua những gương mặt bất an, nàng trở về vị trí cũ, lẳng lặng ngồi xuống, bưng nước trà hớp một ngụm nhỏ, nắp đậy chạm với chén trà phát ra tiếng vang thanh thúy, từng chút từng chút đánh vào trái tim những người kia, một đám kinh hồn bạt vía, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tịch Nhan tựa hồ như đang hưởng thụ loại không khí này, nàng xoay người cầm tay Hạ Dạ Bạch, cười khẽ một tiếng: “Vương gia, nhìn thấy không? Vị trí này là của ngươi, ta nói là của ngươi thì sẽ là của ngươi, quản gia là cái gì, ngươi là Vương gia, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta lập tức có thể lấy mạng hắn.”

“Vương phi nói rất có lý, đây là Vương phủ, nô tài khi nhục chủ tử, dĩ hạ phạm thượng, tuyệt đối không thể tha thứ.” Tương Tư và Hồng Đậu quỳ gối trước Hạ Dạ Bạch, thái độ cung kính.

“Chúng nô tài sau này nhất định hầu hạ Vương gia Vương phi thật tốt, tuyệt không dám lơ là.” Bọn hạ nhân vội vàng phụ họa theo.

“Vậy sao?”

Tịch Nhan lạnh lùng nở nụ cười. Đột nhiên nàng đứng dậy, mạnh mẽ vung chén trà trên tay xuống đám người phía dưới, chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang, trên đất ngổn ngang mảnh vỡ, nước trà nóng bỏng bắn tung tóe ra chung quanh, dù là da dày thịt béo đến đâu thì trên tay đám hạ nhân cũng ngay lập tức nổi lên vết phồng rộp, nhưng không ai dám phát ra tiếng rên rỉ.

“Quản gia đâu? Tại sao bây giờ còn chưa tới, có phải muốn Vương gia ba quỳ chín lạy mời hắn đến không?” Tịch Nhan hùng hổ, hai tay nắm chặt phát ra tiếng kêu răng rắc.

“Quản gia – - gia – - bị thương – - nên dưỡng – dưỡng bệnh – - ” Gia đinh kia lắp bắp, nói có mấy chữ mà nửa ngày mới xong.

“Bị thương? Ta cho phép hắn dưỡng bệnh ư? Vương gia cho phép ư? Tắt thở rồi chăng? Ở Vương phủ, chỉ có người chết mới có thể cưỡng lại lời ta và mệnh lệnh của Vương gia.” Nét mặt nàng lạnh lùng, thanh âm ẩn giấu băng hàn thấu xương.

“Nô tài – - nô tài – lập tức – đi – đi – - gọi.”

Vài người cúi đầu, chật vật lăn ra ngoài, hận không thể biến thành con thỏ chạy thoát khỏi nơi bức bách này.

“Tính kiên nhẫn của ta có hạn, nếu trong vòng nửa khắc còn chưa tới, ta lập tức quăng hắn cho chó ăn.”

Tương Tư một lần nữa ngâm trà cho Tịch Nhan. Nàng ngồi một bên cùng Hạ Dạ Bạch cười cười nói nói, vừa nhàn nhã uống trà. Bọn hạ nhân quỳ trên mặt đất chưa được sự cho phép, ai cũng không dám đứng lên, trong lòng thầm hận nghiến răng nghiến lợi, tân Vương phi này dù lợi hại thế nào thì cũng chỉ là nữ tử, đợi quản gia đến đây đảm bảo cho nàng ta mất mặt. Nghĩ như vậy, trong lòng bọn họ thăng bằng không ít.

Trong lúc Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch đang cười cười nói nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hô.

“Vương phi, quản gia đã đến.”