Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 2 - Chương 13: Bộ lạc ưng nhân

“Ta muốn cho ngươi biết ai mới là chúa tể!”

Lôi nói xong liền gắt gao chế trụ Liên Hoa, mạnh mẽ mút cánh môi cậu, mãnh liệt như bão tố. Đầu lưỡi hắn cường ngạnh xâm nhập vào miệng Liên Hoa quấy nhiễu, thô bạo kéo giữ như muốn hút đứt cả đầu lưỡi cậu.

Liên Hoa bất ngờ không kịp phòng bị nụ hôn này, chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực sắp bị hút cạn, xương sườn cũng vì áp lực mà khó chịu. Cậu liều mạng giãy dụa, đáng tiếc một chút sức lực cũng không có. Miệng bị ngăn chặn, cơ thể thì bị chế trụ, cả người không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý để Lôi bừa bãi đoạt lấy môi lưỡi mình, bàn tay thô to như hai gọng kìm kẹp chặt cơ thể cậu.

Liên Hoa bị hôn đến thất thần, Lôi rốt cuộc cũng kịp dừng lại trước khoảnh khắc cậu sắp ngất xỉu. Lồng ngực Liên Hoa kịch liệt phập phồng, từng ngụm hít dưỡng khí, ánh mắt cũng vì thiếu không khí nghiêm trọng mà bịt kín một tầng hơi nước.

Lôi cũng không đơn giản bỏ qua cho cậu như vậy, bàn tay đột nhiên nắm lầy hạ thân cậu, lúc mạnh lúc nhẹ bắt đầu vuốt ve.

“A a——”

Liên Hoa hét chói tai ưỡn người, khuất nhục cắn chặt môi dưới. Mông cậu bị Lôi giữ chặt, chỉ có thể thở dốc vặn vẹo nửa người trên. Nam nhân có vẻ thích thú chơi đùa với bộ vị mẫn cảm trên người cậu, bàn tay dần hạ xuống, một đầu ngón tay thô to tiến vào u huyệt bí mật chưa từng có người chạm qua.

“A…………không…….”

Liên Hoa thống khổ thở hổn hển, cơ thể suy yếu làm phản khán càng trì độn hơn, tương phản, cảm giác dị vật xâm lấn cơ thể lại càng mãnh liệt. Nước mắt theo khóe mắt thấm ướt gương mặt vì thống khổ mà vặn vẹo, Liên Hoa chưa bao giờ nghĩ một người kiêu ngạo như mình lại có lúc bị người khác đặt dưới thân, thậm chí ngay cả một chút khí lực phản kháng cũng không có.

Lôi cúi đầu, đói khát che lại tất cả tiếng hét chói tai của Liên Hoa, đầu lưỡi như đã thú không ngừng đấu đá lung tung trong miệng cậu, liếm mút tất cả những thứ gì chạm tới.

Từ nháy mắt thâm nhập vào cơ thể Liên Hoa, Lôi cũng sắp bị cảm giác dũng đạo ấm áp cắn chặt lấy ngón tay mình bức điên. Hơn nữa người dưới thân còn vô thức vặn vẹo cơ thể không ngừng hấp dẫn mình, thân thể thon dài nhiễm một tầng hồng nhạt, gương mặt xinh đẹp trắng nõn lộ ra một tia yếu ớt hiếm có, tất cả những thứ này phá hủy tia lí trí cuối cùng của Lôi. Hắn không thể ức chế dục hỏa đang bốc lên ngùn ngụt của dã thú tàn bạo. Hắn muốn bất chấp tất cả giữ lấy người dưới thân, tiến vào cơ thể cậu, để cậu vĩnh viễn thuộc về mình.

Lôi lại duỗi thêm mấy ngón tay vội vàng tiến vào u huyệt nhỏ hẹp của Liên Hoa, thô lỗ trừu sáp khuếch trương vài cái, sau đó nhịn không được nữa rút ngón tay ra, phóng thích dã thú to lớn vừa thức giấc sau một giấc ngủ dài đang chờ sức phát động, mạnh mẽ đâm vào dũng đạo nhỏ hẹp chưa từng có người viếng thăm.

“A a a a——” Liên Hoa kêu thảm thiết, cơ thể bị xỏ xuyên mang tới cảm giác xé rách làm cơ thể cậu không khống chế bắt đầu co rút.

“Ngô……….thả lỏng.” Lôi cũng rất khó chịu, thấy Liên Hoa đau đến vậy cũng có chút không đành lòng, hắn nâng hai chân Liên Hoa lên cánh tay mình, nhẹ nhàng vuốt mông cậu.

“Ngoan, thả lỏng một chút.”

“Ô………đi ra ngoài……….Ô ô……”

Chưa từng bị ai đối xử như vậy, Liên Hoa rốt cuộc nhịn không được đau đớn bật khóc, cậu nằm dưới thân Lôi bắt đầu giãy dụa, vặn vẹo, liều mạng muốn đẩy cái thứ đang làm cậu đau đớn văng ra ngoài.

“Rất nhanh thôi, hô…… đừng lộn xộn.” Biểu tình Lôi cũng vô tình thống khổ, cơ bắp toàn thân đều siết chặt, cố gắng khắc chế dục vọng muốn rong ruổi. Chậm rãi chôn sâu phân thân vào cơ thể Liên Hoa.

“Ân a……..đau quá…… tránh ra…… chết tiệt………ách a……”

Liên Hoa đau đến trắng bệt, há miệng thở dốc, cơ thể như bị một vũ khí sắc bén cắt thành hai nửa. Cậu ưỡn người cố gắng dùng sức vặn vẹo cái mông, muốn đẩy thứ hung khí trong cơ thể cậu ra ngoài.

“Chết tiệt.”

Lôi lớn tiếng hét một tiếng, bất chấp bắt đầu mãnh liệt trừu sáp trong cơ thể Liên Hoa. Dũng đạo nóng bừng chặt lẽ cắn nuốt phân thân, cứ như muốn dùng độ nóng đó nung chảy nó, làm hắn càng điên cuồng đâm tới. Kiên quyết thô to màu đen không ngừng xuyên xỏ qua u huyệt phấn hồng bị xé rách của Liên Hoa.

“Cáp a…….ngô……..”

Lúc này Liên Hoa đã đau tới mức không lên tiếng nỗi nữa, hai tròng mắt mất đi tiêu cự mờ mịt nhìn trần nhà, cơ thể nương theo tiến tới mạnh mãnh của Lôi mà đong đưa.

Nghe thấy bảo bối dưới thân phát ra tiếng thống khổ xen lẫn tiếng rên rỉ mê người, Lôi lại hưng phấn tới cực điểm. Hắn trầm thấp gầm nhẹ, đột nhiên lật người Liên Hoa lại, để cậu quỳ trên đất, cái mông vễnh lên cao cao, từ phía sau giống như dã thú bắt đầu tiến công.

Không để Liên Hoa có cơ hội thở dốc, phân thân thô to cường tráng của Lôi một lần nữa tiến nhập vào u huyệt, vội vàng rút lui, sau đó lại đâm mạnh tới, mỗi lần lại càng mạnh mẽ hơn, sâu hơn, kích thích quá lớn làm sống lưng Liên Hoa ưỡn xong như cây cung, nhưng lại bị hai bàn tay mạnh mẽ kìm chặt, không thể động đậy.

Liên Hoa mệt mỏi té ngã trên mặt đất, u huyệt phía sau bị kéo căng tới cực hạn, cơ thể giống như bị đóng một cây đinh sắt, đau đớn đến mức nội tạng cũng sắp bị đốt cháy.

U huyệt bị đâm đau đớn chết chết lặng, ruột đau thắt xoắn chặt lại, thần trí cũng dần dần rời xa…… đau quá……. mình sắp bị xé nát đi….. có phải sắp chết hay không…… nếu chết……. có phải có thể gặp lại ngươi hay không…….

“Lan Địch Tư……”

Một giọt nước mặt chậm rãi chảy ra, trước khi chìm vào hôn mê Liên Hoa bật ra một cái tên xa lạ, cơ thể vẫn bị Lôi kìm chặt không thể động đậy. Theo sau là một trận tức giận mãnh liệt ập tới——

Lôi hung hăng lật người Liên Hoa dậy, sống chết lắc vai cậu.

“Lan Địch Tư là ai! Ngươi tư nhiên dám nằm trong lòng ta mà gọi tên người khác! Đáng giận——ngươi.”

Đáng giận! Lôi hung hăng đấm lên sàn nhà, cả nhà gỗ chấn động. Hắn lại càng điên cuồng trừu sáp, không chút thương sót tàn bạo chiếm đoạt, nhưng Liên Hoa một chút phản ứng cũng không có, cứ như một con rối gỗ không hề tức giận. Ánh mắt Lôi hiện lên một tia thống khổ, giống như bị một ai đó đánh một gậy vào đầu, hắn kêu lên một tiếng khó chịu, sớm tiết ra.

Lôi chậm rãi rút khỏi cơ thể Liên Hoa, hung hăng ôm chặt cậu, cứ như muốn đem cậu nhét sâu vào lòng mình. Cuối cùng hàng ngàn hạng vạn cảm xúc lại hóa thành một tiếng thở dài, ôm lấy Liên Hoa một đêm không ngủ……….

Sáng sớm hôm sau Liên Hoa từ từ tỉnh lại, cơ thể giống như bị nghiền nát vô cùng đau nhức. Cậu vừa mới mở mắt lập tức bị Lôi đang nhìn chằm chặm dọa sợ, cơ thể theo phản xạ bẳn năng lập tức siết chặt, tựa hồ lại càng đau hơn…………

Cậu cảnh giác trừng mắt nhìn, Lôi cũng không chớp mắt nhìn cậu. Qua một lúc lâu, lúc Liên Hoa bắt đầu không chịu nỗi chuẩn bị ngất lần hai thì Lôi chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp xuyên qua màng tai chấn động cậu, như có ma lực xuyên thấu lòng người ta.

“Ta còn chưa biết tên ngươi.”

Liên Hoa sửng sốt, không ngờ hắn nhìn mình lâu như vậy chỉ hỏi vấn đề này, cậu cắn môi, do dự.

“Không dám nói sao?”

Lôi cười nhạo hoàn toàn chọc giận Liên Hoa, cậu ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực bất khuất trừng Lôi: “Ai nói ta không dám, tên của ta là Liên——Hoa.”

Lôi hài lòng nhếch môi mỉm cười sâu sa, Liên Hoa đúng không? Hắn cảm thấy bầu bạn của mình cứ như một ngọn hỏa diễm, tản ra nhiệt lực hừng hực.

“Mặc kệ quá khứ ngươi thế nào.” Ngón tay Lôi xẹt qua gương mặt trắng nõn của Liên Hoa, nhẹ nhàng nói ra nhưng ẩn ngầm quyết đoán làm người ta không thể kháng cự: “Từ nay về sau ngươi thuộc về ta, bất luận là cơ thể hay trái tim ngươi, tất cả thuộc về ta. Ta không cho phép ngươi nghĩ tới người khác!”

Liên Hoa cúi đầu, dấu đi tâm tư trong mắt. Lời nói của Lôi hoàn toàn khiêu khích bản tính không chịu thua của cậu. U ám quẩn quanh trong đáy lòng cũng dần dần tản ra——cậu là chiến sĩ lợi hại nhất trong căn cứ, cơ thể suy yếu thì ngay cả trái tim cũng mềm yếu đi sao?

Chờ coi đi, cậu nhất định sẽ không chịu bị nhốt ở trong này, cậu còn phải tự dựa vào mình đi tìm đáp án.

Một tuần sau, lôi vẫn giám sát Liên Hoa chặt chẽ, mãi tới khi cậu an phận một chút, hay đúng hơn là giả vờ ngoan ngoãn, Lôi mới không giám sát cậu nữa, cũng để Liên Hoa có thể thở phào.

Ồn muốn chết!

Liên Hoa nằm trên giường bịt kín lỗ tai mình lại, tiếng chim hót ríu rít bên ngoài làm hắn đau đầu muốn chết.

Nơi này đúng là thiên đường của chim chóc!——Điều kiện khí hậu độc đáo của bộ lạc ưng nhân trở thành nơi tốt nhất để các loài chim trú đông. Ngoài ra, ưng nhân trời sinh đã có năng lực độc đáo điều khiển các loài chim, vì thế tất cả bọn chứng rất vui vẻ phục tòng ưng nhân, quan hệ rất thân thiết. Ngay cả ngoài cửa sổ phòng cậu cũng có một tổ chim, lúc này đang ngồi rỉa rỉa bộ lông vàng óng ánh mềm mại của chúng, ríu rít kêu không ngừng, vừa sáng sớm đã bắt đầu kêu, kêu đến tận bây giờ cũng không chịu ngừng.

Liên Hoa thở phì phì đứng dậy, cậu hiện tại đang áp dụng chính sách bỏ lơ với Lôi, nhìn không thấy, nghe không thấy, kết quả mỗi tới đều bị Lôi ép buộc phải “nhận thức” hắn. Kỳ thực ngoài trừ lần đầu tiên đau tới hôn mê, nhưng làm chính là làm, cậu sẽ không vì Lôi chăm sóc mà bỏ qua hiềm khích lúc trước. Bất quá buổi tối mình đã mệt như vậy, hiện tại đám chim chết tiệt này còn không để cậu ngủ……..

“Ầm!”

Liên Hoa siết nắm tay đấm mạnh chỗ gần tổ chim. Chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, sau đó lại ríu ra ríu rít như đang kháng nghị hành động của Liên Hoa. Có vài con thậm chí còn không sợ nhích tới dùng cái đầu đầy lông vàng mềm mại tới, dùng cái mỏ bé xíu gõ gõ ngón tay Liên Hoa.

Liên Hoa nhìn đám chim chóc  lắc lư nhào tới tranh nhau mổ tay cậu, buồn cười, tức giận thoáng bay hết, phốc xích một tiếng bật cười.

Liên Hoa vươn một ngón tay vừa đùa giỡn vừa quan sát đám chim. Trong tổ có một đám chim mới sinh, cha mẹ sáng sớm sẽ ra ngoài săn mồi, mớm cho mấy cái miệng nhỏ háu ăn này đúng là không dễ dàng a.

Nhìn bộ dáng vô tư vô lo của đám chim chóc Liên Hoa khẽ thở dài, đẩy cửa bước vào nhà gỗ. Lôi sớm cho cậu tự do không phải không có lý do. Vị trí của bộ lạc ưng nhân thiết kế trên cây rất tuyệt vời, trừ phi có cánh  nếu không không có khả năng ra ngoài. Hơn nữa có cánh thôi cũng không đủ, sơn cốc này có khí hậu ấm áp nhờ nguồn nhiệt địa bên dưới, ngoài cốc lại là băng thiên tuyết địa, hai luồng không khí đối lưu tạo thành một lá chắn gió thiên nhiên. Không có đôi cánh tráng kiện không thể vượt qua nỗi, trừ bỏ ưng nhân và các loại chim kích thước lớn, những sinh vật khác không thể rời khỏi cốc. Bất quá tình hình này tới mùa xuân sẽ đỡ hơn, nhưng những lá chắn gió sẽ kéo dài tới tận mùa hè mới bắt đầu tiêu tán. Chỉ là Liên Hoa không thể chờ lâu như vậy, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác hay sao?

Đang lúc Liên Hoa đang suy tư đến thất thần thì bị cái gì đó chọi trúng phát đau.

Là ai chọi cậu? Liên Hoa tức giận ngẩng đầu, chỉ thấy mấy con dực long dài hơn hai met đang kêu cạc cạc, còn không ngừng dùng cái miệng ngậm đá ném cậu. Chuyện gì đây? Liên Hoa buồn bực, lơ là lại bị chọi thêm vài cái.

“Đau.” Liên Hoa nhu nhu khối u bằm tím trên cánh tay, đá tuy nhỏ nhưng uy lực không nhỏ chút nào, đám dực long này muốn làm gì a? Chạy tới đây lấy đá ném bọn họ?

Các đó không xa có vài ưng nhân bay lên không, hướng về đám dực long. Dực long hú lên quái dị, xoay chuyển thân mình cồng kềnh quay đầu chạy. Ưng nhân cũng không tiếp tục đuổi theo, bay trờ về, một trong số đó dừng trước mặt Liên Hoa, đúng là Lôi!

“Đã sớm bảo ngươi ở trong phòng đừng ra ngoài.” Lôi nhìn cánh tay Liên Hoa bằm xanh tím mà nhíu mày, ngoài miệng khó chịu nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng.

Ánh mắt Liên Hoa đảo tròn, khá tò mò với hành vi của đám dực long nên cậu tạm thời chấm dứt kế hoạch “bỏ lơ” Lôi: “Đám dực long này…… có chuyện gì?”

Đề cập tới vấn đề đáng ghét này mày Lôi nhíu càng sâu, suy nghĩ một hồi mới chậm rãi nói: “Đây là đám đại điểu long, làm vậy vì muốn trả thù.”

“A?”

Trả thù? Có ý gì? Liên Hoa còn định hỏi, lại thấy Lôi ngồi xuống đất, vẻ mặt phức tạp phiền phức cào tóc. Cậu nhìn thấy lại cảm thấy Lôi có vẻ, thực……. đáng yêu? Bị ý tưởng này kinh sợ, Liên Hoa lập tức hung hăng lắc lắc đầu quăng suy nghĩ vớ vẫn này ra ngoài.

Lôi cũng không phát hiện cậu có chút kỳ lạ, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rầu rĩ mở miệng: “Chết tiệt, không phải lúc trước chúng ta chiếm chỗ của nó thôi sao. Kết quả bây giờ nó cứ tới bộ lạc quấy rối, chúng ta trước đây cũng không đối phó đám đại điểu long đó, trả lại chỗ cho chúng tìm một lãnh địa khác. Đáng giận! Rõ ràng là động vật rất ngoan ngoãn, sao lại như vậy!”

“Phốc——” Liên Hoa thấy bộ dáng Lôi gãi gãi đầu, nhịn không được cười ra tiếng.

“Ngươi!” Lôi oán hận trừng Liên Hoa, nhưng một giây này lại đột ngột kéo cậu vào lòng.

Liên Hoa bất ngờ không kịp phòng bị, mặt đập vào lòng ngực cứng rắn suýt chút nữa bị dập mũi: “Làm gì——” Liên Hoa luống cuống tay chân ngồi dậy, ngẩng đầu lại định lên án Lôi nhưng gương mặt nhỏ nhắn đang tỏ ra ‘hung ác’  lại bị giữ chặt, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve dọc theo gò má non mịn gắt gao nhìn vào đôi mắt màu bạc của cậu, tình cảm nồng nàn cùng chuyên chú trong mắt Lôi làm Liên Hoa có một cảm giác khác thường được sinh ra trong lòng, cậu có chút sợ hãi cố tách ra khoảng cách…

“Đừng như vậy, buông ra……..”

“Ngươi cười.”

“A?”

Lôi nhẹ nhàng ôm lấy Liên Hoa, hơi thở kèm theo nhiệt khí ghé vào bên tai cậu làm Liên Hoa nhịn không được khẽ run rẩy: “Ngươi cười với ta, đừng cự tuyệt ta, ta biết ngươi cũng có cảm giác với ta.” Vừa nói, bàn tay cũng không an phận chuyển qua mông Liên Hoa.

Tên hỗn đản này! Liên Hoa tức giận hung hăng đập mạnh bàn tay xấu xa, lại chưa hết giận ngắt nhéo một phen mới  bực bội bỏ đi.

Lôi cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm nhìn Liên Hoa rời đi, thẳng tới——trên đầu bị đập mạnh một phát.

“Chết tiệt!”

Lôi hướng về phía con đại điểu long đang bỏ chạy phẫn nộ gào to! Sớm hay muộn cũng có ngày bẻ hết mỏ đám này!

Liên Hoa chạy ra thật xa mới dừng lại lấy hơi, trái tim đến lúc này vẫn còn đập bang bang. Cậu làm sao vậy? Cư nhiên nghe lời ưng nhân kia lại…….đừng nghĩ nữa! Liên Hoa lắc lắc đầu, hiện giờ quan trọng nhất là nghĩ cách rời khỏi đây. Nghĩ vậy, Liên Hoa nheo mắt nhìn đám đại điểu long xoay tròn trên không trung, trong lòng xuất hiện một ý tưởng…….

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Lôi ra ngoài, Liên Hoa một mình lặng lẽ chạy tới bên ngoài bộ lạc. Cậu cẩn thận bò theo nhánh cây chậm rãi đi tới, nhanh cây ở đây vừa dài vừa mảnh, lúc nào cũng có thể gãy ngang. Cậu ngẩng đầu liếc mắt, đối diện có khoảng mười cây đại thụ tụm lại thành một ‘đảo nhỏ’, trên đó phân bố dày đặt ổ chim, Liên Hoa đoán đó là sào huyệt đại điểu long. Lúc này ổ chim rỗng tuếch, đại điểu long đều ra ngoài kiếm ăn hết rồi, thật sự là trời cũng giúp cậu sao, bất quá làm sao qua đó được đây?

Ánh mắt Liên Hoa lướt qua nhánh cây bên cạnh, linh quang chợt lóe, có ý tưởng. Cậu tìm một cành cây có tính đàn hồi một chút quấn quanh các cành thô to hơn, tính toán khoảng cách, dưới chân dùng sức nhún mạnh nhảy qua bờ đối điện, bất quá cơ thể đã lâu không rèn luyện, thể lực không còn được như trước——”ạch” một tiếng, Liên Hoa tay còn cầm cái cành ngã xấp xuống một cái tổ chim bên dưới mục tiêu!

Liên Hoa xoa xoa mông đứng lên, thực đau a, có phải mông đụng phải thứ gì không a? Mới nghĩ vậy thì cậu túm ra từ sau mông một con tiểu dực long sấp hấp hối! Liên Hoa khẩn trương nhìn xung quanh, thấy phụ cận không có dấu hiệu đại điểu long trở về mới thở phào một hơi. Nhìn kĩ, con dực long này với đại điểu long có chút khác biệt. Miệng của nó rất lớn, có mấy răng nhọn ló ra ngoài, cái cánh mỏng dính gập sát người có móng vuốt sắc bén, nhìn rất đáng sợ.

Nhìn thấy một hàng trứng chỉnh tề trong ổ đại điểu long, Liên Hoa bừng tỉnh. Đây là một loại dực long ăn thịt, đại khái nó thừa dịp đại điểu long rời đi tới ăn trộm trứng, không ngờ vừa vặn bị mình đè chết.

“Hừ, bại hoại dám ăn chim con, là ngươi xui xẻo.” Liên Hoa hừ lạnh, ném đi con dực long trong tay, đồng thời đặt cành cây vào bên cạnh ổ đại điểu long.

“lách cách lách cách”

Một trận tiếng động truyền tới từ mớ trứng đại điểu long, Liên Hoa chấn động, không thể tin nỗi trừng mắt nhìn cái trứng đang nứt ra một khe hở, vận khí cậu cũng quá tốt đi, tiểu điểu long cư nhiên phá vỏ ra ngoài?