“Ngươi – Ngươi vào bằng cách nào?”

Trầm Lăng sợ hãi lui về sau mấy bước, ngưng thần nín thở nhìn Huyền Hàn, đồng tử vì sợ hãi mà co rút nhanh chóng. Huyền Hàn này như thế nào lại tìm được y, chuyện lúc trước y đã nghe được bao nhiêu rồi?

Hia má cứng ngắc, khiến nụ cười bị đông cứng, thân mình căng cứng tràn đầy sợ hãi, trong đầu vẫn còn lưu lại sự e sợ đối với Huyền Hàn, hậu huyệt bên dưới vẫn còn truyền đến từng trận đau rát, đó là dấu vết lưu lại trên thân thể do sự thô bạo của Huyền Hàn.

Đầu lưỡi liếm lên hai má Trầm Lăng, bàn tay to làm càn di động, ánh mắt nhìn Trầm Lăng kia như phát ra hỏa nhiệt,không sai được, đó là hơi thở *** chỉ có lúc vào kì phát tình mới có thể hiện rõ.

“tự nhiên là theo sau ngươi thôi, không nghĩ tới thế nhưng lại có thể gặp Nguyệt Thần ở nơi này, vinh hạnh vô thượng cỡ này. Không hổ là Trầm Lăng, thực muốn đem ngươi hung hăng giam vào sâu trong thân thể, nhốt ngươi tại nơi mà chỉ có ta mới có thể thấy được.”

Ánh mắt tàn ngược kia, làm người ta vô thức cảm thấy ảm đạm. Thân mình bị giam cầm không tự giác phát run, thân mình buộc chạt nhìn vào Huyền Hàn, khóe miệng nhếch lên, làm ra tư thế chuẩn bị công kích

“Biến thái!”

“ha ha! Biến thái cũng được, chỉ cần ngươi thích.” Cắn cổ Trầm Lăng, tiếng nói khàn khàn quyến rũ tựa như một chai rượu vang đỏ tinh khiết đã trải qua ngàn năm, dung nhan quỷ mị diễm lệ mỉm cười, bàn tay to im lặng lướt trên mình Trầm Lăng, từ vuốt, lộng, nhu, niết, thân mình lạnh như băng dán lên, trong nháy mắt liền đem Trầm Lăng giam cầm trong ngực, không thể cử động.

“ Huyền Hàn, ngươi lại muốn làm cái gì?”Trầm Lăng cam chịu hỏi, sức mạnh của bản thân hình như không có tác dụng với Huyền Hàn, điều này làm cho y vô vùng kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nét mặt trở nên thực thối

Phía dưới có thứ gì đó đang để giữa hai chân Trầm Lăng, nhẹ nhàng cọ, cảm xúc ấm áp ẩm ướt khiến hô hấp dồn dập, ái muội nói “Ta muốn làm gì Lăng thực sự không biết sao, kì động dục của ta mới qua có một ngày, hiện tại còn tới sáu ngày nữa, cũng đủ để chúng ta hảo hảo triền miên rồi, Nguyệt Thần công đọa muốn ngươi phải đối xử tử tế với thú nhân, Lăng phải hảo hảo hầu hạ ta mới được, dùng nơi này…..” bàn tay đi vào, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những nếp uốn nơi bí huyệt kia.

“Ân a!” Bị Huyền Hàn động chạm, thân mình không nhịn được đánh cái rùng mình, gương mặt lạnh lùng trong trẻo nháy mắt trở lên đỏ ửng, giận dữ nhìn Huyền Hàn, con ngươi đen không khỏi mang theo hơi nước, thấy thế, ánh mắt Huyền Hàn bùng phát hỏa nhiệt, vật để chỗ kia càng thêm cương cứng, trở lên càng thêm thô to

“Chiêm chiếp!” Vật nhỏ bên cạnh không cam lòng bị vắng vẻ, không ngừng ngẩng cố phát ra thanh âm nãi nãi, thân mình nhảy lên ngực Trầm Lăng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra ngậm lấy một bên hồng quả, đầu lưỡi nho nhỏ, ươn ướt, mang theo răng nanh không sắc bén lắm, liếm cắn hồng quả phấn nộn kia.

Không phòng bị hành động của vật nhỏ này, một cái cắn này thực làm cho hai người kia đều giật mình ngây ngốc

“Chiêm chiếp!” vật nhỏ cuốn lui thân mình tròn vo, gian nan cử động, bị Huyền Hàn động chạm, thân mình đã sớm động tình, giờ lại bị bộ lông mềm nhuyễn kia cọ cọ, Trầm Lăng kìm lòng không đậu thấp giọng ngâm “Ô a!”

Vật nhỏ kinh ngạc nghe, nâng lên đôi mắt ngập nước nhìn nghi hoặc, đôi mắt kia nhanh như chớp chuyển hướng, khi rơi xuống trên người Huyền Hàn, cái mũi nho nhỏ như bị kích thích, cuối cùng giống như muốn xác nhận cái gì đó? Vui mừng nhảy lên người Huyền Hàn, cọ cọ hai má Huyền Hàn, bị vật nhỏ kia cọ, thân hình cao lớn tráng kiện của Huyền Hàn bỗng nhiên cứng đờ, giống như y chưa từng nhận qua sự đối đãi như vậy, xà đồng co rụt lại, bối rối buông Trầm Lăng đang bị giam cầm ra, phút chốc nhảy đến bên trên bàn đá, hai tay ôm lấy cánh tay, phòng bị nhìn chằm chằm vật nhỏ như sẵn sàng đem nó quẳng xuống đất, bộ dáng so với việc y gặp phải cự thú còn kinh khủng hơn vài phần

Nửa ngày sau, Trầm Lăng mới lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Huyền Hàn nhảy lên trên bàn đá, sợ hãi nhìn vật nhỏ một đoàn mềm nhuyễn kia, đột nhiên nở nụ cười “Phốc xuy! Ha ha…… Huyền Hàn ngươi cũng có ngày hôm nay, vật nhỏ lại đây!”

Vô cùng thân thiết đón lấy vật nhỏ đang lao tới, phóng tới bên mặt cọ cọ vài cái, bỡn cợt nhìn Huyền Hàn đứng trên bàn đá đầy đề phòng, ra vẻ bị vật nhỏ này uy hiếp, Huyền Hàn đến ngay cả dục vọng cũng lui bước, uy lực của vật nhỏ thực ghê gớm!

“Yêu ~ không thể tưởng tượng được đường đường là tộc trưởng Dực Xà tộc, thế nhưng lại sợ hãi một sinh vật nho nhỏ này, việc này nếu bị đồn ra, không biết sẽ có bao nhiêu oanh động đi?” Trầm Lăng côn đồ nói, khóe miệng nổi lên một nụ cười xấu xa, nếu như là trước kia Huyền Hàn hội sẽ trực tiếp xông qua, đem Trầm Lăng đặt thẳng dưới thân.

Nhưng khi ánh mắt chạm tới vật nhỏ trong tay Trầm Lăng, hai má thoáng run lên, rất nhanh liếc mắt qua một bên, làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy. Chậm lấy nhặt lên da thú, bọc lấy thân mình, đứng ra phía xa xa, thời khắc phòng bị hành động của vật nhỏ.

Không có Huyền Hàn quấy rối, Trầm Lăng rất nhanh sửa soạn những thứ mà Hàn Lăng Tử lưu lại cho y, theo tin tức Hàn Lăng Tử để lại, hắn rất nhanh tìm thấy thông đạo kia, nhìn Trầm Lăng sung sướng sảng khoái, sắc mặt Huyền Hàn lạnh lùng xanh mét, chẳng lẽ Trầm Lăng không muốn nhìn thấy y đến như vậy, y có cái gì không tốt?

“Ngươi muốn đi đâu?”

Chặn đứng Trầm Lăng, vốn y định bắt lấy Trầm Lăng, nhưng ngại vật nhỏ đứng trên đầu vai hắn nhìn y như hổ rình mồi, thân mình cứng ngắc không muốn tới gần, gương mặt đông cứng nhìn thẳng vào Trầm Lăng, chính là không muốn cho Trầm Lăng rời đi.

Trầm Lăng tươi cười quỷ dị nhìn Huyền Hàn không được tự nhiên, nghĩ tới Huyền Minh như thế nào cũng không có vẻ thành thục như Huyền Hàn, vẫn là nói người có tuổi sao? Sẽ có cảm giác thành thục hơn sao? Trầm Lăng chậm rãi suy nghĩ, còn thực sự đánh giá Huyền Hàn trước mắt, nghĩ đến việc hắn mất tích đã mấy ngày, phỏng chừng mấy người Đông Hoàng đã lo đến không kịp rồi, đáy lòng không khỏi tăng thêm vài phần phiền muộn, nhìn bốn phía rậm rạp cây cối như trước, Trầm Lăng than nhẹ một tiếng, cái chỗ đáng chết này tới một chỉ dẫn cũng không có, hắn như thế nào quay lại Ám dạ tộc bây giờ?

“Quay lại Ám Dạ tộc, bọn Huyền Minh hẳn còn chưa có bỏ đi, không biết bọn họ có tìm thấy Loan Phượng hay không?” Trầm Lăng nhíu nhíu mày, ngày ấy Loan Phượng trước khi cùng bọn họ rơi xuống dốc còn có bị thương, nhưng lại không rơi xuống cùng chỗ với họ, không biết có gặp chuyện gì không may hay không

Nghe thấy tên của Loan Phượng, ánh mắt lạnh lùng của Huyền Hàn trầm xuống, khóe miệng nhếch lên, im lặng không nói gì, y đối với Loan Phượng cảm thấy có lỗi, nhìn Trầm Lăng trước mắt, dục niệm trong đáy lòng lan ra, lần này y không nghĩ sẽ buông tay, y muốn có Trầm Lăng, thân mình phù hợp, xúc cảm chặt chẽ, tất cả đều dẫn dụ tâm trí y.

Cho dù có để cho Loan Phượng chịu thiệt, y cũng không nguyện buông tay. Huyền Minh ngươi cũng đừng trách ta, cô tịch lâu lắm, ấm áp tới tay y không nghĩ muốn buông ra, hoàng mâu phóng xuất thần thái kiên định.

“Hảo, ta mang ngươi về.” Thân thủ ôm lấy vòng eo Trầm Lăng, bay nhanh tới phía trước, vật nhỏ đứng ở đầu vai Trầm Lăng, thấy thế liền vui vẻ kêu lên chiêm chiếp, Trầm Lăng khi thấy bản thân bay vọt lên giữa không trung, vì tánh mạng bản thân, vội đem vật nhỏ đnag kêu gào kia tóm lấy, lôi tới trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại rối bù.

——-

“Đây là có chuyện gì?”

Huyền Minh mặt mày âm trầm, nhìn Loan Phượng trong lòng Thác Hòa, đã qua nhiều ngày kể từ lúc Trầm Lăng gặp chuyện không may, tâm tình y vốn đã cực kém, giờ thế nhưng lại nhìn thấy Thác Hòa vô cùng thân thiết ôm lấy Loan Phượng, lửa giận sở hữu lập tức bùng phát.

Không đợi phân trần liền lập tức hướng tơi Thác Hòa phát động công kích, thấy vậy, Thác Hòa cẩn thận ôm lấy Loan Phượng, sợ Huyền Minh làm tổn thương tới y, Huyền Minh giận dữ, xuống tay tự nhiên không chút lưu tình, thời gian giao thủ qua một chén trà nhỏ, trên mình Thác Hòa đã có vài miệng vết thương, Thác Lạc đứng bên cạnh đã nghĩ muốn giơ tay trợ giúp, lại bị Thác Bạt giữ lấy lôi về sau, Thác Hòa thực sự nếu muốn động thủ, người bên cạnh không thể muốn xen vào, cũng không thể xen vào

“Dừng tay!”

Thấy Thác Hòa bị thương, Loan Phượng lo lắng kêu lên, giãy dụa từ trong lòng Thác Hòa đi ra, lo âu nhìn cánh tay không ngừng chảy máu của Thác Hòa, lạnh lùng trừng mắt nhìn Huyền Minh nói “Ngươi là ai? Vì cái gì động thủ với Thác Hòa?”

“Ta là ai? Đây là có chuyện gì?” Nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Loan Phượng, thân mình Huyền Minh giật mình, kinh ngạc nhìn Loan Phượng che chở cho Thác Hòa, đây vẫn là lần đầu tiên y bị Thác Hòa quát lớn như vậy, trước kia cho dù y có quá phận thế nào, Loan Phượng cũng chưa từng nói chuyện với y như vậy

“Loan Phượng bị thương, ta lúc đó là ở giữa sông cứu được y, phỏng chừng lúc y ngã xuống đất bị đụng tới đầu, hiện tại y là giống cái cảu ta, ta hy vọng ngươi sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của chúng ta? Huyền Hàn không thể cho y cuộc sống hạnh phúc được, điểm này ngươi so với ta hẳn hiểu rõ hơn.” Thác Hòa thẳng thắn thành khẩn nhìn Huyền Minh, y không có khả năng đem Loan Phượng trả lại cho Huyền Hàn, mấy năm nay Loan Phượng sống cũng không được tốt, thực vất vả Loan Phượng mới quên đi Huyền Hàn, y như thế nào lại không nắm chắc cơ hội này

“cái gì? Loan Phượng khi nào biến thành giống cái của ngươi, ta như thế nào lại không biết?” mặt âm trầm, Loan Phượng là tộc nhân của Dực Xà tộc, Thác Hòa dựa vào cái gì mà cho rằng y phải ngeh theo giải quyết của gã? Nói sau Loan Phượng cũng là giống cái của đại ca, cho dù Huyền Hàn chưa từng mở miệng thừa nhận, nhưng đây cũng là sự thực mà toàn bộ Dực Xà tộc công nhận.

Hơi thở băng giá nháy mắt ngập tràn bầu trời, ai cũng không nguyện mở miệng trước, Đông Hoàng ngắm nhìn phía tây bắc, khẽ ngửi ngửi mùi vị làn gió nhẹ mang theo quét qua mặt, thần sắc hơi hơi mang theo kích động cùng phức tạp

Bác Nhã nháy mắt hóa thành hình thú, bay về phía chân trời, hướng về phái tây bắc bay đi, Thác Bạt cũng giống như nhận thấy cái gì đó, buông cánh tay Thác Lạc ra, cùng Đông Hoàng nhìn nhau, đều mang theo âm trầm suy nghĩ

“ Huyền Minh, dừng tay!”

“làm sao vậy?”

Nghe thấy Đông Hoàng gọi, Huyền Minh xoay người thân sắc phức tạp, lập tức giống như nhớ tới cái gì đó? Vội hỏi “ Loan Phượng, Lăng? Lăng không ở cùng một chỗ với ngươi sao?”

Loan Phượng nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Huyền Minh, nhìn đôi hoàng mâu của Huyền Minh, thân mình run rẩy, Thác Hòa ở phía sau đem y ôm vào trong lòng, ngực y nhói đau, giống như đã từng nhìn qua một đôi mắt này ở một nơi nào đó, nhẹ nhàng lắc đầu nói “ta không biết cái gì Lăng, Thác Hòa chỉ nhặt được có một mình ta.”

“Gió phía Tây bắc truyền đến mùi vị quen thuộc, Bác Nhã đã muốn đuổi qua rồi!”

Đông Hoàng lãnh đạm nói, liếc nhìn Loan Phượng, khóe miệng gợi lên tươi cười thản nhiên, như vậy đối với Loan Phượng có lẽ là tốt nhất, ánh mắt Huyền Hàn nhìn Lăng, thực sự là quá mức bình thường, là giống đực y sao có khả năng không hiểu rõ ý nghĩa của ánh mắt đó, chỉ sợ Huyền Minh cũng không rõ ràng lắm, nhìn động tác cấp tốc của Bác Nhã, hơn phân nửa là lo lắng Huyền Hàn động thứ tâm tư không nên động

“Lăng?”

“Ân! …….”

Đông Hoàng còn chưa dứt lời, đột nhiên từ phía sau bộc phát một trận rít gào, thần sắc mọi người biến đổi, đều là khó hiểu, nhíu mày, mấy người Thác Hòa nhìn nhau, phương hướng kia hình như là ở trong bộ tộc, chẳng lẽ Ám Dạ tộc đã xảy ra chuyện?

“Tộc trưởng, không hay rồi Hắc Hổ tộc đột nhiên gây khõ dễ, đã hủy đi không ít huyết quả cùng huyết thu. Còn bốn phía chém giết tộc nhân trong tộc.”

“Cái gì?” Thân hình Thác Hòa run lên, sắc mặt Thác Bạt cũng thập phần khó coi, Hắc Hổ tộc này muốn làm cái gì? Thế nhưng lại ở phía sau động thủ, tộc này còn chưa có rời đi sao.

“Về Ám Dạ tộc trước, cần tìm hiểu cho rõ, Lăng ở bên kia có Bác Nhã cùng Huyền Hàn chiếu cố không có khả năng gặp chuyện?” Đông Hoàng nhanh chóng nói, đáy mắt lại suy nghĩ về hành động của Hắc Hổ tộc, chẳng lẽ Huyền Mịch còn chưa chết? Không có khả năng, mấy người bọn họ chính mắt thấy Huyền Mịch hóa thành tro tàn, như thế xem ra, chỉ sợ là những người khác tác loạn.

Mấy người nhìn nhau vài lần, nhanh chóng hướng về phía nhà lao trong Ám Dạ tộc lao tới.

Nhìn mọi người bị nhốt bên trong, thế nhưng đến ngay cả thú nhân của Dực Xà tộc cùng Vũ Linh tộc cũng ở trong đó, thần sắc Đông Hoàng không đổi, nhìn sắc mặt tro tàn của các thú nhân, này rõ ràng là bệnh trạng trúng độc, nhưng Vũ Linh tộc Giản, y thuật hơn người, vì sao cũng lại trúng chiêu

Nghi ngờ nhìn Ốc Khắc ngạo khí ngang nhiên đứng đó, Đông Hoàng vuốt khóe miệng, vì chuyện của Huyền Mịch, bọn họ lần Dịch Chương này đều không có tham dự, thực là để cho Hắc Hổ tộc chiếm không ít tiện nghi

Thú nhân Hắc Hổ tộc nguyên bản ở trên đường xá đi tới đây đã chết không ít người, Ốc Khắc từ lúc đi vào Ám Dạ tộc đã suốt đêm gọi tới không ít giống đực, hơn nữa Hắc Hổ tộc còn liên kết với vài bộ tộc nhỏ, người tới thực không ít

“Ốc Khắc, ngươi muốn làm cái gì?” Thác Hòa lạnh lùng ngửa đầu nhìn Ốc Khắc, nhìn tộc nhân người người ngã xuống đất, tức giận gần như hóa thành thực thể, hướng Ốc Nhĩ phóng tới

Đững bên cạnh Ốc Khắc chính là Ốc Nhĩ, y đang không ngừng ở trong đám người tìm kiếm cái gì đó? Ánh mắt đảo khi tới bọn người Đông Hoàng cùng Thác Bạt thì cười duyên liếm đôi môi, vặn vẹo vòng eo dẫn dụ, ý tứ cầu hoan không cần nói cũng biết

Ốc Khắc bừa bãi cười lớn, ôm lấy Ốc Nhĩ, bàn tay to an ủi thân mình đang khát cầu của Ốc Nhĩ, âm ngoan mang theo nụ cười *** đãng, nhìn chằm chằm vào Giản đang té sấp trên đất, nếu không phải tình huống không cho phép, gã thực muốn đem Giản đặt ở dưới thân, chơi đùa vài ngày, thỏa mãn thú dục đang bành trướng trong lòng

“Muốn làm cái gì? Chẳng lẽ các ngươi thực sự không hiểu sao? Bác Nhã đi đâu rồi? Như thế nào lại không ở cùng chỗ với các ngươi……” Ốc Nhĩ hưởng thụ hầu hạ của Ốc Khắc, miệng thỉnh thoảng mang theo tiếng rên rỉ ái muội, ánh mắt mị hoặc nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng, ánh mắt hỏa nhiệt nhìn thân dưới bọn Thác Bạt rất nhanh bị che đi

“Tiện nhân!” Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, đuôi rắn súy động, nếu không phải bận tâm đến tộc nhân đang bị Ốc Khắc giam cầm, y hận không thể trực tiếp đâm thủng người Ốc Nhĩ, giống cái không biết xấu hổ như vậy, thực làm cho người ta thấy buồn nôn

Nghe lời trào phúng của Huyền Minh, Ốc Nhĩ lơ đễnh, vui vẻ hào phóng mở rộng hai chân của mình ra, bên dưới ra thú lộ rõ cặp mông trắng nõn tròn căng, cùng với huyệt khẩu như ẩn như hiện

Cọ cọ Ốc Khắc phía sau, cười duyên nói “Tiện nhân ngươi không thích sao? Thân thể của ta so với Trầm Lăng cũng không kém, ngươi thực không nghĩ muốn thử xem sao?” Ốc Nhĩ rất muốn trở mặt, khi nói tới hai chữ Trầm Lăng, đáy mắt phóng xuất hận ý mãnh liệt, Trầm Lăng đã cho y sỉ nhục, y quyết không quên, cái tiện nhân kia, nếu không tra tấn hắn tới chết, y sao có thể yên tâm, vì thế y không tiếc phóng xuất thủ đoạn dụ dỗ những giống đực ti tiện, để bọn họ liên kết với Hắc Hổ tộc, phần sỉ nhục này y vẫn luôn nhớ kĩ trong lòng

“Bằng loại ngươi mà cũng xứng để gọi tên Lăng, muốn chết!” ánh mắt Huyền Minh lãnh lẽo tối lại, không chút che dấu sát khí trong đó, những người xung quanh y nghe xong lời nói của Ốc Nhĩ, thần sắc đều tối lại, mặt âm trầm, lạnh lẽo lệ khí không chút che dấu nhắm thẳng về phía Ốc Nhĩ

Ốc Nhĩ hoàn toàn không thèm để ý, như trước thản nhiên quyến rũ Ốc Khắc phía sau, đối với giống đực bên cạnh y phao mị nhãn, vài tên giống đực nuốt nước miếng, thong thả đi tới, lớn mật vươn tay an ủi thân thể Ốc Nhĩ

Những người khác nhìn một màn hoang đường như vậy sắc mặt đều xanh mét, trước kia nghe nói giống cái Hắc Hổ tộc *** loạn, hôm nay tận mắt thấy quả thực là danh bất hư truyền, giống cái *** loạn như vậy, cũng chỉ có giống đực Hắc Hổ tộc mới có thể chịu được (Đúng đúng, ta cũng không chịu được, trước kia cứ nghĩ Xà tộc, Hồ tộc mới *** loạn nhất giờ có thể thêm một tầng hiểu biết nữa rồi)

“Không xứng sao, ta còn muốn an ủi cho thứ đang ngủ yên giữa hai chân ta, liếm nó cho ta.” Ốc Khắc nhe răng cười nhìn đoàn người Huyền Minh, thái độ rất là kiêu ngạo, đến ngay cả Vũ Linh tộc y sư Giản còn bị trúng độc, thì ai có thể giải độc? Nếu không phải do mấy người này sơ suất, kế sách của y cũng không thể nhanh chóng hoàn thành như vậy, muốn trách thì trách số mệnh bản thân không tốt, để y dễ dàng tính kế như vậy.

Cởi bỏ da thú, giơ tay nắm thứ xấu xí gì đó, không biết xấu hổ nói, hưởng thù Ốc Nhĩ chủ động ngậm mút, con mắt tham lam nhìn chằm chằm thượng đẳng giống cái Giản cùng Đan Dịch, lần này thực là một món hời lớn, bắt được nhiều giống cái như vậy

Ốc Khắc cư xử không biết xấu hổ, Đông Hoàng tức giận đôi mắt không tự giác hóa màu vàng, hai gò má tuấn lãng kéo cao tạo thành nụ cười khẽ, Hắc Hổ tộc giống đực thấy vậy lập tức đề phòng, nhưng y chỉ nói “Ốc Khắc ngươi tự tin có thể lđem bọn ta chế phục như vậy sao? Đừng quên đứng ở chỗ này không chỉ có tộc nhân Hắc Hổ tộc, ngươi không sợ bọn họ phản chiến (bỏ chạy) sao?”

Mắt vàng sáng rực tựa ánh sao, làm cho người khác không dám nhìn thẳng

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Nói bậy, ta không có nói bậy a, trúng độc không chỉ có giống đực, còn có không ít giống cái đi! Chẳng lẽ Hắc Hổ tộc các ngươi không muốn độc chiếm toàn bộ giống cái sao, sau đó sẽ làm vậy với các bộ tộc khác! Đây không phải là tác phong nhất quán của Hắc Hổ tộc các ngươi sao?’

Thanh âm trầm thấp, nhẹ nhàng chậm chạp mà khàn khàn, làm cho người ta không tự giác mà muốn tin phục, các giống đực vừa nghe, nhất thời ngây ra, lăng lăng nhìn Ốc Khắc, giống như nếu Ốc Khắc không cho họ một câu trả lời, bọn họ liền lập tức động thủ, giống đực Hắc Hổ tộc đứng đây không ít, nhưng trong đó người thượng vàng hạ cám cũng không nhỏ, bọn họ tới đây không vì cái gì khác, chỉ vì giống cái. Lời Đông Hoàng vừa nói, khiến bọn họ không thể không lo lắng việc bị Hắc Hổ tộc ngầm hạ độc thủ, đừng nói tới Ám Dạ tộc, hay Vũ Linh tộc, Dực Xà tộc, bên nào dễ chọc, bền nào cố hết sức không nên đụng vào, cho bọn có thêm vài lá gan, cũng không dám làm ra loại sự tình này