Nửa đêm, bị ép tới có chút không thở nổi, Trầm Lăng bất đắc dĩ mở mắt ra, bên tai vẫn như lúc trước truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, hòa cùng âm thanh không rứt của sấm chớp, nhìn cánh tay vắt ngang qua ngực, Trầm Lăng không khỏi mói gì nhìn xem thường, gạt cánh tay trên người ra, chậm rãi đứng dậy, lắc lắc cái đầu có chút mụ mị, bụng có chút trướng, cước bộ lảo đảo, hướng cửa hang bước ra.

Trầm Lăng cử động, Bác Nhã đang ngủ say vội mở mắt, con ngươi phóng ra tinh quang làm người ta sợ hãi, không có nửa điểm ngủ mê, nghi hoặc đuổi theo cước bộ của Trầm Lăng. Đối với Allen đnag cảnh giới khẽ gật đầu, ý bảo y không cần lo lắng, cước bộ nhẹ nhàng bám đuôi đi theo.

Nhìn Trầm Lăng phía trước không có ý định dừng lại, ánh mắt Bác Nhã chợt lóe lên rồi biến mất, không rõ Trầm Lăng muốn làm cái gì? Bất quá khi tầm mắt đảo đến hai chân Trầm Lăng đang thoáng khép chặt lại thì hơi hơi có chút sáng tỏ, khóe miệng gợi lên một chút cười yếu ớt, không nghĩ tới Trầm Lăng vẫn còn có một mặt khả ái như vậy.

Trầm Lăng ngây ngốc hoàn toàn không biết Bác Nhã theo sau, chỉ nhanh mong muốn cở bỏ da thú dưới hạ thân, có chút mơ ngủ nên hắn không hề chú ý tới, khi hắn chuẩn bị làm hành động này, cách hắn không tới năm thước, lại che dấu một đôi con ngươi tham lam xanh biếc, khát vọng lúc Trầm Lăng không có đề phòng, chân trước uốn cong, làm tốt công cuộc chuẩn bị săn mồi.

Bác Nhã sâu sắc cảm nhận thấy được hơi thở không thích hợp, tâm đề phòng nhanh chóng nâng lên mức cao nhất, không sai biệt rơi xuống nơi bên trái cách Trầm Lăng năm thước, chống lại một đôi mắt thú xanh biếc, cấp tốc phóng về phía Trầm Lăng.

Cùng lúc đem Trầm Lăng nhập vào lòng, dã thú cơ khát phía sau đã lao thẳng tới, cái miệng dữ tơn tanh hôi mở rộng, hướng hai người Trầm Lăng kêu to, nước miếng tản ra mùi vị tanh hôi theo cái miệng rộng nhỏ giọt, thân mình khổng lồ thập phần nhanh nhẹn, Bác Nhã cẩn thận đem Trầm Lăng bảo hộ ở phía sau, nháy mắt chuyển.hóa thành hình thú, cùng dã thú trước mắt chém giết.

Ngừng thở, nhìn một màn trước mắt này, xuyên thấu qua tia chớp Trầm Lăng thấy rõ bộ mặt chân thật của dã thú trước mắt, hình thể hẹp dài, toàn thân bao trùm lân giáp thật dày, tứ chi ngắn ngủi, đuôi bẹp mà dài, trên sống lưng có những sống gai cao cao, ước chừng dài khoảng mười thước. Lân giáp toàn thân hiện ra rõ ràng, lan rộng tới trán và hai mắt, cùng với ngoại sườn và tứ chi, bao trùm toàn bộ bụng đuôi, từ sau sống lưng gai nhọn xếp thành hai hàng chạy theo hai bên sườn, vảy màu nâu đen, ở trong đêm tối càng thêm vẻ khủng bố dữ tợn.

Cẩn thận nuốt nước miếng, nếu không phải Bác Nhã xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ tính mạng hắn đã gặp nguy! Mùi vị tanh tưởi nồng đậm theo không khí tỏa ra khắp bốn phía, Trầm Lăng che mũi thở, khẽ cau mày, những người khác trong huyệt động cũng bừng tỉnh dậy, Ba Tạp ôm Klose vẫn còn buồn ngủ đứng ở cửa động, Allen nhanh chóng đem Trầm Lăng đưa đến bên cạnh mọi người, mặt không chút thay đổi nhìn hai con thú đang đánh nhau cách đó không xa.

“Tấn sơn giáp!” Klose giật mình nhìn Bác Nhã cùng cự thú giao đấu, miệng rộng khẽ nhếch, biểu tình cũng không phải thực lo lắng, chỉ là thoáng có chút kinh ngạc, lập tức giống như nhớ tới cái gì đó? Liền cũng không tiếp tục cảm thấy kì quái nữa.

“Tấn sơn giáp là cái gì?”

Trầm Lăng buồn bực nhìn Klose trong lòng Ba tạp, đáy lòng hóa đen, bất quá cũng có chút tiện lợi, lại có thể gặp được trường hợp rung động như vậy, địa phương này cũng không khỏi nguy hiểm quá đi! Đầu đầy hắc tuyến, nhìn cự thú trưởng thành đối diện khoảng mười thước, cảnh tượng này nếu như xảy ra ở Trái Đất, thì chính là bộ phim khoa học viễn tưởng 3D, trước kia không biết hữu thần là gì? Nhưng hôm nay lại hiện ra rõ ràng trước mắt hắn, phân khiếp sợ dưới đáy lòng kia cũng không phải là gạt người.

“Tấn sơn giáp, là một loại dã thú sinh sống trong bụi cỏ, hoặc ẩn núp trong lùm cây, thích sống trong những hang động ẩm ướt, ngày trốn tối ra, lưỡi mỏng mà dài, co duỗi tự nhiên, nước bọt có chứa chất dính mạnh cùng sức băn mòn cao, nếu không cẩn thận bị dính phải, sẽ bị ăn mòn, tính nguy hiểm không nhỏ.” Allen nhẹ giọng giải thích, Sa Gia ở một bên hứng trí nâng cao, ghé lên trên lưng Hoắc Khắc, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu chậc chậc kì lạ, thần thái dương dương tự đắc.

“Các ngươi không lo lắng?”

Trầm Lăng nghi hoặc nhìn mấy người đang khoanh tay đứng nhìn, dã thú nguy hiểm như vậy, vì cái gì lại để cho Bác Nhã một mình đối phó? Chẳng lẽ bọn họ thực sự không cần để ý tới sống chết của Bác Nhã? Đáy lòng hiện lên một tia bất mãn, đến ngay cả Trầm Lăng cũng không sao hiểu được, vì sao ý niệm này dâng lên trong đầu.

“Lo lắng?”

Klose vui cười nhìn Trầm Lăng, đáy mắt híp lại phóng ra một tia trào phúng sâu sắc, thản nhiên đứng ở xa xa nhìn Tấn sơn giáp, vì sao phải lo lắng?

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nguy hiểm như vậy, các ngươi không sợ Bác Nhã sẽ gặp chuyện không may?”

Trong giọng nói hơi hơi có chút bất mãn, nói như thế nào trong khoảng thời gian này Bác Nhã đối xử với hắn rất tốt, nếu như xảy ra chuyện gì? Tổng cảm thấy có chút khó chịu, tay khoát lên bên hông tìn nanh thú lúc trước, một khoảng trống không, có lẽ là lúc trước khi hắn không thoải mái, nanh thú đã bị cầm đi (chăc vị nào đó sợ anh khi khó chịu lấy dao quơ lun thứ gì đó của mình chứ gì… he he)

“Ha ha! Ngươi quá coi thường Bác Nhã rồi, thực lực của Bác Nhã trong Vũ Linh tộc bọn ta đứng trong hàng 5 vị cường giả (kẻ mạnh) đấy, chỉ một con Tấn sơn giáp sao có khả năng nguy hại tới tính mạng của y, cho dù là Long thú, Bác Nhã cũng có thể chi chiến một hồi, huống hồ chỉ là một đầu Tấn sơn giáp.”

Klose cười to thành tiếng, thực lực của Bác Nhã tuyệt không kém so với Ba Tạp cùng Allen, dù trước giờ bọn họ chưa từng giao thủ với nhau, nhưng Klose chính là hiểu được, thực lực của Bác Nhã rất mạnh, về phần mạnh tới trình độ nào? Chỉ sợ đến ngay cả tộc trưởng cũng không thể nói rõ, Bác Nhã ở trong Vũ Linh tộc là giống đực có thiên phú chiến đấu tối cao, chỉ là một con Tấn sơn giáp, tự nhiên không thể tương xứng, sở dĩ cuộc đấu kéo dài như vậy, không loại từ ý niệm khoe khoang trong đầu Bác Nhã, dù sao ở trước mặt giống cái mình yêu thích khoe ra bản lĩnh của mình, cũng là điều mà mọi giống đực đều thích làm.

“Cái gì? Bác Nhã lợi hại như vậy?”

Trầm Lăng có vẻ thập phần giật mình, thực lực của Đông Hoàng, hắn chính là tận mắt trông thấy, có thể cùng Đông Hoàng tương xứng, xem ra là hắn thực sự nhìn nhầm Bác Nhã rồi, khẽ nhếch miệng, không còn hoài nghi nhìn móng vuốt sắc bén của Bác Nhã trực tiếp xé rách thân hình trưởng thành chừng mười thước của Tấn sơn giáp, hình thú bị máu tươi nhiễm hồng, diễm lệ vô cùng, mắt thú màu vàng, thẳng tắp rơi xuống trên người Trầm Lăng, làm cho Trầm Lăng cảm thấy không có chỗ nào trốn tránh, trong đôi mắt thú vàng trong suốt sâu thẳm kia, hắn cảm thấy có chút lạc lối, loại cảm giác này làm Trầm Lăng hơi hơi có chút bất an.

“Chỉ có giống đực lợi hại mới có khả năng bảo vệ giống cái, có được giống cái, đây là nguyên tắc của nơi này.” Klose thản nhiên nói xong, trong lời nói nhìn như bình thản, lại vô tình giống như một viên đá quăng vào mặt hồ, Trầm Lăng cả người run lên, sắc mặt có chút trắng bệch.

“Không cần sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh bảo hộ cho ngươi.” Nháy mắt hoá thành hình người, đi tới bên cạnh Trầm Lăng, đem Trầm Lăng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Trầm Lăng, im lặng an ủi Trầm Lăng đang chấn kinh. Những người khác tự giác đi vào hang động, không hề quấy rầy hai người đang ôm nhau.

Đã qua hai ngày sau kể từ đêm đó, bọn họ đã sớm tiến vào bình nguyên Hoàng Hôn, ghé trên người Bác Nhã, quan sát đại địa bị lụt lội bao phủ, đáy lòng lạnh a lạnh! Không thể tưởng tượng đựơc hắn sẽ phải tiếp tục sinh tồn ở cái thế giới này như thế nào, tại thế giới này thực lực quyết định tất cả chỉ có nguyên vẹn không bị tổn hao gì mới tiép tục tồn tại được, Klose nhẹ nhàng vỗ về Trầm Lăng.

Cười nói: “đừng lo lắng, qua thêm một ngày nữa là chúng ta có thể bình yên trở về bộ tộc, bọn Ba Tạp rất mạnh, sẽ không để cho chúng ta gặp chuyện không may gì.” Klose tin tưởng mười phần nói xong, từ sau đêm đó, Trầm Lăng vẫn luôn lo lắng lo lắng, làm cho những người khác cũng chút lo ngại, tò mò Trầm Lăng đến tột cùng là ở địa phương nào lớn lên, thế nhưng đến ngay cả những chém giết cơ bản vậy mà cũng chưa từng trải qua.

Cũng may những lời này, Trầm Lăng cũng không hề biết được, bằng không hắn tuyệt đối phát điên, trường hợp huyết tinh như vậy, mà chỉ là chém giết cơ bản, nếu ở trên Trái Đất tuyệt đối đã là là khúc gỗ bị hành hạ đến chết!!

“Ân! Ta hiểu được!” Nhìn một động vật hơi có chút vô ý đã bị dã thú cắn nuốt, nhược nhục cường thực (có lẽ tương tự cá lớn nuốt cá bé) a! Ký đến chi tắc an chi, Trầm Lăng phóng khoáng tâm quyết định không hề lo sợ những thứ không đâu nữa, khoé miệng gợi lên tiếu ý, đánh giá Klose ở bên cạnh.

Ác ma nở nụ cười, khiến Klose nhìn mà mao cốt tủng nhiên, thân mình cứng ngắc cố nến nỗi sợ lui về phía sau, nháy nháy mắt hỏi “Nhìn cái gì?”

“Klose, các ngươi sinh sôi nẩy nở hậu đại như thế nào?”

Hắn không nhìn sai, Klose tuyệt đối là nam nhân chính tông, nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sinh tiểu hài tử, điều này làm cho Trầm Lăng thú ý, tính tò mò nâng tới mức tối cao, một bên hỏi, một bên xốc da thú trên người Klose lên, ngón tay lạnh lẽo bắt đầu ở trên người Klose dao động, khoé môi nhếch lên tươi cười toan tính.

“Ngươi, ngươi làm cái gì?”

“Không có làm cái gì? Chỉ là tò mò các ngươi sinh sôi nẩy nở hậu đại như thế nào?”

Chớp đôi mắt to hồn nhiên, biểu tình rất chi là vô tội, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải xem nhẹ đôi tay đang đùa nghịch trên người Klose của Trầm Lăng kia, vuốt ve đậu đỏ trước ngực Klose, nhẹ nhàng xoa bóp, mềm mại mang theo sự dẻo dai, có vẻ chơi vui lắm! Trầm Lăng cảm thấy hứng thú với trò đùa dai này, cúi đầu vươn đầu lưỡi ẩm ướt, nhẹ nhàng cắn cắn đậu đỏ bên trái của Klose, tay kia thì vói vào trong khoang miệng của Klose, không ngừng giảo lộng khoang miệng của Klose, thẳng đến khi ngân dịch (nước bọt) trong miệng Klose không ngừng tràn ra.

“Trầm Lăng ngươi, ngươi đang làm cái gì?” (trường hợp này là đồng tính nữ a?????)

Klose cố nén thân mình giống nhau, kinh ngạc nhìn động tác của Trầm Lăng, thân mình Klose sớm đã bị Allen cùng Ba Tạp dạy dỗ thập phần mẫn cảm, bị TRầm Lăng đụng chạm như vậy, thân mình trong phút chốc liền nổi lên phản ứng “Ân a!……” Cúi đầu, ôn nhu, thập phần mê người.

Trầm Lăng nghe thấy động tác không khỏi bị kềm hãm lại, biểu tình có chút xấu hổ, tiếng rên rỉ kiều mị của Klose tự nhiên không thể tránh khỏi vang lên bên tai Ba Tạp cùng Allen, hai người trợn mắt há mồm nhìn Trầm Lăng cùng Klose trên người Bác Nhã, hai mắt bùng lên lửa giận, mắt thú run rẩy, nếu không phải còn có một tia lí trí, phỏng chừng tâm tư tê sống Trầm Lăng đều có, Klose là giống cái của họ, Trầm Lăng lại ở trước mặt họ đùa giỡn giống cái của họ, mà tối trọng yếu Trầm Lăng cũng là một giống cái. Điều bất ngờ trước mặt này làm cho mọi người nhất thời lâm vào lúng túng, Bác Nhã đang phi hành nhưng một chút, tự nhiên sáng tỏ trên người mình phát sinh chuyện gì, có nén xúc động đem Klose ném xuống. (Anh bị biến thành cái giường bay a!!!!)

Đáy lòng rít gào nói: Trầm Lăng là giống cái của ta a! Klose ngươi dám quyến rũ Trầm Lăng, lần sau tuyệt đối phải để Ba Tạp cùng Allen làm cho ngươi ba ngày không cần xuống giường, không, thời gian ba ngày ngắn quá, bảy ngày thì tốt lắm! Trong lòng Bác Nhã loé lên ý niệm tà ác, liếc mắt đến Allen cùng Ba Tạp ở bên cạnh, ý tứ trong mắt thú không cần nói cũng hiểu, lần sau tuyệt đối không thể để cho Trầm Lăng cùng Klose đứng ở cạnh nhau (khổ thân Klose bị Trầm Lăng hại a….. Mô phật… 7 ngày mới xuống giường, mãnh liệt cỡ nào a…)

Thực sự là mất mặt giống đực! Ba Tạp cùng Allen không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là do họ không có thoả mãn Klose? Nên Klose mới có thể trước mặt bọn họ có chân ngoài? (ý ngoại tình)...

_________________

just liked...