“Cám ơn, ngươi… Khi đó kỳ thật khó chịu lắm hả?” Lục Sướng thấp giọng nói tạ ơn, trong lòng hảo cảm đối với sư tử gây nhức đầu kia hơi hơi gia tăng một ít.

Leo nghe hắn hỏi như vậy, hơi ngẩng đầu, sau đó liền lộ ra vẻ mặt thoải mái, nhếch môi không tiếng động cười một chút: “Lục Sướng là lần đầu tiên nhìn thấy giống đực biến thân hả? Kỳ thật không có gì, nhiều nhất chỉ có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

Y không nói đúng hết, đối với giống đực, lần đầu tiên biến thân kỳ thật là dị thường hung hiểm, rất nhiều giống đực chỉ bởi vì biến thân không thành công mà chết. Đại đa số giống đực ở thời điểm mới trưởng thành không dám lộn xộn, bởi vì lần đầu tiên biến thành người thân thể là vô cùng yếu ớt, cấu tạo từ trong ra ngoài đều khác với trước kia, hơi không cẩn thận một chút còn có thể mất mạng. Leo không muốn lấy loại chuyện này hù dọa Lục Sướng, dù sao cũng không có gì xảy ra, y trưởng thành thành công, còn quen biết được một “giống cái” đáng yêu như vậy. Làm y vui vẻ nhất chính là, y là “Lần đầu tiên” của “giống cái” này (lần đầu tiên sẽ làm cho giống đực biến thân), mà “giống cái” này cũng là người đầu tiên làm cho y biến thân, hai bên đều là lần đầu tiên của đối phương, điều này làm cho trong lòng Leo dâng lên dục vọng độc chiếm. Vừa rồi may mắn đuổi tới đúng lúc, nếu không để Rick cái gì cũng không hiểu xúc phạm tới Lục Sướng, y sẽ hối hận cả đời.

“À mà… Nơi này còn cách bộ lạc của ngươi xa không?” Lục Sướng cau mày, thương thế như vậy chỉ sợ rất khó tiếp tục đi đường, hắn ẩn ẩn có chút lo lắng.

Suy nghĩ Leo bị hoán trở về, thấy bộ dáng Lục Sướng ưu sầu, biết hắn đang lo lắng cái gì, nhẹ giọng nói: “Lấy tốc độ của ta có lẽ khoảng sáng mai đến, ngươi không cần lo lắng, ta cõng ngươi, giữa trưa là tới rồi.”

Cõng… May mà không phải bế, Lục Sướng gật gật đầu. Hắn đã nhận ra, khu rừng này cho dù đối với Leo mà nói cũng là cực kỳ hung hiểm, nhất là hắn còn đang bị thương, càng không tiện. Cứ theo lời Leo, đến nơi ở sớm một chút có thể sớm an tâm hơn.

Leo thấy Lục Sướng cũng không phản đối, mà là “mềm mại” gật đầu, trong lòng ngứa một trận, giơ tay đưa chặn ôm ngang lấy hắn, khiêng ở trên vai mình.

Cái này… Chính là cái gọi là “cõng” đấy hả? Thoạt nhìn bọn họ hiểu nghĩa từ “cõng” có chút lệch lạc đó. Lục Sướng nằm ngược đầu ở trên vai Leo nên vô cùng không thoải mái, đầu cũng có chút choáng. Điểm chết người là, phần eo hắn vừa vặn nằm trên bả vai Leo, mà tay Leo cũng vừa vặn đặt trên mông hắn.

Hiển nhiên sư tử cũng chú ý tới chuyện này, trước đó khi tiếp xúc với Lục Sướng, sư tử còn chưa kịp ra tay đã biến thân. Lúc này chỗ nào đó của Lục Sướng lại lọt dưới tay Leo, y làm sao lại không nhân thời cơ lợi dụng.

Leo chỉ hơi hơi dùng sức, cảm giác được bộ vị dưới tay cực kỳ có co dãn đàn hồi theo động tác y, nhịn không được nâng ngón tay nhẹ nhàng cào hai cái ——

“Bụp”, “Bụp”, “Bụp”! Lục Sướng dụng nắm tay hung hăng đấm vào lưng Leo, lớn tiếng hô: “Thả ta xuống, không phải cõng như vậy!”

Sư tử tâm không cam lòng buông hắn xuống, theo hướng dẫn cõng Lục Sướng sau lưng. Chỉ chỉ chốc lát sau, Lục Sướng lại nhận thấy không thích hợp.

Hai cái chân thon dài của hắn bị Leo nắm trong tay, hai chân tách ra, phần eo dính sát vào tấm lưng kia hữu lực của Leo, hai tay quấn quanh cổ y, này tư thế, thật sự là muốn thân mật bao nhiều thì thân mật bấy nhiêu.

“Cõng như vậy không được!” Lục Sướng dùng nắm tay đấm vào bả vai sư tử, làm Leo không thể không buông hắn lần nữa.

Cái gì cũng không được, Lục Sướng cảm thấy mình thật sự là thay đổi thất thường, nhìn không thấu. Nhưng rõ ràng đều là động tác bình thường, nhưng Leo làm lại tràn ngập ái muội. Đến tột cùng là tư tưởng hắn không bình thường, hay là thế giới này là một thế giới không bình thường vậy?

“Rốt cuộc… Phải cõng thế nào?” Leo cũng có chút buồn bực, trước đó có nói là đầu hướng xuống dưới sẽ làm choáng váng buồn nôn, y tỏ vẻ lý giải, mình cũng từng có cảm giác như vậy. Cho nên tuy rằng rất không cam, nhưng y vẫn làm theo ý Lục Sướng, sửa thành dùng phía sau lưng cõng, sau đó y cảm thấy tư thế này cũng không tệ, cảm thấy Lục Sướng ghé vào trên lưng mình, dựa vào mình, làm cho y cảm giác về sự ưu việt cùng ý muốn bảo vệ từ đáy lòng sinh ra. Chỉ là hiện tại Lục Sướng ngay cả tư thế ấy cũng phủ quyết, Leo thật sự có chút không biết làm sao.

Lục Sướng ngồi dưới đất cũng có chút khó xử, bất luận phương pháp gì cũng không thể tránh tiếp xúc tứ chi, mà đối với Leo, tiếp xúc kiểu gì cũng đều có vẻ thật ái muội. Hắn nghĩ trái suy phải, cuối cùng quyết định dùng nhánh cây làm xe tải đơn giản, để Leo kéo đi là được, tuy rằng tốc độ sẽ chậm một chút, cũng thật dọa người, nhưng tốt hơn so với mấy cách trước.

Nhưng hắn còn không kịp mở miệng, Leo đã có chút không kiên nhẫn, bế hắn từ chỗ ngồi đứng dậy, đi nhanh về phía trước. Đi rồi phát hiện tư thế này là tốt nhất, có thể thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Sướng, có thể gắt gao ôm hắn vào lòng. Vì thế quyết tâm, bất luận Lục Sướng phản đối thế nào, y đã quyết định dùng cách này.

Lục Sướng kháng nghị một trận không có hiệu quả, khí lực cũng không so được với người ta, chỉ còn biết vùi mặt vào trong ngực Leo, không muốn để y thấy biểu cảm mình xấu hổ. Cách bế này, là cái tệ nhất trong tất cả các tư thế.

Bế công chúa… Trời ơi, cứ dùng sét đánh chết hắn là được rồi, cứ phải tra tấn nhau như vậy sao?

Khi tới giữa trưa, thái dương lên đến đỉnh đầu, cây cối phơi dưới ánh mặt trời cực nóng đều rụt lá, hai người đi dưới nắng, đều có chút khó chịu.

Lục Sướng thì không sao mấy, bởi vì không có đi đường, thể lực tiêu hao cũng không lớn, cũng không cảm thấy quá khó chịu; Leo lại không giống, vốn vừa mới thành niên còn có chút suy yếu, còn phải cõng một nam tử trưởng thành hơn 70 kg, dưới khảo nghiệm nóng bức, chỉ chốc lát sau liền thở hồng hộc.

Lục Sướng thấy y thật sự khó chịu, giãy dụa muốn xuống dưới tự đi, Leo cũng không chịu buông tay, chỉ không ngừng dùng mũi ngửi. Cái mũi y khẽ nhúc nhích, ôm lấy Lục Sướng chạy nhanh đi, Lục Sướng đang muốn hỏi y rốt cuộc là sao, liền bị tiếng nước chảy róc rách phía trước thu hút lực chú ý.

Là sông! Một con sông lớn xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Không có gì thư thái hơn so với đang chịu nóng bức dày vò ngày hè mà ở trong nước thám hiểm một phen. Lục Sướng là kiện tướng bơi lội, nhìn thấy sông ánh mắt không khỏi sáng lên, vui sướng hiện lên cả đuôi mắt.

Leo thấy hắn thích, trong lòng nảy lên, đặt Lục Sướng dựa vào đại thụ, một tay để trên thân cây, sau khi giữ hắn ở trong phạm vi thế lực của mình, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn tắm rửa sao?”

Lục Sướng vốn định nhảy vào trong sông thống thống khoái khoái bơi một vòng, đi mấy ngày toàn là xui xẻo cùng vẻ lo lắng, nhưng bị Leo nói như vậy, hắn chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần, chân ta đau, ngươi đi một mình đi.” Trời biết lời này hắn nói gian nan cỡ nào, nước sông trong xanh hấp dẫn rất khó chống cự.

Sư tử có chút thất vọng, quang mang trong mắt ảm đạm xuống, nhưng giây tiếp theo, y lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, hưng phấn nói: “Ta giúp ngươi tắm.”

Lục Sướng suýt nữa suyễn trực tiếp nghẹt chết, hắn xem như hiểu ra rồi, chú ý đến kỹ xảo gì mà hàm súc ha, uyển chuyển ha, ám chỉ ha, chỉ cây dâu mắng cây hòe ha, muốn nói lại thôi vân vân với sư tử là vô ích, cứ nói cái gì y sẽ tin cái đó, hơn nữa tuyệt đối sẽ không xuyên tạc lời nói của ngươi, hoàn toàn chỉ hiểu hàm nghĩa mặt ngoài. Vì thế hắn dùng lực bắt lấy mái tóc dài màu vàng của Leo, hung tợn nói: “Ta không phải đau chân, ta là sợ lúc tắm rửa ngươi sẽ làm cái chuyện lúc ngươi vừa mới gặp kia với ta. Cho dù ngươi không động ta không sờ ta, ánh mắt của ngươi cũng làm ta chịu không nổi! Còn nữa, ngươi đã sớm nói qua sẽ không động vào ta, nhưng ngươi một mực tìm cơ hội xuống tay!”

Hắn lớn tiếng hét, phát tiết hết sợ hãi trong mấy ngày qua rống giận. Nguyên bản chỉ bởi vì thất tình, muốn điều tiết tâm tình một chút. Kết quả tâm tình không tốt lên, ngược lại bởi vì một trận mưa to không ra sao mà đi vào thế giới không biết này. Đến nơi này liền thấy được một vài chuyện làm hắn khó có thể nhận, cho dù Leo ngày hôm qua cứu hắn, nhưng không cách nào làm cho hắn gia tăng bao nhiêu hảo cảm, tin rằng cũng không có ai lại có hảo cảm đối với kẻ vừa thấy mặt liền xâm phạm mình hết.

Leo nghe thấy lời hắn nói, biểu cảm không thay đổi nhiều lắm, chỉ yên lặng đi ra xa xa, quay lưng, tỏ vẻ sẽ không nhìn hắn nữa. Đi qua trước người Lục Sướng, sư tử nhẹ nhàng nói một câu: “Tắm xong thì gọi ta một tiếng.”

Trong lòng Lục Sướng có chút nghi hoặc, Leo bình tĩnh quá đáng làm cho hắn có chút bất an, bị rống giận cho hiểu ra như vậy, không ai vui vẻ được. Hắn xoay người liếc liếc, chỉ nhìn thấy Leo ngồi trên mặt đất, mái tóc dài màu vàng rơi rụng trên bùn đất, bóng dáng to lớn kia thoạt nhìn có chút cô đơn.

Khi Lục Sướng lội vào trong làn nước lạnh như băng, cảm giác mát lạnh tận xương làm cho hắn nhớ tới một sự kiện, nụ cười kia đâu? Leo mỗi lần nhìn hắn đều sẽ lộ ra nụ cười hàm hậu sao lại không thấy nữa?

Vốn hè nóng bức khi tắm nước lạnh thì phải thật vui vẻ, Lục Sướng lại chỉ cảm thấy đến từng trận lạnh lẽo, ra là tổn thương người khác, cũng có thể khiến mình khổ sở.

Cẩn thận cởi bỏ quần áo bên hông đặt trên bờ, hắn tìm một nơi khá nông tẩy rửa thân thể, đi đường thời tiết nóng cùng dơ bẩn, hiện tại tình trạng thân thể còn không thích hợp để lội. Nhưng mà Lục Sướng không biết, ở cách hắn không xa trong vùng nước sâu, một cái xúc tu vòng vo tới lui ở nơi cách hắn không đến một mét, vài lần muốn cuốn lấy chân Lục Sướng ngâm ở trong nước, nhưng không biết đang sợ cái gì, cuối cùng không đến.

Vội vàng tắm rửa, Lục Sướng lên bờ phơi nắng làm khô thân thể sau quấn lại quần áo về bên hông, rồi gọi Leo qua tắm. Leo nghe thấy hắn gọi, xoay người lại thấy Lục Sướng đã tắm xong, liền nhanh chóng chạy đến, nhảy vào trong nước, ở giữa không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng.

Leo lặn xuống đáy nước rồi ngây người một hồi lâu, làm cho Lục Sướng thiếu chút nữa nghĩ người này chết chìm ở trong nước mất rồi y mới thong thả trồi lên mặt nước, nhàn nhã bơi.

Lục Sướng ngồi ở bờ sông sưởi nắng, híp mắt nhìn Leo tắm. Thấy bóng dáng vàng kim của y dưới ánh mặt trời lấp lóe, cùng nước sông tôn thêm vẻ xán lạn, làn da màu đồng cổ dính đầy bọt nước, có vẻ hết sức xinh đẹp.

Ờ thì… Là bọt nước xinh đẹp ấy. Lục Sướng không được tự nhiên nghĩ, cảm thấy xấu hổ vì mình kinh diễm trong nháy mắt vừa rồi kia.