Phim đã quay đến đoạn Bạch Ngọc Đường nháo Đông Kinh, vẫn như xưa bạch y hoa quý phiên phiên tiêu sái, Triển Chiêu đã thay hồng bào và mũ đen cao tua rũ dành cho hộ vệ, hai người cùng song hành phi nhanh.

Giữa trưa nghỉ ăn cơm, hai đối thủ trong phim ngồi ăn cùng bàn, Ngũ đại đạo diễn một khắc cũng không rảnh rỗi, hộp cơm còn chưa mở đã nhận được điện thoại rời khỏi chỗ ngồi.

Ngày nào cũng ăn cơm hộp, bất luận có phong phú thế nào Tề Phóng cũng ghét chết được, đũa tre cứ đảo tới đảo lui trên món ăn, cứ ăn một miếng là mặt lại nhăn, chưa được mấy miếng, đưa mắt lên nhìn Triển Chiêu, người kia ngồi rất đoan chính, ngay cả dáng ngồi ăn cũng rất quy củ, cứ như linh hồn của y từ trước đến giờ chưa từng nghiêng lệch.

Cách ăn đó, tuy nhiên lại cho người ta loại cảm giác người ăn chẳng rõ mùi vị.

Tề Phóng cắn đũa tre, ngừng ăn, đột nhiên mở miệng: “Triển Chiêu.”

Lúc ăn thì không được nói, Triển Chiêu từ trước giờ vẫn như thế, nhưng Tề Phóng và người ở đây có thói quen tùy hứng, thích trong lúc ăn tám chuyện, nghe Tề Phóng đột nhiên gọi, y nuốt cho xong thức ăn trong miệng, buông đũa ngẩng đầu trả lời: “Tề huynh có chuyện gì?”

Tề Phóng đã quen với ngôn từ giọng điệu cổ của người này, không để ý, hỏi thẳng: “Cậu hình như không thích diễn phim với tôi hả?”

Trán Triển Chiêu khẽ lay động, mỉm cười đáp: “Tề huynh… suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Tề Phóng hừ hừ hai tiếng, nheo lại đôi mắt cực kỳ khôn khéo: “Người mới non nớt ơi, chạy không khỏi con mắt của lão tiền bối tôi đâu! Cậu đó, mỗi lần cùng tôi diễn cảnh đối thoại đối đầu, biểu tình luôn có chút gượng gạo, lời thoại cũng cực kỳ không trôi chảy, toàn NG không, nhưng ở trước mắt người khác thì lại rất tự nhiên… Ừ ừ, như sắc mặt hiện tại nè, không được đẹp cho lắm!”

Biểu tình của hắn quỷ quái tinh nghịch, khóe miệng đắc ý như đã đạp trúng cái đuôi nhỏ của Triển Chiêu, hai mắt đột nhiên sáng ngời như mặt trời giữa trưa, giống y như con lão thử đó, bạch y tóc dài nửa búi nửa buông sờ sờ ngồi trước mắt, rất sống động, rất chân thực.

Triển Chiêu buông tầm mắt, một bộ dạng muốn cười nhưng không cười.

Tề Phóng tự biết mình khi dễ người thành thật quá rồi, ‘ai’ một tiếng, kéo ghế tới gần: “Này này, tôi không phải là đang trách cứ cậu đâu, người mới giống cậu thế này đã đủ tốt rồi, không thấy đạo diễn Ngũ và chị Hồng yêu cậu yêu muốn chết luôn sao, chỉ là tôi muốn hiểu, vì sao chỉ đối một mình Tề Phóng tôi, lại lưu ý như thế.”

Triển Chiêu nghe xong, khẽ bật ra một tiếng thở dài nghẹn trong lồng ngực, khóe miệng nâng lên, ánh mắt của y như đầm nước sâu thẳm, một cái chớp mắt đều như một lần sóng gợn, Tề Phóng nhìn sang, tựa hồ cũng ngừng thở, chỉ nghe y nói: “Tề huynh, giống một người… cố hữu (*bạn thân đã khuất) của Triển Chiêu.”

“Cố hữu.” Ngữ khí nhẹ tênh, quá khứ nặng nề.

Tim Tề Phóng đập loạn một hồi, nâng cằm hỏi lại: “Bạn rất tốt sao?”

Triển Chiêu khe khẽ mỉm cười đáp: “… Hắn đã từng cười nói, phải so sánh Triển Chiêu với kim lan thì quá quý, như vậy, miễn cưỡng có thể xem như giao tình đồng sinh cộng tử đi.” Bạch lão thử quá không thành thực, tương giao tương tri giữa hai người phải qua giễu cợt Triển Chiêu một phen mới có được.

Tề Phóng mở nắp bình giữ nhiệt nhân viên đoàn phim chuẩn bị để kế bên, đổ đầy ly của mình và Triển Chiêu: “Vậy cậu nhất định rất thương tâm.”

Một câu của Tề Phóng, như câu bình luận sau cùng của quá khứ.

Triển Chiêu, thương tâm sao?

Y nhớ lại, sau khi Bạch Ngọc Đường chết, Triển Chiêu nhưng đến cả nước mắt cũng chưa từng rơi.

Thế nhưng Tề Phóng lại nói: “Cậu nhất định thương tâm đến mức khóc cũng không được.”

“Sau đó không ngừng nhớ lại, không ngừng tự trách bản thân…”

Tề Phóng nhìn đôi mắt trừng to của Triển Chiêu, cười ra tiếng, trên mặt là biểu tình ‘Bingo, tôi biết cậu là người như vậy mà’, dương dương đắc ý.

“Rõ ràng đã từng thương tâm, còn không đúng sao? Nếu tôi là ‘tên gia hỏa đó’, tôi nhất định sẽ nói ‘Triển Chiêu! Không bỏ xuống được sao ra dáng nam nhân! Là nam nhân thì phải phấn chấn một chút!’” Hắn hào khí vỗ lưng Triển Chiêu.

Tâm Triển Chiêu rất lương thiện, sẽ vui buồn vì chuyện sinh tử, Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, cũng sẽ không thích y âm thầm tự thương thân thương tâm.

“Hay cho Triển miêu ngươi! Cứ vướng vướng víu víu ngượng ngượng ngùng ngùng thế này! Làm sao xứng làm nam tử hán đại trượng phu! Tất cả cuối cùng đều quay về với tro bụi, sao không sống khoái hoạt một đời!” Câu nói kia thật giống Cẩm mao thử tiêu sái ngạo ý, sẽ ngẩng cao cằm như thế, nhịn không được sẽ mắng ra khỏi miệng.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt Tề Phóng, trong đầu không ngừng nảy lên ý niệm đó, mở miệng bật ra một chữ ‘Bạch’, nhưng lại ngừng lại.

Tề Phóng nghi hoặc “gì” một tiếng.

Triển Chiêu cảm giác trong lòng chấn động, như giữa lòng hồ vỡ ra một lỗ nhỏ nước chảy tuôn trào, mặt nước lay động sóng dợn không ngừng.

Cổ họng khô rát, trực tiếp cầm ly lên định uống.

Tề Phóng đột nhiên cảm giác có gì đó, la lên một tiếng ‘a’, nhưng tay không nhanh bằng Triển Chiêu, ly nước đã đến bên môi.

Đầu lưỡi trong thoáng chốc bị một trận bỏng rát, lại trong nháy mắt, một bàn tay phóng nhanh tới, cố giựt lấy đẩy cái ly bên môi Triển Chiêu ra xa, nước nóng lay động đổ lên mu bàn tay của người nọ.

Triển Chiêu cuống quýt đứng dậy, thấy người nọ tức giận quăng ly đi, nước trong ly đổ trên đất, làn khí nóng bốc hơi bay lên.

Chỉ có Tề Phóng vẫn còn ngây ngốc, nhìn Ngũ Kinh Hoàn đưa tay nắm lấy khuôn mặt Triển Chiêu, nói: “Miệng! Mở to! Để tôi xem xem!” Nhìn Triển Chiêu cũng nắm lấy tay Ngũ Kinh Hoàn, mơ hồ không rõ nói: “Đợi tí… Ngũ huynh… tay…” Sau đó mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi lại vội vàng chạy về, đưa qua một cái khăn lạnh một ly nước lạnh, mới ngừng lại nghỉ.

Ngũ Kinh Hoàn đắp lên tay, nhịn không được, mắng: “Bổn miêu!”

Triển Chiêu mở to mắt, chỉ nghe Ngũ Kinh Hoàn hung ác mắng tiếp: “Tôi mới rời một lát là cậu xảy ra chuyện! Muốn tôi đem cậu nhét vào túi mới được phải không!”

Triển Chiêu còn ngậm nước, một bộ dạng hết đường chối cãi.

Tề Phóng nhìn trái ngó phải, bật cười, Ngũ Kinh Hoàn nổi cáu, giơ chân đá một cú, Tề Phóng ‘ai a’ nhảy lên bàn, rồi lại khúc khích cười không ngừng, Ngũ Kinh Hoàn nhe răng banh miệng, nổi giận mắng: “Cười! Cười chết luôn đi!”

Triển Chiêu đứng bên cạnh, trong đầu lại nảy lên một ý niệm…

… Đầu thai chuyển thế?

Bao đại nhân ngày thẩm dương đêm thẩm âm, ít nhiều có liên quan đến án oan của hồn phách nơi cõi âm, Triển Chiêu hiểu rõ trong đó có nhiều điều rực rỡ lạ thường, nhưng sự thực chung quy vẫn thắng hùng biện, cái gọi là quái lực loạn thần trong thế giới này, chung quy vẫn là có thật.

Vậy thì, Bạch Ngọc Đường đầu thai tái thế rồi sao?

Triển Chiêu nhìn một Ngũ một Tề trước mắt, đáp án vừa rõ ràng lại vừa mờ mịt.

Sau đó lại nghe Ngũ Kinh Hoàn hỏi đến việc bình giữ nhiệt đó, Tề Phóng cũng cảm thấy kỳ quái, bình thường nhân viên trong đoàn phim rất cẩn thận, nước trong bình luôn ở nhiệt độ nóng vừa phải, lần này lại đến mức nóng phỏng lưỡi, nhớ lại cũng không biết là người nào đưa cho.

Ngũ Kinh Hoàn thần tình nghiêm túc, Tề Phóng đột nhiên rùng mình, lưng Triển Chiêu cũng căng cứng.

Sát khí, đằng đằng, ra Ngũ Kinh Hoàn cũng có.