Lâm Nhã nghe tiếng rên rỉ của Đường Hạo mà không khỏi xấu hổ, dù đã lên kế hoạch kỹ càng, nhưng không ngờ tới lúc này cô lại đang ngồi bên giường, giúp đối thủ kiếp trước của mình quay tay…

Qua hơn mười phút, khi Lâm Nhã cảm giác tay mình sắp rụng mất, Đường Hạo mới thấp giọng kêu:

“Buông… buông tay…”

Có lẽ là Lâm Nhã làm quá điêu luyện, anh bị kích thích hỏng rồi, không giữ được nữa.

Lúc này còn chờ gì? Lâm Nhã càng ra sức vuốt mạnh, thân thể Đường Hạo khẽ giật nhẹ một chút, bắn một lượng lớn chất dịch màu trắng đục ra ngoài, dính hết lên tay cô.

Lâm Nhã ghét bỏ chùi vào áo vét của Đường Hạo, đang lúc cô dùng áo anh để tẩy rửa tay mình, đối phương đột nhiên hơi ngẩng đầu lên.

Đường Hạo lúc này có chút tỉnh táo lại, đang nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô là ai?”

Chất giọng trầm khàn của anh, kết hợp với khuôn mặt và ánh mắt chứa đầy tình dục, làm Lâm Nhã có hơi sợ hãi mà nuốt nước miếng.

Cô cười méo xệch:

“Cái đó, Đường tổng, tôi là ai không quan trọng, chỉ cần biết tôi đến giúp ngài là được.

Ngài tỉnh táo hơn chút rồi phải không? Chúng ta nên đi thôi, trước khi cô ta tỉnh dậy.”

Lâm Nhã rụt cổ, chỉ tay vào người đang nằm bẹp trên sàn nhà.

Đường Hạo cũng biết bản thân bị bỏ thuốc, đầu có chút choáng.

Anh đưa tay kéo quần lên, lúc mặc lại quần áo mới liếc mắt đầy nguy hiểm nhìn Lâm Nhã, vừa thở dốc vừa hỏi:

“Vừa rồi...!cô dám lấy áo của tôi lau tay?”

“Thứ của anh, tôi chỉ trả lại cho anh thôi mà?” - Lâm Nhã mỉm cười.

Khuôn mặt của Đường Hạo nháy mắt đen lại, có chút dữ tợn, rồi lại phát ra tiếng thở kích tình.

Thứ thuốc anh trúng, không phải chỉ cần tay của người phụ nữ này là có thể giải.

Anh đem tay khoác lên vai Lâm Nhã, nói:

“Đ-đưa tôi ra ngoài!”

“Yes, sir!”

Lâm Nhã thấy anh chịu nghe cô nói thì rất là mừng.

Chỉ chờ có thế, cô cầm lấy túi xách vốn đã quăng sang một bên của mình lên, đỡ anh đi ra ngoài trong tình trạng quần áo có phần xộc xệch.

Bên ngoài đã an tĩnh lại, hai anh chàng bảo vệ ở gần cổng thấy Lâm Nhã đi ra cùng Đường tổng thì hơi giật mình hỏi:

“Không phải tiểu thư đang chờ Triệu tổng sao?”

Lâm Nhã cười cười liếc mắt nhìn Đường Hạo rồi đáp:

“Đường tổng vừa ý người ta, bây giờ người ta muốn đi với Đường tổng thì làm sao? Đúng không, cục cưng của em?”

Người bên cạnh nghiêng đầu không đáp, nhưng cũng không đẩy cô ra, một tay khoác lên vai cô, để cô ôm lấy eo mình.

Hai người kia không ý kiến thêm, mở cửa cho bọn họ rồi chép miệng, trong lòng mắng Lâm Nhã không biết bao nhiêu lần, lẳng lơ.

Thoát được khỏi cửa ải quan trọng đó, Lâm Nhã toát cả mồ hôi.

Vừa vào trong thang máy, cô lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Đường Hạo có chút váng đầu, khó chịu hỏi:

“Cô là người của lão già Triệu Phục?”

Trong số những vị khách quý hôm nay, chỉ có hai người họ Triệu, nhưng để có thẻ vàng, thành viên VIP ở Thiên Tinh, thì ngoài Triệu Phục ra không còn ai khác.

Lâm Nhã lắc đầu:

“Không, tôi chẳng là người của ai cả.”

Đường Hạo còn chưa kịp hỏi lý do cô lên được tầng mười hai, cửa thang máy đã mở, cô đỡ lấy anh, trong ánh nhìn chăm chú của nhiều người đi thẳng ra ngoài.

Trên đường đi, tiếng hít thở không đều của Đường Hạo ngày càng rõ ràng, làm cô có chút lo lắng mà hỏi:

“Anh ổn không vậy? Người của anh đâu? Mau gọi bọn họ tới giúp anh, tôi chỉ có thể giúp đến đây thôi.”

Lâm Nhã muốn giúp anh ta để lấy hảo cảm là thật, nhưng cô sẽ không ngu ngốc giúp anh giải cái thuốc kích dục này đâu.

Người đàn ông tựa lên người cô, hơi thở nóng rực phả vào phần cổ của cô.

“Điện thoại của tôi… bị lấy rồi…”

Đường Hạo có cảm giác mình sắp mất đi ý thức, anh cắn chặt răng muốn bản thân tỉnh táo hơn, nhưng mà mọi thứ lại bắt đầu mờ dần trước mắt anh.

Lâm Nhã khó khăn đỡ lấy thân hình cao lớn của Đường Hạo, mắng:

“Anh nặng lắm có biết không hả?”

Nghe được cô chê mình, người đàn ông hơi bực bội cau mày.

Vừa rồi thì dùng áo anh lau cái tay dính đầy chất dịch, bây giờ lại chê anh nặng, thái độ thật sự rất đáng đánh.

Hai người xuống tới tầng hầm, khó khăn lắm mới tìm được xe của Đường Hạo.

Lâm Nhã đem anh ném mạnh ra ghế sau, giúp anh thắt dây an toàn rồi vòng ra ghế trước, phát hiện một chuyện hết sức quan trọng.

Bây giờ đưa anh ta đi đâu? Cô không biết địa chỉ nhà của Đường Hạo, cũng chẳng có số điện thoại người thân của anh ta!

Cô đau đầu suy nghĩ, vừa khởi động xe vừa cười khổ.

Đúng thật là, mọi thứ chẳng bao giờ dễ dàng như trong suy nghĩ của cô.

Lâm Nhã vững vàng lái xe chạy ra đường lớn, mở cửa sổ xe, sau đó ném cái thẻ thành viên của Triệu tổng ra ngoài.

Mượn xong rồi, để ông ta sau này tốn thêm một mớ tiền làm lại là được, cho chừa cái thói đã có vợ còn ở bên ngoài ve vãn nữ nhân khác.

Không thể đưa Đường Hạo về nhà anh ta, chỉ có thể đưa về nhà trọ của cô.

Từ khi lên đại học, Lâm Nhã đã tách ra ở riêng, không có mấy khi trở về căn nhà mà cô căm ghét nữa.

Dù kiếp này bố mẹ đối xử với cô không tệ như kiếp trước, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lâm Ngọc, cô sẽ không vui.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

*Truyện được up độc quyền trên noveltoon, những nơi khác đều là trang ăn cắp chất xám, xin đừng ủng hộ những trang ấy.

Cảm ơn mọi người*.

:).