Tại thời điểm đó, Lâm Ngọc cũng đang trú mưa ở một mái hiên của cửa hàng bánh ngọt.

Cô nhấn gọi cho bạn trai, âm thanh tút tút vang lên sau đó là giọng nữ máy móc thông báo thuê bao đang bận.

Đây đã là cuộc gọi thứ bảy rồi, Trần Chính Hào vẫn chưa bắt máy.

Nhớ lại lần đầu gặp mặt, Trần Chính Hào đã nói rằng anh yêu cô, là loại tình yêu sét đánh không thể cưỡng lại được.

Trong trường đại học, cô cũng thuộc diện xinh đẹp và được nhiều người theo đuổi, nhưng so với một chàng trai giàu có và giỏi giang như Trần Chính Hào, những sinh viên khác trông như một tên ăn mày không ra gì.

Có là người ngu cũng hiểu nên chọn ai.

Chỉ là lúc này, cô cảm giác hơi hối hận.

Ngày đó ở nhà hàng chị gái đã cho cô xem đoạn clip mà Trần Chính Hào ôm hôn người phụ nữ khác, trong lòng cô đau khổ lại không nỡ cắt đứt với anh.

Cô tò mò không biết chị lấy đâu ra thứ đó, nhưng cô không dám hỏi, cũng sẽ không hỏi làm gì, vì nếu làm to chuyện thì bạn trai có thể sẽ bỏ cô mà đi.

Đêm mưa lạnh lẽo giống như đáy lòng của người đàn ông kia.

Lâm Ngọc siết chặt điện thoại trong tay, đột nhiên nảy ra ý định đi đến công ty của Trần Chính Hào để nhìn xem rốt cuộc anh đang làm gì mà không liên lạc cho cô.

Tăng ca? Nói là tăng ca nhưng có thật sự như thế không?

Bình thường không có người cản Lâm Ngọc, bởi ai cũng biết rõ mối quan hệ của cô và giám đốc công ty.

Nhưng hôm nay, cô bị chặn lại ở bên cổng.

“Cô Lâm, giám đốc Trần đang bận, hay là ngày mai cô quay lại được không?”

Lâm Ngọc đẩy tay bảo vệ sang một bên, tức giận đến đỏ mặt tía tai:

“Có phải anh ta dẫn gái lên văn phòng không? Tôi nhìn thấy rồi, các người không cần phải bao che cho anh ta.”

Cô chỉ muốn dò xét thử thái độ của người này, nào ngờ anh ta khó xử nói:

“Chuyện này… nếu cô Lâm đã biết rồi thì ngày mai hai người tự giải quyết riêng, nếu hôm nay cô nhất quyết muốn lên đó thì tôi sẽ mất việc, tôi không thể để cô qua được.”

Lâm Ngọc sững sờ, trong lòng đã chuẩn bị sẵn nhưng nghe được lời này cũng không thể chịu đựng nổi.

Hai mắt của cô đỏ lên, giận, giận đến thở không nổi.

Cô cắn chặt môi, xoay người lại rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của bảo vệ mà lao thẳng vào trong mưa.

Nước lạnh dội lên người Lâm Ngọc, cô cứ chạy như điên về phía trước rồi đâm sầm vào người qua đường, ngã mạnh sang một bên.

Người nọ quay đầu mắng cô không có mắt rồi cầm ô đi nhanh khỏi nơi đó, Lâm Ngọc tức giận đập tay xuống đường.

Khốn kiếp! Trần Chính Hào khốn kiếp! Dám lừa dối cô! Anh ta thật sự lừa dối cô!

Cô đau lòng ngồi giữa đường lớn khóc một trận, cuối cùng lê thân mình đầy nước trở về nhà của Lâm Nhã.

Mấy ngày trước cô dọn ra ở cùng Trần Chính Hào, hiện tại không muốn nhìn mặt anh ta nên chỉ có thể quay lại đây.

Mật khẩu phòng không đổi, Lâm Ngọc đặt chân vào trong mới phát hiện không có người ở nhà, xung quanh tối đen như mực.

Cô lần mò mở đèn phòng lên, sau đó lục tìm quần áo của chị gái rồi mang đi tắm.

Khoảng chừng nửa tiếng sau đó, điện thoại cô hiển thị số của Trần Chính Hào và hai chữ “ông xã”.

Tắt, sau đó lại gọi, tắt, rồi lại gọi.

Lâm Ngọc ngồi bên giường, chờ đến khi anh gọi lần thứ tám mới bắt máy.

[Sao lại không bắt máy? Anh vừa tan làm, em gọi anh có chuyện gì không?]

“Anh có yêu em không?” Lâm Ngọc đột nhiên hỏi, giọng cô đượm buồn.

[Sao em lại hỏi vậy? Tất nhiên là anh yêu em rồi.

Cả công ty đều biết em là bạn gái của anh mà?]

Lâm Ngọc thu mình lại trên giường, nhìn bên ngoài cửa sổ mưa vẫn bay bay chưa dứt, nặng nề lên tiếng:

“Thật sự yêu em?”

[Em sao vậy?]

“Em biết cả rồi.

Anh đừng giấu nữa.

Chúng ta chia tay đi.”

Cô nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

[Em đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt nói chuyện?]

Trần Chính Hào bắt đầu hơi lo lắng vì thái độ của Lâm Ngọc không đúng.

Cô không trả lời mà chỉ nói muốn chia tay, vậy thì chỉ có một khả năng, cô đã biết anh ở bên ngoài tìm tới người phụ nữ khác.

[Lâm Ngọc này, em có yêu anh không?]

Bị hỏi ngược lại, Lâm Ngọc có chút tức giận:

“Anh còn dám hỏi như thế?”

[Anh xin lỗi, anh sai rồi.

Em đừng giận, cuối tuần anh đưa em đi gặp bạn bè của anh được không? Mọi người đều biết anh chỉ nghiêm túc với mình em, những cô gái bên cạnh anh đều là qua đường mà thôi.]

Trần Chính Hào bắt đầu dỗ ngọt Lâm Ngọc, anh càng nói càng khiến cô mềm lòng.

Cái gì mà sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta cho tất cả mọi người biết, cái gì mà cuối tháng đưa cô về ra mắt gia đình.

Thật ra Lâm Ngọc cũng chỉ làm mình làm mẩy với anh, chứ thật lòng cô không muốn chia tay chút nào, dù biết anh lăng nhăng đi chăng nữa.

Cuối cùng, cô nghẹn ngào bật khóc rồi nói cho anh biết địa chỉ của mình.

[Anh đến đón em.]

Trần Chính Hào tắt điện thoại, nhìn người phụ nữ đang quỳ giữa hai chân mình mà không khỏi thở hắt ra:

“Tôi phải ra ngoài một chút.

Hưm… Đừng liếm nữa, hôm nay không tiện, ngày mai lại tiếp tục.”

Người phụ nữ tóc ngắn dưới thân anh liếc mắt đưa tình rồi đứng thẳng người dậy, đưa tay giúp anh kéo khóa quần, giận dỗi nói:

“Lại là bạn gái của anh à?”

Trần Chính Hào ôm eo người trước mặt, yết hầu hơi nhúc nhích một chút, nói:

“Không.

Chỉ là bạn gái tạm thời, cuối tuần này sẽ không phải nữa.”

Hắn đang bận rộn ở nơi này, lại vẫn phải dỗ dành con bé ngu ngốc kia.

Chủ yếu là vì con bé hợp khẩu vị của những ông lớn trong giới, trẻ đẹp thì ngỗ nghịch chút cũng không sao.