Tiết trời sang thu, không khí lạnh bắt đầu tràn vào thành phố.

Trước khi đi công tác một ngày, Lâm Nhã đã chuẩn bị sẵn sàng quần áo và vật dụng linh tinh cần thiết để đi công tác cùng ông chủ của mình.

Thành phố M mà bọn họ sẽ đến nằm ở phía Tây, cách nơi này khoảng nửa ngày đường, tính ra cũng không phải gần.

Khi nghe tin mình phải ở nhà để Lâm Nhã đi thay, Điền Tiểu Cương càu nhàu:

“Cô ấy không biết lái xe, lúc sếp mệt thì làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ sếp định lái một mạch mười tiếng đồng hồ để đi?”

Vốn có thể di chuyển bằng máy bay cho tiện, nhưng Đường Hạo có chuyện cần dừng lại trên đoạn đường đến nơi công tác nên phải tự lái xe đi.

Điền Tiểu Cương có thể lái xe thay ông chủ của mình, còn Lâm Nhã thì còn chưa có bằng lái.

Đường Hạo nhìn khuôn mặt rầu rĩ của trợ lý, nhếch mày nói:

“Tôi là sếp hay cậu là sếp?”

“Xin lỗi, tôi sai rồi!” Điền Tiểu Cương mếu máo.

Thành phố M nổi tiếng là một trong những nơi phồn hoa và có bãi biển trải cát trắng thơ mộng nhất nước, bình thường Điền Tiểu Cương đi làm, lại đi làm, sau đó tăng ca, rất ít có thời gian đi du lịch, anh cực kỳ muốn đến nơi này.

Nhưng ai bảo anh không xinh đẹp bằng Lâm Nhã, không được lòng giám đốc?

Anh nuốt nước mắt vào trong, yểu xìu đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, lập tức thấy Lâm Nhã xinh đẹp duyên dáng bưng cà phê đi tới.

Lâm Nhã cũng biết anh ta đến đây làm gì, không khỏi thương cảm:

“Đừng buồn.”

“Không buồn sao được? Cô đi về rồi nhất định phải bù đắp cho tôi đó.”

“Okay, một chầu thịt nướng?”

Đôi mắt buồn bã của Điền Tiểu Cương lập tức sáng lên:

“Được, tôi muốn ăn ở Ton King.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Nhã nháy nháy mắt rồi đi trước một bước, mở cửa vào văn phòng.

Đường Hạo thấy cô vào thì ngoắc tay, bảo:

“Em lại đây.”

Lâm Nhã đi tới đặt cà phê lên bàn anh, sau đó cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính.

Đầu ngón tay Đường Hạo dừng lại trên thân một người phụ nữ mặc váy hồng, trong ảnh, người nọ vừa ra khỏi cửa và bị chụp trộm.

“Người em nhìn thấy ở Thiên Tinh lúc ấy có phải cô gái này không?”

Anh nghiêng đầu quan sát cô, phát hiện cô hơi giật mình, mắt chớp liên tục.

Lâm Nhã gật đầu nói:

“Đúng vậy.

Là cô ta.

Anh tìm được kẻ đứng phía sau rồi?”

Trong lòng thì hơi ngạc nhiên, từng ấy thời gian qua đi, cô cứ ngỡ không có chút manh mối nào chứ?

Đường Hạo gõ nhẹ tay trên bàn làm việc, giống như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

Nếu lúc ấy Lâm Nhã chịu giúp anh lưu lại hình ảnh của người phụ nữ này thì chuyện tìm kiếm đã dễ dàng hơn nhiều, nhưng do cô gấp gáp muốn đưa anh thoát khỏi đó nên không kịp suy tính cẩn thận.

Mà, dù sao thì hiện tại anh cũng tìm được người rồi, không cần cô bận tâm.

Đường Hạo ngẩn người chốc lát rồi nắm lấy tay Lâm Nhã sờ sờ một chút, nói:

“Ngày mai tôi đến đón em, đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?”

Tay trái cô lướt điện thoại, mở màn hình lên cho anh xem rồi nói:

“Ừm, đầy đủ rồi.

Nhưng mà ngày mai dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa, đường trơn trượt, chúng ta có nên đi sớm hơn chút không?”

Đường Hạo liếc nhìn rồi vươn tay cầm lấy chuột, mở lịch trình lên xem một chút.

Đoạn đường tắt mà anh muốn đi đúng là có chút nguy hiểm, vì được xây dựng vòng quanh núi nên phải cẩn thận.

Dự báo thời tiết nói khoảng sáu giờ chiều có khả năng mưa, vậy thì họ phải đi sớm một chút, tranh thủ đến đích trước khi mưa xuống.

“Sáng mai năm giờ xuất phát, em về trước đi.”

“Được, vậy ngày mai gặp.” Lâm Nhã lưu luyến đặt một nụ hôn lên môi anh rồi mới cầm lấy điện thoại và vật dụng của mình mà đi ra ngoài.

Thấy cô tan làm sớm, nhân viên lễ tân đưa mắt liếc một cái rồi ở trong nhóm chat riêng nhắn một câu:

\[Cô ta hôm nay tan làm sớm, mới qua giờ nghỉ trưa một chút thôi đấy, đúng là được ưu ái quá mức.\]

Nhân viên nữ bên trong lập tức điên cuồng gửi tin nhắn bàn luận.

\[Người ta xinh đẹp như thế, chúng ta sao so được chứ?\]

\[Tôi thấy mũi cô ta có vẻ giả giả, hôm nào thử một chút không?\]

\[Thử như thế nào? Ngày mai người ta đi công tác với sếp rồi!\]

\[Đợi cô ta trở lại là được.\]

Lâm Nhã biết rất nhiều nhân viên không vừa mắt cô, nhưng đến trình độ tạo một nhóm riêng chỉ để chỉ trích cô thì… đúng là ngoài ý muốn.

Nếu cô mà phát hiện ra, hẳn là sẽ vui vẻ lắm.

Bọn họ càng ganh tỵ càng tốt, chứng tỏ Đường Hạo đối với cô có thái độ rất đặc biệt.

Cô còn đang chờ bọn họ ức hiếp mình để diễn một màn khổ nhục kế, nhưng chờ lâu lắm rồi còn chưa thấy.

Tối hôm ấy, Từ Côn ghé qua nhà Lâm Nhã bàn chuyện, thấy khuôn mặt vui vẻ của cô, cậu không khỏi ngạc nhiên:

“Phía Vạn Mỹ chỉ vừa bắt đầu tiếp cận Trần Chính Hào, còn chưa có tin tốt mà sao cậu đã hạnh phúc thế?”

“Đang nghĩ đến ngày mai cùng Đường Hạo đi công tác, sau đó...”

“Cậu thật sự định làm thế thật à? Chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?”

Lâm Nhã nghe bạn tốt hỏi, chỉ có thể nở nụ cười khổ:

“Hoạn nạn có nhau không phải càng tốt hơn à? Trước khi diễn khổ nhục kế ở công ty thì phải xả thân vì anh ta một chút, để anh ta hiểu được tấm chân tình của tôi.

Cái này phải nhờ sự trợ giúp của cậu rồi.”

Đôi mắt sáng có thần của Từ Côn ảm đạm xuống, mâm mê môi, nói:

“Tôi vẫn lo lắm.”

“Không sao, tôi mang đủ nước và lương khô cho ba ngày rồi.

Hơn nữa nơi đó không phải không có người.

Cậu là người đốc thúc tôi đi đi con đường này kia mà? Sao lại lùi bước rồi.” Lâm Nhã vỗ vai cậu an ủi.

“Ừm.

Không có, chỉ lo lắng cho cậu thôi.

Đi đường cẩn thận.”

Từ Côn lắc đầu, hy vọng cô lên đường bình an.

Không hiểu sao trong lòng cậu luôn có chút cảm giác nôn nóng không yên.