Trì Kiến phát hiện Lý Cửu Lộ cũng không phải là tự nhiên ngốc, cô tùy từng tình huống mà chậm chạp hay nhạy bén, ví dụ như hiện tại.

Bên ngoài, chìa khóa thành công cắm vào ổ khóa.

Cô phản ứng nhanh hơn so với bình thường, kéo Trì Kiến, sờ soạng trong bóng đêm xông lên tầng hai.

Cửa lớn mở ra, cùng lúc đó, cửa phòng trên tầng hai "Rầm" một tiếng khép kín.

Giang Mạn cùng Chu Khắc đi vào, bà nghe thấy tiếng động: "Lộ Lộ à? Là con đúng không?"

Chu Khắc bật đèn, đặt văn kiện mang về lên tủ giày: "Hình như còn chưa về, để anh đi đón một chuyến."

"Không phải, vừa rồi em nghe thấy tiếng động." Giang Mạn khom lưng kéo khóa đôi bốt xuống: "Lộ Lộ, con đang ở trên đấy à?"

Không quá vài giây, có tiếng đáp rầu rĩ từ trên tầng hai chuyền xuống.

Lý Cửu Lộ quá hiểu Giang Mạn, chuyện đầu tiên sau khi bà về nhà là đun nước ấm, sau đó cởi áo khoác rồi lên tầng nhìn cô.

Trên tay còn lôi kéo một người như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng, thả cũng không được, ném cũng không xong, lúc này anh lại bình tĩnh hơn so với cô, vẻ mặt thảnh thơi mà nhìn cô sốt ruột.

Cửu Lộ mở đèn ra, theo bản năng quay người lại khóa cửa.

Trì Kiến dựa vào tường không nhúc nhích, có ý tốt mà nhắc nhở: "Cô làm thế này có khác gì " lạy ông tôi ở bụi này " không?"

Động tác của Cửu Lộ chợt dừng, bỗng dưng phản ứng lại. Ngày thường cô không có thói quen khóa cửa, nếu hôm nay khóa, không nói đến việc sinh nghi, Giang Mạn muốn tiến vào, cô nên mở hay không mở đây?

Phòng cũ không có cách âm, dưới tầng truyền đến tiếng nói chuyện, Giang Mạn đang sửa sang lại cái gì đó, đột nhiên nhắc tới tên cô.

Cửu Lộ phản xạ có điều kiện run lên, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn đến tủ quần áo ở cuối giường.

Cô túm Trì Kiến đi, anh chậm chạp đi theo, thái độ lười nhác.

Cửu Lộ mở cửa tủ ra, đẩy anh vào bên trong, tiếp theo kéo khóa áo lông ra, nhanh chóng cởi, rồi đưa cho anh.

Trì Kiến vóc dáng cao lớn, khom lưng ngồi trong đống quần áo, ôm áo lông, ngoan ngoãn chịu sự an bài của cô.

"Anh đừng lên tiếng nhé." Cửu Lộ nhỏ giọng dặn dò.

Ngoài cửa vang lên tiếng giày kẽo kẹt đi lên cầu thang.

Cô muốn đóng cửa tủ, Trì Kiến: "Tôi phải nhắc nhở cô, trên người cô mùi rượu còn chưa tan, còn có trang phục này......" Anh quét mắt liếc cô từ trên xuống dưới một cái.

Lý Cửu Lộ cũng theo ánh mắt của anh nhìn xuống phía dưới, liền sửng sốt —— mặc dù giấu được Trì Kiến, nhưng cô lại phải đối mặt với một vấn đề khác, làm thế nào vẫn không trốn thoát được.

Móng tay cô đặt lên trên môi, khẽ nhíu mày, tuy rằng cố gắng khống chế biểu cảm, nhưng nội tâm đã cuồn cuộn nổi sóng.

Trì Kiến rất thích nhìn dáng vẻ này của cô, trong mắt cô chứa nhiều nội dung phong phú, biểu cảm cũng sinh động, người khác dễ dàng đoán được giờ phút này cô đang nghĩ cái gì.

Tiếng nói ngoài cửa càng ngày càng gần, cô ngẩng đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trì Kiến đi ra, hất cằm về phía phòng vệ sinh.

Lý Cửu Lộ dừng một lát, lập tức ngầm hiểu.

Gần như là ngàn cân treo sợi tóc, cô đẩy Trì Kiến, bản thân vừa mới vào phòng vệ sinh, cửa phòng lại bị mở ra.

Phòng ốc xây theo lối cổ điển, phòng vệ sinh đặc biệt chật hẹp, không đến hai mét vuông, phân ra bởi một cái bệ cao, bồn cầu vẫn theo kiểu ngồi xổm, bên cạnh bồn rửa tay hai người đang đứng chen chúc với nhau. Không biết Trì Kiến di chuyển từ lúc nào, một tay chống lên tường, một tay đỡ bồn rửa tay, bao lấy cô ở phía sau cửa.

Cửu Lộ quay lại, ngay sau đó hô hấp liền rối loạn.

Mặt anh gần trong gang tấc, một luồng hơi thở phả vào mũi, mềm mỏng, dịu dàng, mang theo hơi thở ngây ngô của một chàng trai trẻ.

Cửu Lộ thoáng cúi đầu.

Bên ngoài, Giang Mạn sớm đã đi vào: "Lộ Lộ? Con đang làm gì thế?"

Thấy cô cúi đầu không nói, anh đè thấp cơ thể: "Nói chuyện đi."

"Con, con đang tắm."

Lý Cửu Lộ không còn đường lui, đẩy đẩy ngực anh.

Trước cửa có bóng người đang đứng yên: "Tiếng đóng cửa của con làm mẹ hết hồn, cứ tưởng con bị làm sao." Giang Mạn hơi dừng lại: "Là do vừa mới vào hả con?"

Trì Kiến cử động tay, mở vòi hoa sen ra.

Trong khoảnh khắc, một dòng nước lạnh từ trên đỉnh đầu hai người chút xuống.

"A ——" Cửu Lộ thất thanh kêu to.

Vài giây sau, Giang Mạn gõ cửa dồn dập: "Lộ Lộ, xảy ra chuyện gì vậy con? Có phải con ngã hay không?"

Dòng nước rơi xuống đuôi tóc và đầu vai trần của Cửu Lộ, Trì Kiến dùng tay bao lại, quấn chặt lấy cô xoay người, bọt nước phun vào lưng anh, sơ mi trắng ướt sũng nước, màu sắc làn da bên trong ẩn hiện có thể thấy được.

Cửu Lộ vội nói: "Không có việc gì đâu mẹ, nước lạnh quá ạ."

"Con bé này, lúc nào cũng làm người khác lo lắng." Giang Mạn giận dữ nói một câu, tâm cũng thả lỏng: "Điều chỉnh nhiệt độ một chút, cẩn thận cảm lạnh. Mẹ ngồi trong phòng con một lát, tắm xong nhìn xem hôn nay con học thế nào."

Cửu Lộ ngốc cả người, ngẩng đầu nhìn Trì Kiến: "...... Vâng."

Bóng người trước cửa di chuyển, bên ngoài không còn tiếng nói.

Sau lưng Trì Kiến còn bị nước phun vào, bây giờ nhiệt độ đã tăng lên, hơi ấm dưới vòi hoa sen dần dần lan tỏa.

Cửu Lộ lui về phía sau một bước, đứng lên trên bệ cao, thuận tay kéo anh lại gần, hai người đều đứng lên trên.

Tiếng nước chảy róc rách, một tia nước chảy xuống sàn lát gạch trắng xanh, Trì Kiến vẩy vẩy nước trên cánh tay, ngẩng đầu, lơ đãng gẩy mái tóc đang rủ xuống của cô lên.

Tiếng của Cửu Lộ nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Tự tôi làm được mà."

Trì Kiến dựa lại vào góc tường, thấp giọng: "Bên cạnh còn có mấy sợi."

Cô nhanh chóng gạt lên.

Trì Kiến nhìn dáng vẻ kia của cô, bỗng nhiên cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Tối nay cô có uống nhiều không?"

"Không đến hai chai."

"Thế đã say rồi à?"

"Có một chút." Cửu Lộ nói: "Hình như liên quan đến gen di truyền, bố mẹ tôi đều không thể uống nhiều."

Trì Kiến gật gật đầu: "Bây giờ có tỉnh rượu hay không?"

Gió lạnh thổi qua, tinh thần lại căng thẳng cao độ, bây giờ trừ bỏ cơ thể còn có cảm giác mơ hồ, khó chịu đã giảm đi rất nhiều.

Cửu Lộ nói: "Tỉnh."

"Tôi nghĩ rằng cô sẽ ngăn cản tôi." Anh bỗng nhiên nói.

"Ngăn cản cái gì cơ?"

Trì Kiến nói: "Lúc tôi đánh Mã Tiểu Dã."

Cửu Lộ ngập ngừng, nhớ tới một màn trong ngõ nhỏ kia: "Anh xuống tay cũng có chút tàn nhẫn đấy."

"Ác lắm à?" Anh cúi đầu đè thấp: "Cô đau lòng à?"

Cửu Lộ rũ mắt xuống "Hừ" một tiếng.

"Biết khi đó tôi nghĩ cái gì không?" Trì Kiến hừ lạnh, giọng nói trầm thấp: "Lúc ấy nếu cô thật sự đi đến cản tôi, tôi sẽ......"

"Làm sao?"

Trì Kiến nhìn đôi mắt trong veo của cô, đột nhiên không còn khí thế, yếu ớt nói: "Tôi sẽ mặc kệ cô."

Trong lúc này, nhiệt độ nước càng ngày càng cao, sương mù ngưng tụ trên không trung, sau đó chậm rãi lan rộng xuống dưới, gương càng mờ ảo, trên tường dính đầy bọt nước, cả phòng vệ sinh như mây mù giăng núi.

Không khí như vậy khá phù hợp với giọng điệu của anh, có chút hương vị mê hoặc lòng người.

Cửu Lộ không hé răng, mở mắt, khom lưng điều chỉnh độ ấm.

Phòng vệ sinh vừa chật chội vừa ẩm ướt, lăn lộn một đêm, nóng lạnh xen kẽ, bây giờ quần áo còn dính trên người, Cửu Lộ không quá dễ chịu.

Đứng một lát, cô nhìn cửa một cái: "Nếu mẹ tôi vẫn không đi thì phải làm sao bây giờ?"

Trì Kiến nhún vai: "Tôi không biết."

Tâm trạng anh lại đang rất tốt, cơ thể nhàn nhã dựa vào vách tường, chân dài bắt chéo nhau, hai tay đút túi quần, dường như không có cảm giác lo lắng, còn rất hưởng thụ tình cảnh này.

Cô lấy chuỗi hạt dưới cổ tay ra, cúi đầu, ngón tay tết lại tóc theo đường tết cũ, buộc đuôi tóc lại.

Bím tóc rời rạc, lộ nửa bên tai.

Lý Cửu Lộ ngẩng đầu, Trì Kiến nhìn chằm chằm vào vành tai cô.

Hơi nước mờ mịt, ánh mắt anh khiến người ta có cảm giác không nắm bắt được.

"Sau này cô với cậu ta còn qua lại với nhau không?" Anh bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.

Cửu Lộ trong lòng hơi phán đoán, không đáp đúng chủ đề: "Làm sao thế?"

Trì Kiến đột nhiên tới gần.

"Lý Cửu Lộ, em đừng giả ngu với anh." Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói với cô.

"Tôi không giả vờ......" Cả cơ thể Cửu Lộ dính sát vào tường, bàn tay không tự giác đưa về phía trước, chống lên ngực anh.

Toàn bộ hành động này đều lặng yên không một tiếng động, ai cũng không dám làm ra tiếng động lớn.

Trì Kiến chống bàn tay lên vách tường, ngón cái cách vành tai cô chưa đến hai centimet, dáng người cô quá thấp, lại cúi đầu, gần nhau như vậy, chỉ có thể nhìn thấy xoáy nhỏ sạch sẽ trên đỉnh đầu cô.

"Anh thích em."

Bên tai cô "Ong" một tiếng nổ tung, phản ứng bản năng của cơ thể vượt qua kiểm soát của đại não, có một lúc nào đó không thể suy nghĩ, cảm giác tim đập và hít thở đều không thông, mỗi giây đồng hồ trôi qua đều như bị kéo dài.

Tuổi thanh xuân mười tám mười chín, ba (1) chữ này có lực sát thương rất lớn.

Xung quanh đều yên lặng, chỉ còn tiếng dòng nước theo tiết tấu rơi xuống đất.

Trì Kiến cảm giác được sự thay đổi của cô, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ nói ra đã đủ hiểu chưa?"

"Hửm?" Yết hầu anh khẽ lăn lộn.

"...... Đủ hiểu rồi."

Sau khi liên hệ tên anh với hình xăm sau lưng, Lý Cửu Lộ đã đoán ra tâm tư của anh, chỉ là không đoán trước được anh sẽ trực tiếp như vậy, cô còn muốn giả ngu, nhưng kỹ thuật diễn dù tốt cũng không đủ tầm qua mắt anh. Cô chỉ đơn giản đáp đúng sự thật.

Vài giây im lặng, Cửu Lộ hỏi: "Anh thường xuyên thổ lộ với con gái như vậy à?"

Trì Kiến nghiêng đầu: "Ở WC là lần đầu tiên."

"......" Cô cắn môi, dùng sức đẩy anh ra một chút, lại hỏi: "Tên trên lưng tôi, là anh cố ý đúng không?"

Trì Kiến thề, chẳng qua là vừa khéo. Tối hôm Lý Cửu Lộ đến "Văn nhân thiên hạ", anh nhìn thấy hai chữ viết ngay ngắn trên giấy "Mã Dã", ban đầu bị cô làm cho tức chết, không thấy được điểm giống nhau giữa hai cái tên, đến khi nhìn ra, cảm thấy tất cả đều do vận mệnh sắp đặt.

"Chắc là do vận mệnh sắp đắt nhỉ." Anh nhìn cô, bụng ngón cái nhẹ cọ lên gạch men sứ.

Cửu Lộ lười nghe anh luyên thuyên: "Tôi không......"

Nói còn chưa dứt lời, Trì Kiến đột nhiên che miệng cô lại.

Cô giãy giụa.

"Suỵt ——" Trì Kiến đặt ngón trỏ lên môi.

Thời gian hai người ở bên trong không tính là ngắn, trước cửa lại có một bóng người đi đến.

Giang Mạn gõ gõ cửa: "Lộ Lộ, sao lại chậm như vậy, con định tắm đến bao lâu nữa?"

Lý Cửu Lộ lấy tay anh ra, tạm thời tắt vòi hoa sen đi: "Mẹ, con không nghe rõ."

"Me hỏi con khi nào thì tắm xong."

"Dạ." Cô nhẹ giọng, nhìn Trì Kiến một cái: "Mẹ chờ con một chút, hôm nay trời lạnh, con muốn tắm lâu hơn một tí."

Giang Mạn nói: "Vậy mẹ không đợi con nữa, hai ngày nay làm việc quá mệt mỏi, cơ thể không chịu được."

"Vâng, mẹ đi ngủ sớm một chút ạ."

"Con cũng vậy nhé." Giang Mạn lại gõ gõ cửa: "Lúc làm bài tập không được treo máy, làm xong sớm nghỉ ngơi sớm."

"Con biết rồi ạ."

Cô nhìn bóng người trước cửa, diễn kịch phải diễn đến cùng, lại mở vòi hoa sen ra.

Sau tiếng đóng cửa, bên ngoài rốt cuộc không còn tiếng động, cách một thời gian dài, Cửu Lộ mới lặng lẽ đi ra ngoài. Dán lên vách cửa nghe động tĩnh bên ngoài, dưới tầng đã không còn ai đi lại.

Cô vẫy vẫy tay với người trong phòng vệ sinh, mang tới hai cái khăn lông sạch sẽ, từng người lau.

"Anh đi ra ngoài thế nào?" Cửu Lộ lại khó khăn.

Anh không đáp, có cơ hội tham quan phòng Lý Cửu Lộ, tất nhiên là không thể bỏ qua.

Gian phòng này không giống với khí chất của cô, bao quát là tông màu ấm, vách tường bốn phía sơn màu hồng nhạt, trước cửa sổ có bộ bàn học màu trắng ngà, một cái ghế mềm, cuối giường có tủ quần áo lớn, đối diện còn có giá bày đồ mỹ nghệ và giá sách. Chăn đơn và rèm cửa đều trang trí hoa li ti nhạt màu, màn lụa vén lên, sợi trang trí rủ xuống hai bên giường.

Trì Kiến nhìn qua nhìn lại: "Chủ nhiệm Giang trang trí à?"

Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, ngoài ý muốn nói: "Sao anh biết?"

"Không giống phong cách của em." Anh nói: "Em không đáng yêu như vậy."

"......"

Trì Kiến vuốt cằm, nhìn kĩ cô từ trên xuống dưới: "Trang phục ngày thường em mặc cũng do chủ nhiệm Giang chọn đúng không?"

Lý Cửu Lộ nhẹ nhàng xuỳ một tiếng, cúi đầu: "Vâng."

Trì Kiến không phát hiện sự thay đổi của cô, tiếp tục bình luận: "Đều không giống phong cách của em, nói thật ra em không thục nữ như vậy, một cái áo phông kết hợp cùng quần bó đen nhìn rất thoải mái."

"Nếu anh đã biết thế." Cửu Lộ nhắc nhở: "Có biệt tài đấy vẫn nên nghĩ lại xem nên rời đi như thế nào đi."

Trì Kiến cũng không sốt ruột, ngón tay sờ lên màn giường, đi đến bàn học. Anh đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới, khoảng cách từ đây đến mặt đất không tính là cao, một cái ống dẫn nhựa cố định ở ven tường.

Trì Kiến cúi người mở cửa sổ ra: "Anh từ đây nhảy xuống nhé."

"Không an toàn."

"Anh ngủ lại đây nhé."

"......" Cửu Lộ thăm dò nhìn xuống: "Thật ra cũng không quá cao."

Trì Kiến vươn vai, không dám thả tiếng cười ra, dựa bên cạnh bàn hưởng thụ thú vui trêu đùa cô.

Cười đủ rồi, anh hất cằm: "Áo của anh còn ở trong ngăn tủ."

Lý Cửu Lộ mặt không biểu tình cầm ra cho anh.

Gió lạnh theo cửa sổ đang mở mà thổi vào, vào buổi tối càng thêm mạnh.

Trì Kiến khoác áo lông, cúi đầu nhìn cô: "Lời nói trước đó của anh, em không cần cảm thấy đó là gánh nặng đâu."

"Câu nào cơ?"

Anh nhướng mày: "Sao nào? Còn muốn nghe lại một lần nữa à?"

Có lẽ là men say đi rồi còn quay lại, cơ thể Cửu Lộ lâng lâng, mở mắt, nhớ tới ba (1) chữ kia, gương mặt không tự chủ mà hơi hơi phiếm hồng.

Trì Kiến nhìn cô, nhất định là ánh đèn trên đỉnh đầu quá nhu hoà, tất cả hình dáng cô như chìm trong ánh sáng ấm áp.

Anh bỗng nhiên lấy mu bàn tay chạm vào má cô, thừa lúc cô không kịp hoàn hồn, lại miết nhẹ một chút. Xúc cảm trên bụng ngón tay không có gì tốt bằng, cả cánh tay anh thiếu chút nữa tê rần.

Trì Kiến nói cho cô, cũng nói cho chính mình: "Không cần vội, tương lai của chúng ta còn dài."

Hết chương 19

(1): Nguyên tác là bốn từ vì bên Trung câu "Anh thích em" là 我喜欢你 (Wǒ xǐhuān nǐ). Tớ mạo muội đổi thành ba từ để giống Việt Nam mình ạ.

Lời editor: Anh nhà tỏ tình rồi, huhu vui quá *tung hoa* tớ chờ mỗi giây phút này thôi, đúng là đánh nhanh thắng nhanh. Từ giờ Trì Kiến sẽ xưng anh – em nhé, còn Cửu Lộ vẫn chưa thừa nhận tình cảm của mình nên tớ vẫn sẽ để tôi – anh ạ ^.^