Thư Kiếm Trường An

Quyển 8 - Chương 1: Đệ tử Thiên Lam đời thứ mười

Dịch: Tiểu Băng

Bạch Phong Dận nuốt nước miếng đi tới, đạp chân lên mặt đất đầy đá sỏi, làm vang lên âm thanh rào rạo.

Hắn nắm chặt đao trong tay, ra hiệu đám sư đệ sư muội đi sát vào mình thêm, để nếu lỡ có gì dị biến, hắn kịp ra tay che chở cho họ.

"Bạch sư huynh...” Sư đệ Du Mục Cổ trốn sau lưng Bạch Phong Dận, cẩn thận quan sát chung quanh. Cái trấn nhỏ đã từng phồn hoa bây giờ tan hoang không chịu nổi, đâu đâu cũng có cảnh đổ nát thê lương, thi thoảng còn nhìn thấy cả vết máu.

Sắc trời dần tối, một cơn gió đêm thổi tới, xoáy đám lá rụng và bụi bặm dưới đất bay lên.

Làm kinh động đám quạ đen đang nằm nghỉ trên tàng cây.

Con quạ đen kêu lên, vỗ cánh, từ trên nhánh cây bay lên, hù đám chim chóc đang nghỉ lại trong rừng.

"A!" Lý Các Đình trốn sau lưng Du Mục Cổ, vì tuổi còn nhỏ, lại còn là con gái, nên sợ tới mức kiếm suýt rớt khỏi tay, kêu váng lên.

Làm hai sư huynh của cô hết hồn. Du Mục Cổ lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, Bạch Phong Dận khá hơn, sau khi bối rối thì bình tĩnh lại, xác định cái âm thanh kia chỉ là động tĩnh do đám chim chóc chấn kinh tạo ra mà thôi, vội vàng trấn an hai sư đệ sư muội.

Nhưng mặc dù nghe hắn giải thích rồi, hai người vẫn còn sợ. Lý Các Đình vẫn ngồi dưới đất, bắt đầu khóc nức nở, Bạch Phong Dận chưa bao giờ gặp phải chuyện này, tay chân luống cuống, vội dỗ dành nhưng không thành công.

Hắn vội quay qua Du Mục Cổ, nói: "Thất thần làm gì, nhanh tới dỗ Lý sư muội a!"

Nhưng tiểu sư đệ vốn xưa nay hắn nói gì nghe nấy lại mặt mày tái nhợt đứng im ở đó, sợ hãi nói: "Sư huynh... Ta muốn về nhà...”

"Ngươi!" Bạch Phong Dận tức giận, đang định mắng sư đệ sao quá nhát gan, thì Lý Các Đình ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn hắn: "Bạch sư huynh, Đình nhi... Đình nhi muốn về nhà... Ta muốn sư phó!" Nhắc tới sư phó, càng làm Lý Các Đình xúc động, nước mắt tuôn ra càng thêm dữ dội, từ khóc nức nở thành khóc to ầm ĩ.

Bạch Phong Dận rối cả tay chân, nhìn hai người đang đầy lo sợ, hắn bắt đầu nghi ngờ việc lén dắt hai người trốn khỏi học viện tới đây có phải là quyết định đúng đắn hay không.

"Được rồi, được rồi.” Bạch Phong Dận không còn cách nào khác, vội vàng trấn an. “Đừng khóc nữa, sư huynh dẫn hai người trở về.”

Nói cho và, trong ba người, người nhiều tuổi nhất là Bạch Phong Dận còn chưa tới mười lăm tuổi, hai sư đệ sư muội này mới chỉ có 12 tuổi, nên cái tình hình đáng sợ này trong mắt bọn họ quả thực là vô và kinh khủng.

Được Bạch Phong Dận đồng ý, Lý Các Đình và Du Mục Cổ lập tức ngừng khóc, mở to mắt: "Thật ạ?"

Bạch Phong Dận lườm hai người, nghĩ sau này trở thành đại hiệp quả nhiên không nên dẫn theo những thứ vướng víu như thế này: "Ừ, là thật.”

Hai người nhảy dựng lên, Lý Các Đình ôm lấy cánh tay Bạch Phong Dận làm nũng: "Sư huynh là tốt nhất, chúng ta nhanh trở về đi, rời khỏi học viện đã nửa tháng rồi, Đình nhi nhớ món thịt kho của Linh Nhi sư phó lắm!"

Nhìn Lý Các Đình đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng, Bạch Phong Dận bất đắc dĩ lắc đầu.

“Được rồi, bây giờ quay về.”

Ba đường dọn đồ, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, thì trong trấn hoang vang lên một tiếng kêu âm u.

"Kiệt, kiệt, kiệt.”

...

Thanh âm kia từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng, mang theo một hơi lạnh thấu xương.

Ba người lại căng thẳng.

Lý Các Đình và Du Mục Cổ hai người một trái một phải đeo lên người Bạch Phong Dận.

"Ai!?" Trong lòng Bạch Phong Dận sợ muốn chết, nhưng làm sư huynh, hắn không thể không tự bơm dũng khí cho mình, nắm tay siết chặt lại, hỏi to về phía phát ra âm thanh.

"Kiệt, kiệt, kiệt.”

Âm thanh kia từ xung quanh vọng tới, nhiệt độ chung quanh lạnh đi vài phần.

Một nữ tử người đầy màu, gác một cây dầu trên vai từ trong bóng tối đi ra.

"Tà Thần?" Nữ tử vừa xuất hiện, Bạch Phong Dận đã nhận ra ngay, bật thốt, trong lòng kinh hãi.

Theo lý thuyết, hắn không nên phản ứng như thế.

Bởi vì mục đích hắn dẫn hai sư đệ muội tới Duệ Đạt trấn này chính là để tìm cái vị Tà Thần ở trước mặt.

Việc này bắt đầu từ câu chuyện cách đây nửa tháng trước.

Thời gian cách trận chiến quận Gia Hán năm đó tới nay đã được năm năm.

Năm đó thủ vọng giả muôn dân trăm họ, Thánh Nhân Tô Trường An ở Gia Hán quận đã giết Hạ Hầu Hạo Ngọc, đánh tan phản quân, cứu vớt dân chúng ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Sau đó ủng hộ đưa Trục Man đế Hạ Hầu Minh trở về Trường An, cùng Man Vương Ma Thanh Linh, Yêu tộc Thánh Nữ Ngô Đồng ký kết minh ước, tam tộc không xâm phạm lẫn nhau, chuyển sang thông thương với nhau.

Thời kì thịnh thế từ đó bắt đầu.

Năm năm nay nói dài thì không dài, nhưng đã đủ cho những người trong thời chiến loạn dần đi ra khỏi bóng mờ của thời loạn thế, bắt đầu cuộc sống ấm no.

Địa vị của Thiên Lam viện nhờ có sự tồn tại của Tô Trường An mà được gọi là nơi thế ngoại.

Đến khi Thiên Lam viện chiêu sinh, Bạch Phong Dận, Lý Các Đình, và Du Mục Cổ đã được may mắn thu nhận vào đợt tuyển sinh ba năm trước.

Đương nhiên thế giới này vẫn có những lúc không yên ổn.

Đám Tà Thần lại bắt đầu ngóc đầu lên, đầu độc những kẻ tâm trí không cứng cỏi thành tay sai cho mình, ở khắp nơi gây ra thảm án, Thiên Lam viện với tư cách là người thủ hộ muôn dân, vì vậy mà không ngừng cho người đi đuổi giết Tà Thần các nơi.

Là Viện Trưởng, Tô Trường An suốt mấy năm nay đều phiêu bạt bên ngoài, diệt trừ những nguy hiểm kia từ trong trứng nước.

Nên là đệ tử của Thiên Lam viện, nhưng ba người Bạch Phong Dận chưa bao giờ được nhìn thấy mặt mũi Tô Trường An.

Đương nhiên, điều này không ảnh hưởng gì tới hình tượng của Tô Trường An trong mắt họ.

Đến nửa tháng trước, trong lúc vô tình, sư phó nói lộ ra ở Duệ Đạt trấn xuất hiện tung tích Tà Thần, ba thiếu niên dào dạt chí anh hùng tụ lại với nhau, lén chạy ra khỏi Thiên Lam viện, muốn đi cho biết Tà Thần là thế nào, đương nhiên tốt nhất là giết chết, để trở thành đại anh hùng.

Tuy nhiên đó chỉ là ý nghĩ, là ước mơ, nên khi nhìn thấy nữ tử toàn thân là máu này, suy nghĩ ấy đã sớm không còn.

Khí tức của nữ tử này, ba tên nhóc con bọn họ chống cự nổi hay sao!

Lập tức ba người thét lên kinh hãi, quay người bỏ chạy.

Nữ tử kia đương nhiên làm sao bỏ qua cho họ. Ả ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt đầy máu thịt mơ hồ, thét lên một tiếng, cơ thể chuyển động bay thẳng về phía ba người.

Ba người Bạch Phong Dận làm sao chạy nhanh bằng nữ tử, Lý Các Đình vấp phải một cục đá, ngã nhào xuống đất.

Cô vội bò dậy, nhưng mắt cá chân đã bị trật, không đứng lên nổi, trong khi nữ tử đáng sợ kia đã tới nơi rồi.

Ả nhìn Lý Các Đình cười khẩy, trên đầu mọc ra một thứ như con rắn, vặn vẹo đung đưa, phóng về phía Lý Các Đình.

Lý Các Đình sợ hãi, hét lên.

Bạch Phong Dận và Du Mục Cổ nghe thấy, mới phát hiện tiểu sư muội bị rớt lại. Hai người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cái đầu như mọc ra độc xà đang cắn tới Lý Các Đình.

Bạch Phong Dận dù sợ muốn chết, nhưng là sư huynh, hắn vội vận hết linh lực chạy về phía Lý Các Đình, trường đao vung lên, chém cái mớ vặn vẹo ngoằn ngoèo kia.

Bàn tay và cổ tay của hắn vì lực chấn động mà rách tả tơi, máu ồ ạt chảy ra.

Du Mục Cổ rốt cục phản ứng kịp, xách kiếm chạy tới, nậng Lý Các Đình dậy.

"Mục Cổ, mau dẫn Đình nhi đi, ta chặn đường!" Bạch Phong Dận quát to.

Du Mục Cổ định làm theo, Lý Đình Các vịn vai y, nhìn bàn tay rách bươm đầy máu của Bạch Phong Dận, ngần ngừ: "Sư huynh, huynh không phải đối thủ của ả ta, chúng ta cùng đi!"

Bạch Phong Dận nhìn nữ tử đã đứng vững trở lại, biết sự can thiệp của hắn đã làm ả nổi giận, hắn biết ả mạnh hơn bọn hắn rất nhiều, nên sầm mặt: "Đi cùng là sẽ chết hết, ta cản đường, các ngươi đi trước!"

"Nhưng...” Du Mục Cổ trong lòng đau xót.

"Đã bảo đi mau, ngay cả lời của sư huynh cũng không nghe sao?" Bạch Phong Dận quát, trong giọng nói tràn đầy tức giận. Hắn nhìn ra được nữ tử kia đang súc thế, súc thế xong, e là hai người Du Mục Cổ sẽ không thoát được nữa.

Chưa bao giờ bị sư huynh quát to như vậy, Dư Mục Cổ nhìn Lý Các Đình, lại nhìn Bạch Phong Dận, trong lòng vô cùng khó xử, ngần ngừ không quyết, Bạch Phong Dận quát thêm lần nữa.

"Lần này là do ta dẫn các ngươi đi ra, đương nhiên ta phải đưa các ngươi trở về hoàn hảo như lúc ban đầu, bây giờ sư huynh ta học nghệ không tinh, e là không thể tự mình đưa các ngươi trở về, việc còn lại ta nhờ cả vào sư đệ!"

Bạch Phong Dận như nhắn nhủ di ngôn, siết chặt thanh đao trong tay, cong người thế sẵn sàng xuất kích. Hắn biết với tu vi của mình, quá lắm chỉ đỡ nổi ba hiệp, nhưng để tranh thủ thời gian cho sư đệ, hắn quyết định sẽ liều mạng.

Nhưng Du Mục Cổ và Lý Các Đình lẽ ra phải rời đi thì lại đi tới.

Lý Các Đình miễn cưỡng đứng thẳng người dậy, đứng bên trái hắn, Du Mục Cổ cầm kiếm, đứng ở bên phải.

"Các ngươi?" Bạch Phong Dận vừa lo vừa giận.

Nhưng Du Mục Cổ đã cắt ngang.

"Sư huynh đã nói sai rồi, ta với huynh đều là đệ tử Thiên Lam viện, sao có thể làm mất mặt sư môn trước mặt Tà Thần? Hôm nay, đệ với sư muội sẽ cùng sư huynh kề vai chiến đấu, không xa rời không buông bỏ!"

Du Mục Cổ nói rất kiên quyết, hoàn toàn khác hẳn cái sư đệ đầy nhát gan trong lòng Bạch Phong Dận.

Bạch Phong Dận giật mình, quay qua nhìn hai người, hai người đều trao cho hắn một ánh mắt kiên định.

Khiến trong lòng Bạch Phong Dận trào lên dũng khí hào hùng.

Hắn siết lấy đao, nghiêm mặt: "Được! vậy hôm nay, hãy để cái tai họa này được biết phong thái của thập đại đệ tử Thiên Lam viện chúng ta!"