Dịch giả: Phuongkta1

Tô Trường An nhìn những binh lính kia.

Trong ánh mắt của bọn họ có sợ hãi đối với tử vong, với nhân sinh ly biệt, cũng có một loại kiên định mà ngôn ngữ khó có thể biểu đạt.

Đất nước diệt vong, dân thường khó thoát.

Hắn nhìn thấy tình cảnh khốn khổ của bộ tộc Cường Lương, cũng nghĩ đến tình cảnh bi thương của Tây Lương, thậm chí là cả Đại Ngụy đến lúc quân Man nhập quan.

Cuối cùng, hắn trầm mặc khẽ gật đầu.

"Tốt!" Hắn nói. Thanh âm nặng nề, cũng là kiên quyết.

Lúc này, trên gương mặt những người dân bộ tộc Cường Lương trồi lên một vẻ vui buồn trộn lẫn.

Hổ Yển run run rẩy rẩy đứng lên, Ngọc Sơn ở bên cạnh vội vàng đứng dậy dìu đỡ.

Theo dáng điệu của lão, Tô Trường An đại khái có thể đoán được, vị Tinh Vẫn này chắc hẳn cũng không sống được bao lâu rồi.

"Lão hủ cảm tạ đại nghĩa của Tô công tử." Hổ Yển chắp tay nói, thần sắc trên mặt cùng với ngữ khí của lão, đều là thành khẩn như vậy. Điều này làm cho Tô Trường An vốn đã thẹn trong lòng, trong nội tâm lại càng thêm khó chịu.

Thế nhưng, hắn lại biết mình phải làm cái tên xấu xa này, hắn không thể để cho Tây Lương vốn đã là mưa gió chập chờn, tăng thêm một nhân tố hung hiểm không xác định.

Bởi vậy, hắn trầm mặc không dám đáp lại khen ngợi của Hổ Yển.

Trên mặt Hổ Yển tràn đầy nếp nhăn nặn ra một nụ cười khẽ.

Vượt quá dự kiến đó là, lão giống như là trưởng bối vuốt ve hậu bối, vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên đầu Tô Trường An.

Lấy quan hệ của hai người lúc này, đây là một chuyện rất không hợp lễ nghi.

Nhưng không khỏi làm mũi Tô Trường An chợt đau xót, hắn nhớ tới sư thúc tổ của hắn, nhớ tới Ngọc Hành, người luôn luôn cúc cung tận tụy vì Nhân tộc.

Lần đầu tiên trong đáy lòng của hắn, sinh ra nghi vấn như vậy, vì sao, Nhân tộc cùng Man tộc phải đánh tới đánh lui, vì sao phải có người vì muốn thỏa mãn ham muốn không ngừng của người khác mà trả giá thật lớn mạng sống của mình.

Hắn cảm thấy cứ như vậy thật không công bằng.

"Tô công tử nếu chê, hãy để ta bố trí chỗ ở của ngươi mấy ngày nay, ba ngày sau chúng ta cùng nhau lên đường, đi đến đại mạc Nhạn Bất Quy cùng công chúa hợp lại." Hổ Yển nói.

Tô Trường An trong lòng đang có vô vàn điều suy nghĩ, hắn khẽ gật đầu, đón nhận sự sắp xếp của Hổ Yển.

Hổ Yển liền bố trí cho hắn riêng một cái lều vải, mặc dù không lớn, nhưng ở thời điểm bộ tộc Cường Lương đang khốn khổ như thế này, có thể dọn ra một cái đã là không dễ dàng, thêm với từ trước đến nay Tô Trường An đối với những vật bên ngoài ít để trong lòng. Do vậy, hắn cũng không quá để ý.

Sau khi trải qua một cuộc đại chiến quá mức căng thẳng ở Thiên Đạo các, có được thời gian thoải mái, Tô Trường An dần dần cảm thấy một cỗ mệt mỏi kéo đến.

Hắn cũng không nghi ngờ gì, liền nằm ở trên da hổ trong lều vải ngủ thật say.

Chờ lúc hắn tỉnh ngủ, đã là giờ Dậu.

Bên ngoài vang lên một hồi tiếng động ầm ĩ.

Tô Trường An đứng người lên, hắn có chút nghi hoặc vén lên vải mành che trước lều vải, chuyển mắt nhìn lại, mới rõ ràng, vốn đã đến giờ cơm tối đấy. Nhóm đàn bà con gái đang tốp năm tốp ba cầm lấy một vật hình dáng như chậu gỗ phân phát đồ ăn cho những binh lính cùng đám trẻ con.

Nói là đồ ăn, kỳ thật Tô Trường An nhìn ra, càng giống là một ít nhánh cây trộn lẫn một chút cám nấu thành.

Có thể tưởng tượng, bộ tộc Cường Lương vội vàng chạy trốn cũng không mang theo quá nhiều đồ ăn, mà chung quanh đại mạc Nhạn Bất Quy lại là một mảnh hoang vu, những vật có thể ăn rất khó tìm được.

Cái này có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân Hổ Yển nóng lòng mang theo tộc nhân của mình đi tới quan Vĩnh Ninh.

Lông mày Tô Trường An cùng lúc đó nhíu lại, dựa theo lời nói của Hổ Yển, ba bộ tộc này, ước chừng khoảng mười vạn người, đi vào trong quan Vĩnh Ninh, những nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại của bọn họ chắc chắn là một cái vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu không xử lý ổn thỏa, chỉ sợ sẽ phát sinh bạo loạn.

"Hả?" Ngay trong lúc hắn cau mày, đứng ở trước của lều trại trầm ngâm suy nghĩ, một đứa bé trai bỗng xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Xem hình dáng có lẽ là năm sáu tuổi, có chút bẩn thỉu, nhưng một đôi mắt to đen lúng liếng lại giống như có thể chảy ra nước, cực kỳ đáng yêu.

Nó tựa như có chút sợ hãi đối với Tô Trường An, có chút ngại ngùng đứng ở trước mặt hắn, cũng không nói gì.

Mà cùng nó đến, một vài đứa trẻ là bạn vui đùa của nó cũng tụ tập lại, bọn nó cũng trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Trường An, đã hiếu kỳ lại sợ hãi.

Tô Trường An ngồi xổm xuống, hắn cố hết sức làm ra nụ nười nhìn đầy đủ vô hại, sau đó hắn tự tay muốn vuốt ve khuôn mặt bé trai.

Thế nhưng bé trai lại lui về phía sau, có thể thấy được, đối với Nhân tộc, trong lòng bọn nó vẫn như cũ có sợ hãi không nhỏ.

Mà cùng lúc này, vị nam tử có tên gọi là Ngọc Sơn đi đến. Ánh mắt của y lạnh lùng, đối với Nhân tộc, hiển nhiên cũng không có quá nhiều thiện cảm.

"Cho!" y nói như vậy, sau đó theo trong tay đưa một vật, Tô Trường An sững sờ, theo bản năng đưa tay đón được.

Bình tĩnh nhìn lại, lại là một con gà nướng.

Tuy rằng cũng không được tinh tế nấu nướng, thậm chí có nhiều chỗ đã bị nướng cháy, thế nhưng so với những loại thực vật của Man tộc, gà nướng trong tay hắn có thể được coi là món ngon.

"Đại Vu Hàm kêu ta đưa cho ngươi." Ngọc Sơn hừ lạnh một tiếng, liền quay người rời đi.

Tô Trường An đã bằng lòng với bọn họ nhập quan, chờ lúc bọn hắn vào quan, sống chết của hơn mười vạn người Man tộc cũng treo ở trên người Tô Trường An, cử động lần này của Hổ Yển cũng là muốn tận dụng mọi khả năng cùng Tô Trường An thân mật. Hy vọng về sau, hắn chăm sóc thật tốt tộc nhân của lão.

Tô Trường An nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt trong đó, trên mặt lộ vẻ cười khổ, cái này có thể nói là một con gà đáng giá mười nghìn vàng a.

Hắn lắc đầu, cũng không có ý tưởng đem đồ vật trả lại.

Ngay lúc hắn muốn xé xuống một cái đùi gà bỏ vào trong miệng.

"Ọt ọt!"

Một âm thanh khẽ vang lên.

Tô Trường An sững sờ, động tác trên tay thuận thế ngừng lại.

Hắn quay đầu nhìn về những đứa trẻ bên cạnh mình, chỉ thấy bọn chúng đang mở to hai mắt, giương mắt nhìn Tô Trường An, hoặc có thể nói là nhìn con gà nướng trong tay Tô Trường An.

Yết hầu của bọn nó khẽ nhúc nhích, hiển nhiên là đang nuốt nuốt nước miếng, đám trẻ con đã mấy ngày ăn cám, chỉ là đã lâu không được ngửi thấy mùi thịt, cũng thèm thuồng không cưỡng lại được.

Tô Trường An cười cười, đem gà nướng trong tay xé xuống một ít, đưa tới trong tay đứa bé trai kia, nói: "ngươi muốn sao?".

Đứa bé trai kia sững sờ, có chút lưỡng lự, thế nhưng khát vọng đối với đồ ăn cuối cùng vẫn là chiến thắng nỗi chần chờ kia, nó e ngại cứng rắn vươn tay, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Tô Trường An, tựa như đang lo sợ có âm mưu ẩn giấu trong này.

Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Tô Trường An, hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ngoài buồn cười, lại không khỏi có chút đau lòng.

"Cầm lấy ăn đi!" hắn khích lệ nói.

Lúc này, đứa bé cuối cùng đã có quyết tâm, nó nhắm hai mắt lại, cắn răng một cái, đột nhiên vươn tay. Cỗ khí thế kia của nó, ngược lại có vài phần mùi vị hùng hồn chịu chết. Sau đó nó dùng tốc độ nhanh nhất mà mình có thể đạt được, từ trong tay Tô Trường An lấy được một khối thịt gà, lại giống như sợ Tô Trường An đổi ý, thân thể của nó cùng lúc đó nhanh chóng lui lại, chui vào trong đám con nít.

Nó có được thu hoạch như vậy, hiển nhiên làm những đứa trẻ chung quanh có chút đỏ mắt, ánh mắt của bọn chúng nhìn về phía Tô Trường An càng thêm nóng bỏng.

Tô Trường An cũng bật cười lớn, ngồi xổm người xuống nói: "bọn ngươi có muốn không?".

Trả lời câu hỏi của hắn chính là những hài đồng kia như như những chú gà con gật gật cái đầu nhỏ.

"Lại đây, cũng cho các ngươi." Tô Trường An đem gà nướng chia làm những phần nhỏ, những đứa trẻ kia thấy thế, lại được tấm gương lúc trước khích lệ, lập tức đồng loạt tiến lên.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, đây, đều có đều có." Nhiệt huyết của bọn nhỏ đối với thịt gà xa xa vượt ra khỏi dự tính của Tô Trường An, hắn vội nói gấp, thế nhưng vẫn không thể thay đổi tốc độ giống như ác lang của những đứa bé kia. Hắn dù sao cũng là tu sĩ Địa Linh cảnh, vậy mà thiếu chút nữa ở giữa vòng vây của những đứa bé này, một đường ngã xuống đất.

Không được một chốc, gà quay trong tay hắn liền biến mất không thấy gì nữa, cả cái xương gà cũng không còn.

Tô Trường An đứng lên, vỗ vỗ hai tay có chút đầy mỡ, cũng không quan tâm, vén lên góc áo lau đi tất cả dầu mỡ.

Hắn nhìn những đứa bé trong tay còn cầm lấy khối nhỏ thịt gà ăn như hổ đói, đáy lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Mà đúng lúc này, hắn cảm nhận được có có ai đó kéo góc áo của mình, hắn cúi đầu xuống nhìn lại. Lại thấy đứa bé trai đầu tiên lúc này đang mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn.

"Hả? Xong rồi hả?" Tô Trường An có chút kỳ quái, đứa bé này ngay từ đầu đối với hắn có chút e ngại, lúc này lại đến. Hắn bày ra hai tay của mình, nói: "đã không còn, lần sau cho ngươi thêm."

"...." Cậu bé cũng không nói lời nào, chỉ là lắc đầu, sau đó duỗi tay đưa ra một vật mà nó vẫn một mực giấu ở phía sau lưng.

Đó là một chén đồ ăn mà những người Man kia làm ra, vỏ cây cùng với chút cám, tăng thêm nước trong nấu thành một loại cháo không tên.

"Ăn" nó nói như vậy, thanh âm khàn khàn có chút không giống với con nít ở độ tuổi này, thậm chí còn có chút bộ dáng cố hết sức.

Tô Trường An nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đưa tới, là đứa bé này thấy chia xong thịt gà, sợ hắn bị đói, mới vì hắn đưa tới.

"Thế ngươi đã ăn chưa?" trong lòng Tô Trường An tuôn ra một chút cảm động, hắn lại lần nữa ngồi xổm xuống, cũng không có nhận chén cháo loãng kia bất kể là hình dạng bên ngoài hay là mùi vị bên trong đều không quá dễ chịu.

"Không có, không có." Cậu bé lắc đầu, nhưng lại sờ lên cái bụng, cực kỳ gian nan, lại nói đứt quãng: "ăn... Ăn thịt không đói bụng."

Lúc này Tô Trường An cuối cùng đã nhận ra vẻ khác thường của đứa bé, tựa như cổ họng của nó có chút dị dạng, dẫn đến việc nói chuyện rất khó khăn.

"Ngươi tên gì?" Hắn lại hỏi.

"A A Nan." Đứa bé đáp lại nói.

"A Nan?" Tô Trường An cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái, nhưng thực sự cũng không suy nghĩ nhiều, "A Nan, cha mẹ của ngươi đâu?"

"Phù mộc?" A Nan dường như không thể lý giải được ý nghĩa của hai chữ này, nó nghiêng cái đầu suy nghĩ một chút, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

"Chính là phụ thân cùng mẫu thân." Tô Trường An giải thích nói.

"A ~" A Nan kéo dài trường âm khẽ gật đầu, tựa như là hiểu được lời nói của Tô Trường An. Nhưng thần sắc trên mặt cũng theo đó tối sầm lại, "A Đại A Mụ đều chết hết, A Tả... cùng... A Nan."

Câu này cũng không được tính là dài, A Nan lại nói rất khó khăn.

Nó lại đưa tay ra, lần thứ hai đưa chén cháo loãng tới trước người Tô Trường An.

"Không ăn đói bụng" trên mặt non nớt của nó ngược lại có vài phần cố chấp.

Trong lòng Tô Trường An khẽ động, hắn đứng lên, nhận lấy chén cháo loãng kia, dưới ánh mắt trông mong của đứa bé, uống một hơi cạn sạch. Mùi vị của chén cháo dường như không giống như bên ngoài, khó có thể nuốt xuống. Nhưng từng được chén thuốc của Như Nguyệt ma luyện, Tô Trường An cắn răng một cái, vẫn là đem nó uống cạn.

Sau đó hắn ôm lấy A Nan hỏi: "còn muốn ăn thịt sao? Ca ca dẫn ngươi đi ăn thịt."

A Nan nghe vậy, con mắt đen thui sáng ngời, liên tục gật đầu.

"Hặc hặc, đi!" Tô Trường An cười cười, dưới chân đạp đất, ôm thân thể A Nan giống như chim yến hướng phía cảnh ban đêm bên ngoài bộ lạc nhảy tới.

---o0o---