Dịch giả: Đình Phong

Tinh Vẫn.

Ý trời đã định.

Sinh.

Mệnh, trên tiếp ngôi sao.

Vận, dưới nối chúng sinh.

Tử.

Thân xác táng tại mặt đất.

Anh linh quay về Tinh Hải.

Đây là đạo lý, là quy củ.

Dù là Mạc Thính Vũ thì cái chết cũng không khỏi phải tuân theo đạo lý này.

Tất nhiên những người khác cũng không ngoại lệ.

Sao Trành Quỷ mang theo anh linh Sở Tích Phong chiếu sáng một khắc ấy khiến Tô Trường An chợt tỉnh ngộ rồi.

Ma Thanh Linh từng nói cho hắn biết, bọn họ ở tòa miếu kia nhìn thấy dung nhan Trấn Tây Thần Hậu chưa từng thay đổi.

Đại Ngụy từng có năm Vương mười ba Hậu, bọn họ đều là Tinh Vẫn.

Nếu thân xác Trấn Tây Thần Hậu vẫn còn thì nhất định y chưa chết.

Mà y chính xác không chết.

Tô Trường An quyết định đánh cuộc một lần.

Đây là không còn đường lựa chọn.

Thần kiếm Thập Phương mang theo kiếm ý lăng liệt cùng chờ mong của Tô Trường An, như là sao băng mãnh liệt đâm tới cái quan tài kia.

Đó là một quá trình rất nhanh cũng rất chậm.

Thân ảnh Úc Lũy cách Thanh Loan không tới một trượng.

Nhưng thần kiếm Thập Phương còn cách quan tài hơn một trượng.

"Nhanh!" Dưới đáy lòng Tô Trường An gầm thét, hình dạng của hắn dữ tợn, hai mắt sung huyết như hùng sư cuồng nộ.

Thần kiếm Thập Phương dường như cảm nhận được lửa giận trong lòng hắn, tốc độ nhanh hơn vài phần, nó xé không kéo theo một cái đuôi lửa bay về phía trước.

Nhưng như vậy cũng chưa đủ.

"Nhanh nữa! Nhanh hơn nữa!" Tô Trường An thúc dục toàn bộ linh lực cùng lệ khí trong cơ thể, hắn không muốn để Thanh Loan chết, không muốn để cho bất kỳ ai phải chết.

Một khắc này, trong đầu hắn như có đồ vật gì đó nứt ra, quái điểu ngủ say trong đan điền chợt phát ra tiếng kêu trong trẻo, dường như vì đáp lại tiếng kêu to này mà linh lực quanh thân hắn bỗng nhiên bắt đầu kích động, một đạo bình chướng chợt vỡ tan.

Người có ba hồn bảy vía.

Tu sĩ làm đơn giản chính là siêu thoát phàm cảnh, nghịch chuyển sinh tử.

Mà ba hồn bảy vía chính là căn bản con người, muốn siêu thoát phàm trần cần thiết cho bọn nó thăng hoa.

Ba cảnh giới Thái Nhất, Địa Linh, Thiên Thính vốn là đúc lại ba hồn Tinh Hồn, Địa Hồn, Thiên Hồn.

Hắn đã là Địa Linh nên Tinh Hồn, Địa Hồn đã thành, bây giờ con quái điểu kia phát ra tiếng kêu trong trẻo lập tức phá bình chướng khốn hắn hồi lâu đúc thành Thiên Hồn.

Một cỗ linh lực mênh mông như biển tuôn về phía thân thể hắn, chân mày hắn hiện lên nét vui vẻ, lần nữa điên cuồng thúc dục cỗ lực lượng này.

Thanh kiếm đằng kia đang xé không phát ra một tiếng kiếm minh ngân vang, tốc độ của nó nhanh hơn nữa, thế tựa bôn lôi nhanh đến mức người ta khó có thể thấy được hình bóng.

Nó hung hăng đâm vào phía trên quan tài.

Nhưng lại không có tiếng nổ vang như trong tưởng tượng.

Một khắc trước khi chạm đến thi hài trong quan tài, thần kiếm Thập Phương dừng lại.

Hoặc là nói hết thảy mọi người cùng sự vật đều ngừng lại.

Trên mặt Thanh Loan còn mang theo kinh ngạc vì bị Úc Lũy đột kích, vẻ mặt gã còn đang tràn ngập dữ tợn.

Miệng đám binh lính còn đang mở to, đao kiếm trong tay vung giữa không trung định đâm chém.

Bọn hành thi nhảy lên cao, giương nanh múa vuốt muốn giết chóc những người sống.

Nhưng hiện tại bọn họ đều ngừng lại.

Không.

Nên nói là thời gian đang ngừng lại.

Trong lòng Tô Trường An chấn động, hắn không biết vì sao hắn không bị trói buộc, hắn ý thức được căn nguyên của dị biến như vậy ở nơi nào.

Đầu hắn quay nhìn về phía quan tài đằng xa.

Bởi vì có quái điểu trong người nên thị lực của hắn cực kỳ tốt, dù cho cách xa mấy trăm trượng nhưng ánh mắt hắn vẫn có thể xuyên qua màn đêm thấy rõ tình hình nơi đó.

Khi đó, vị nam tử nằm trong quan tài kia, đôi mắt trên khuôn mặt yên tĩnh thời khắc này đột nhiên mở ra.

Một luồng ánh sao chợt phát sáng lên.

Đó là một ngôi sao Tô Trường An chưa từng thấy, nó đã ngủ say bên trong phiến Tinh Hải hồi lâu cho đến lúc chủ nhân của nó triệu hoán lần nữa. Không biết nó từ mấy trăm triệu dặm trên bầu trời chạy đến phóng xuống một luồng ánh sáng chói mắt.

Như là một cái chớp mắt lại như một vạn năm.

Bởi vì thời gian ngừng trôi nên Tô Trường An cảm giác với thời gian trở nên mơ hồ.

Nam tử kia chợt ngồi dậy, y trầm mặc nhìn ngôi sao trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ trong con ngươi cùng ánh sao trên trời tôn nhau mà rực rỡ.

Y dường như có hồi ức lại như đang tự hỏi.

Cho đến hồi lâu sau y phát ra một tiếng than thở không rõ.

Sau đó y thu hồi ánh mắt của mình lại nhìn chằm chằm thanh trường kiếm trước người, trên mặt hiện lên nét vui vẻ cổ quái.

Y vươn tay của mình bắn nhè nhẹ lên thân kiếm, thanh Thập Phương thần kiếm làm cho người trong thiên hạ thèm thuồng phát ra một tiếng rên rĩ, thân kiếm run lên như con nít bị khi nhục hóa thành một luồng ánh sáng phi độn cực nhanh về hộp kiếm trên lưng Tô Trường An.

Ánh mắt nam tử nhìn theo kiếm quang cuối cùng rơi trên người Tô Trường An.

Ánh mắt hai người xuyên qua tầng tầng màn đêm gặp nhau giữa không trung.

Thân thể Tô Trường An lúc ấy chợt run lên, ánh mắt nam tử như thực chất dù cho cách xa nhau mấy trăm trượng nhưng Tô Trường An cũng có thể cảm nhận được bản thân ở đằng kia như trần truồng bị nam tử nhìn thấu, dưới ánh mắt của y bất luận bí mật gì đều không thể giấu.

Mà đúng lúc trong thân thể hắn có quá nhiều bí mật.

Mày nam tử nhăn lại sau đó lại giãn ra. Vẻ mặt từ đạm mạc không có gì lạ trở nên có nhiều hứng thú, lại rất nhanh hóa thành khiếp sợ như cảnh đêm nồng đậm này.

Thân thể y rốt cuộc lóe lên xuất hiện trước người Tô Trường An.

Y mặc một bộ thanh y, thân cao hơn bảy thước (khoảng 2m1), chân mày có vài phần giống Trấn Tây Quan nhưng bất đồng chính là y càng thêm thâm trầm cũng càng thêm âm tình khó liệu.

"Ngươi là Tiên?" Y cúi đầu nhìn Tô Trường An hỏi, giọng nói sâu xa tựa như xuyên việt ngàn vạn năm tháng từ hồng hoang vũ trụ mà đến.

"Tiên?" Tô Trường An vốn có hơi căng thẳng dưới ánh mắt của nam tử khi nghe y nói chợt sững sờ.

Tiên?

Tiên là vật gì?

Tô Trường An chưa từng nghe qua chữ này.

Nghi hoặc trên mặt hắn rất nhanh cho nam tử sáng tỏ sự việc.

"Ngươi là truyền nhân của vị Thất Tinh nào?" Y lại thay đổi chủ đề, ánh mắt theo đó rơi vào đao kiếm trên lưng Tô Trường An. "Thiên Xu? Thiên Quyền? Hay là Dao Quang?"

"..." Tô Trường An lắc đầu. "Sư phụ của ta là Mạc Thính Vũ."

"Mạc Thính Vũ?" Nam tử sững sờ, y cố gắng hồi tưởng một lần nhưng không nhớ rõ có một cái tên như vậy.

Y như là ý thức được cái gì chợt mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về bầu trời đêm. Sương đen bao phủ trên bầu trời thành Lai Vân bỗng nhiên tán đi.

Ánh mắt của y lập lòe như đang tìm kiếm gì đó.

Nhưng đến cuối cùng y cũng không thấy được thứ mình muốn thấy.

"Hóa ra, các ngươi đều chết hết rồi."

Y bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt bi thương lại cô quạnh.

---o0o---