Dịch giả: alreiiHình như để biểu thị thành ý của mình, Tô Trường An thu đao lại, hắn nhìn về phía tên ác thần kia, trong con ngươi trong veo không chút dao động.
Úc Lũy ngừng một chút, gã cũng thu lại đôi cánh như móng vuốt sắc bén đang dang rộng sau lưng mình, theo sau đó còn có Hắc Viêm kinh người quanh thân được gã thu hồi lại.
Gã nhìn Tô Trường An, hứng thú hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"
Nói chuyện gì? Đối với Tô Trường An thì đây là một vấn đề rất nghiêm túc, hắn không giỏi trò chuyện lắm, chủ yếu là do người mà hắn quen biết cũng đều không giỏi về mảng này.
Vì để không làm mất mặt Thiên Lam viện của hắn trước một vị Thần tộc, hắn rất nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ rất lâu, mới cảm thấy nói về một người mà cả hai đều biết thì khá thỏa đáng.
Vì vậy, hắn ngẩng đầu hỏi: "Ngươi biết Thiên Chiếu không?"
"Thiên Chiếu?" Mày Úc Lũy nhíu lại trong bóng tối đen kịt, giống như đang cố gắng nhớ lại gì đó. "Hình như từng nghe nói tới, y hẳn là một thành viên trong Thần tộc."
"Ừ." Úc Lũy gật đầu.
"Bị sư thúc tổ của ta giết chết."
"Ồ." Úc Lũy lại gật đầu, thần sắc của gã không đổi, giống như chết đi chỉ là một người không quan trọng.
Tô Trường An không khỏi có chút kỳ quái, nếu bọn họ quen biết, lại đều là Thần tộc, tại sao Úc Lũy lại dửng dưng đối với cái chết của Thiên Chiếu như vậy. Điều này khiến hắn rất không hiểu, thậm chí mơ hồ có chút tức giận. Coi thường những sinh linh khác thì cũng thôi, tại sao đối với sống chết của đồng bạn mình cũng không thèm để trong lòng như vậy.
Cùng lúc đó cuộc trò chuyện này hình như vì vậy nên đã rơi vào cục diện bế tắc.
Song phương trầm mặc, mà hai người Ma Thanh Linh bên cạnh sốt ruột nhìn Tô Trường An, không hiểu trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì, vậy mà lại đi nói chuyện với quái vật này.
"Ngươi muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi, sợ gì chứ? Tại sao dù đã qua nhiều năm mà các ngươi vẫn là sinh vật dối trá như vậy." Úc Lũy giễu cợt nói.
Tô Trường An nhíu mày, hắn cho rằng Úc Lũy đã lẫn lộn giữa lễ phép và dối trá, nhưng hắn không tính sữa chữa ý nghĩ đó của gã.
"Thiên Chiếu không phải đồng bạn của ngươi sao? Tại sao ngươi không để ý chút nào vậy?" Hắn hỏi như thế.
"Quan điểm về sống và chết của bọn ta hình như không giống với các ngươi, ở trong mắt bọn ta không có bất kỳ sinh mệnh nào sẽ thật sự chết, trừ phi thế giới này bị hủy diệt." Úc Lũy đáp lại như vậy. Cuối cùng, con ngươi của gã chợt lóe huyết quang, lại nói: "Huống chi tên Thiên Chiếu kia hoàn toàn không phải đồng bạn của ta, y là phản đồ, là kẻ sa ngã đã chối bỏ Chân Thần."
Tô Trường An nghe vậy trong lòng chợt lạnh, hắn đột nhiên phát hiện hình như bên trong Thần tộc cũng không được bền chắc cho lắm.
"Thu hồi dò xét ngu xuẩn của ngươi đi, ngươi còn một cơ hội cuối cùng, hỏi chuyện ngươi muốn biết, sau đó ta sẽ xé đầu của ngươi xuống, để máu ngươi chảy hết, khiến cho ngươi vì sự vượt quyền của mình mà trả cái giá nên trả!" Úc Lũy nói như vậy, cánh dơi sau lưng lần nữa được mở ra, luồng linh lực chập chờn đáng sợ khiến người run rẩy đang gào thét ở trong cơ thể gã, hệt như một giây kế tiếp sẽ từ trong cơ thể gã bắn ra ngoài.
Sắc mặt Tô Trường An không bởi vì lời của Úc Lũy mà sinh ra chút sợ hãi hay chán nản, hắn chỉ thu hồi một vài ý nghĩ, nhìn thẳng vào hai trong mắt của quái vật tự xưng là Thần này, hỏi ra vấn đề đã chôn giấu ở đáy lòng hắn rất lâu.
"Các ngươi là ai? Rốt cuộc từ đâu tới? Tại sao phải sống lại, tại sao phải báo thù các sinh linh?"
Vào lúc đó sắc mặt Úc Lũy âm trầm, hệt như bởi vì lời nói của Tô Trường An đã làm gã nhớ lại một ít chuyện cũ khiến gã cực kỳ không vui.
"Chúng ta là Thần!" Nhưng gã vẫn trả lời vấn đề của Tô Trường An.
"Chúng ta sống ở thế giới sinh ra từ thuở ban sơ, chúng ta chưa bao giờ rời đi, cho nên không thể nói là từ đâu tới."
"Chúng ta từng bị phong ấn, bị giết chết, cho nên chúng ta muốn sống lại."
"Mà nếu đã bị giết chết, đã bị phong ấn, vậy chúng ta sống lại đương nhiên phải báo thù!"
Vào lúc này hào quang trong con ngươi của Úc Lũy sáng lên, khí tức thu lại ban nãy của gã vào giờ khắc này càng bùng lên mãnh liệt, tử khí cuộn trào mãnh liệt xông tới đè ép Ma Thanh Linh gần như không thở nổi phải cần đến Ma Hải Da phóng ra lĩnh vực của mình mới có thể bảo vệ nàng.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn chân trời, một vệt ánh sáng đỏ đang lấy nơi vừa nãy ánh sao Trành Quỷ chiếu xuống làm trung tâm nhanh chóng tản ra bốn phía, đó là nơi phong ấn thành Lai Vân đang bị phá vỡ.
Nhưng tốc độ như vậy vẫn có vẻ quá chậm.
Tô Trường An nhíu mày, hắn cắn răng một cái, lại lần nữa lớn tiếng nói: "Ta còn một vấn đề!"
Úc Lũy sững sốt một chút, ngay sau đó trên mặt hiển ra thần sắc hài hước.
"Ngươi muốn kéo dài đến khi phong ấn đó biến mất phải không? Đáng tiếc, ta không định thỏa mãn cái tính ham tìm tòi của ngươi nữa." Gã lắc đầu, cánh dơi sau lưng lại run lên muốn tấn công về phía ba người Tô Trường An.
"Chờ một chút!" Trên trán Tô Trường An bắt đầu hiện ra lấm tấm mồ hôi, nhìn ra được hắn bây giờ cực kỳ khẩn trương. "Có vài thứ ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
Nói xong, hình như vì để chứng minh lời nói của mình, trong lòng hắn quét ngang một cái, lệ khí vốn đã bị áp chế lại lần nữa phá thể mà ra.
Úc Lũy nhanh chóng từ trong luồng lệ khí này cảm nhận được một loại sức mạnh khiến gã sinh lòng kính sợ, đó là sức mạnh của Chân Thần.
"Bên trong cơ thể ngươi sao lại có lực lượng của Chân Thần!?" Cuối cùng trên mặt gã lần đầu tiên xuất hiện thần sắc vội vã.
"Trả lời ta một vấn đề, ta sẽ nói cho ngươi!" Tô Trường An nói, dư quang ở khóe mắt hắn truyền đạt một ánh mắt với hàm ý khó hiểu cho hai người Ma Thanh Linh.
"Vấn đề gì?" Úc Lũy có chút không đợi nổi hỏi.
"Ngươi có từng nghe nói về Cửu Anh chưa?" Vào lúc đó âm thanh của Tô Trường An vang lên, giọng điệu có chút quái dị, giống như đang cố ý kéo dài để hấp dẫn chú ý của một vài người.
"Cửu Anh?" Úc Lũy suy nghĩ, tùy tiện nói: "Đó là một Bán Thần, ta và y rất ít cùng xuất hiện."
Lời vừa nói ra, mặt Tô Trường An vẫn bình thường, tựa như đáp án này hoàn toàn ở trong dự liệu của hắn, nhưng vẻ mặt hai người Ma Thanh Linh lại biến đổi.
Cửu Anh là một thị tộc mới quật khởi gần đây của Man tộc, trong chiến dịch Đông tiến Tây Lương đóng vai trò quan trọng, thậm chí có thể nói trận chiến dịch này hoàn toàn do Cửu Anh thị tộc một tay thúc đẩy cũng không quá phận chút nào.
Tô Trường An dây dưa với Úc Lũy, từ trong miệng gã moi ra nhiều chuyện như vậy, nói là hắn muốn biết, chẳng bằng nói hắn muốn cho hai người Ma Thanh Linh và Ma Hải Da biết âm mưu đáng sợ ẩn giấu đằng sau trận đại chiến mà Cửu Anh thị tộc đang thúc đẩy.
Tô Trường An đã bắt đầu đưa lưng về phía bọn họ, khoát tay với bọn họ, ra hiệu bọn họ chạy trốn.
Cho dù có Đao Linh, lấy tu vi của Tô Trường An chắc chắn không phải đối thủ của tên ác thần này, hắn muốn tự mình cầm chân gã, đồng thời tranh thủ cơ hội chạy chốn cho bọn họ.
Ma Thanh Linh từ trước đến nay thanh khiết thông minh, nhanh chóng hiểu được mấu chốt bên trong.
Hắn muốn để bọn họ hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó, sau đó trở lại Man tộc, ngăn cản trận đại chiến có thể sẽ dẫn đến hai tộc lưỡng bại câu thương. Hắn muốn dùng mạng của hắn cứu mạng bọn họ, cứu mạng trăm họ ở Tây Lương này.
Không hiểu sao nàng có chút sợ hãi, nàng nhìn thiếu niên không lộ dấu vết lấy thân mình chắn trước người bọn họ, vừa mới muốn nói gì đó, Ma Hải Da bên cạnh cũng đã hiểu được ý tứ của Tô Trường An. Gã rống giận một tiếng, không quan tâm đến tôn ti nữa, một tay túm lấy Ma Thanh Linh còn đang ngẩn người, nhảy lên lưng hung thú chạy như điên về phía cửa thành Lai Vân.
"Không phải ngươi muốn biết Chân Thần ở nơi nào sao?"
"Nó ở trong cơ thể ta!"
Vào lúc đó âm thanh trong suốt của Tô Trường An vang lên, vào một khắc kia thân người của hắn nhảy lên thật cao, đao trong tay giống như mặt trời rực rỡ chói mắt nhất trên thế giới này tổn thương tròng mắt Ma Thanh Linh.
Mặc dù rất chói mắt, nhưng Ma Thanh Linh vẫn cố mở to mắt của mình.
Nàng sững sờ nhìn hình ảnh vẫn đang không ngừng thu nhỏ trong tầm mắt nàng, giống như muốn dùng hết tất cả sức lực để nhìn vậy.
Nàng muốn nhớ kỹ hình ảnh này, nhớ kỹ thiếu niên khiến nàng cảm động trong thành Lai Vân tối đen.
Một năm kia, bọn họ gặp nhau.
Nàng mười tám tuổi, hắn cũng mười tám tuổi.
Nàng là công chúa Man tộc, hắn là truyền nhân Thiên Lam viện.
Bọn họ cho rằng câu chuyện của bọn họ bắt đầu ở nơi này, cũng kết thúc ở nơi này.
Nhưng không biết, câu chuyện này so với trong tưởng tượng của bọn họ còn dài dặc hơn, còn đau khổ hơn nhiều.
---o0o---