Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 172: Cảnh vật đẹp nhất

Dịch giả: Phuongkta1

Biên: Đình Phong

Tốc độ của Tô Trường An rất nhanh, nhanh đến tình trạng nào đó nghe rợn cả người, tu sĩ phía dưới Tinh Vẫn, cũng không thể có được tốc độ như vậy, thế cho nên bảy vị tướng Man cũng không thể bắt được thân ảnh của hắn.

Điều này hiển nhiên khiến những tướng Man này vốn đã sinh ra lo ngại lại càng cảm thấy khiếp sợ, bọn chúng lớn tiếng la lên, "ngăn hắn lại!"

Vì vậy những tên Man tộc còn đang cùng đám Huyết Y Vệ chém giết không thể không buông xuống đối thủ trước mắt phô thiên cái địa vọt về phía Tô Trường An.

"Thiên Xu."

Tô Trường An khẽ gọi như vậy.

Thanh tuyến lạnh lùng như băng cứng trên Thiên Sơn, muôn đời không thay đổi.

Lúc đó, một thanh âm hào hùng chợt nổi lên, đôi thương được hư ảnh Thiên Xu cầm trong tay bị y múa đến kín không kẽ hở, thế công mãnh liệt của đám Man tử vào lúc đó liền bị y cứng rắn ngăn cản.

Thân ảnh của Tô Trường An tiếp tục tiến về phía trước.

Lại có một đống lính Man xung phong liều chết đi lên.

"Thiên Quyền."

Hắn lại nỉ non thêm lần nữa.

Ngay sau đó, rất nhiều thân ảnh giao long ác mãng hiện ra, bọn chúng quấn lấy nhau, cuối cùng hung hăng mạnh mẽ đánh tới đám lính Man kia, vì Tô Trường An mở ra một con đường máu, đồng thời tóe lên bụi bặm đầy đất.

Tốc độ của Tô Trường An không có chút xu thế yếu bớt nào, hắn vẫn băng băng tiến về phía trước!

Hiển nhiên, lại có quân Man tiến đến ngăn cản.

"Thiên Tuyền!"

"Thiên Cơ!"

"Ngọc Hành!"

"Dao Quang!"

"Khai Dương!"

Hắn liên tục gọi ra hư ảnh Thất Tinh.

Lúc hắn phá tan quân Man vây quanh, bảy cái hư ảnh đều đã hao hết.

Bảy chiêu này đối với hắn tiêu hao thật nhiều, nhưng hiện tại trên mặt của hắn lại không có chút vẻ mỏi mệt nào, hắn chỉ là nhìn chằm chằm vào bảy vị tướng Man cách xa hắn tầm trăm trượng, lông mi nhíu chặt, sát cơ dạt dào.

Hắn biết rõ, hắn muốn giết chết bọn chúng.

Hắn nghĩ như thế, cũng cần phải làm như vậy.

Lúc này, sợ hãi rốt cuộc bò lên trên khuôn mặt một ít tướng Man kia, hầu như theo bản năng, ý niệm đầu tiên tuôn ra trong đầu bọn chúng lúc này chính là chạy trốn, nhưng chân của bọn chúng vừa mới phóng ra, đã cứng rắn ngừng lại.

Thác Bạt Nguyên chắc chắn sẽ không tha cho quân đào ngũ, nhất là ở trong trận đầu quan trọng như vậy, làm quân đào ngũ, kết cục sẽ như thế nào, gần như không thể tưởng tượng được.

Vào lúc đó trong lòng mọi người phát lạnh, nhìn nhau một cái, trong lòng đã có quyết định.

Cái gọi là hướng chết mà sống, những tướng Man này phần lớn đã trải qua trăm trận chiến, mới có được địa vị như ngày hôm nay, mặc dù trong lòng vừa mới có chỗ sợ hãi, nhưng một khi đã quyết định liều mạng với Tô Trường An, đương nhiên đã không còn những tâm tư khác.

Chỉ thấy từng đường linh áp bập bềnh tuôn ra, lĩnh vực của bọn chúng mở ra nhanh chóng, không có ngoại lệ đều đã đột phá mười dặm cực hạn của lĩnh vực, mức độ khí thế mạnh mẽ hơn nhiều lần so với Vấn Đạo cảnh thông thường.

Trong lúc nhất thời ánh lửa điện quang, băng lở gió rít, giống như sấm giữa trời quang ngay lập tức tràn ngập toàn bộ không gian.

Bảy người này, ba đao hai búa một kích một thương hầu như đánh tới Tô Trường An trong cùng một lúc.

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm nổ vang.

Đao kích của hai bên gặp nhau trên không trung.

Một cỗ sóng khí cực lớn từ chỗ giao giới của hai bên nổ bung, hất lên bụi bặm đầy trời, khiến người khác hầu như không thể thấy được cảnh vật.

Rồi sau đó, thân thể Tô Trường An giống như diều đứt dây lùi lại, Hoa Phi Tạc theo sát phía sau tay mắt lanh lẹ, vội vàng đưa tay đỡ được.

"Không sao chứ? Trường An?" Thanh âm Hoa Phi Tạc nhu hòa mang theo một cỗ ân cần phát ra từ nội tâm.

Tô Trường An hiển nhiên bị thương không nhẹ. Thân thể của hắn dừng lại, một dòng máu tươi vào lúc đó cũng từ khóe miệng của hắn tràn ra.

Nhưng hai con ngươi của hắn lại sáng ngời, tựa như bên trong ẩn chứa ngôi sao, hắn nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn hình ảnh đầy trời bụi bặm kia, cũng không có chút ý định đáp lại câu hỏi của Hoa Phi Tạc.

Sau đó mấy hơi thở, bụi bặm tản đi.

Mà bảy vị tướng quân Man kiêu ngạo đứng bên trong, cánh tay của bọn chúng khẽ run rẩy, nhưng trên người lại không có một chút vết thương. Bảy vị đại năng nửa bước Tinh Vẫn hợp lực, mặc dù chiến lực Tô Trường An cường hãn, nhưng lần giao chiến thứ nhất này, hiển nhiên đã rơi xuống hạ phong.

"Tiểu tử này, có nhiều điều cổ quái, không thể lưu lại." Một vị tướng Man dáng người cường tráng, cầm trong tay búa lớn nhìn cánh tay trái của mình đến lúc này vẫn còn có chút run rẩy như trước, lạnh giọng nói. Bảy người hợp lực mặc dù đánh lui Tô Trường An, nhưng hai đầu lông mày của bọn chúng lại không có một chút vẻ vui mừng.

Dù sao đối phó với một tên tu sĩ Thiên Thính cảnh, lại cần bảy vị đại năng nửa bước Tinh Vẫn liên thủ, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Lời của vị tướng Man này nói ra đúng lòng người, bọn chúng nhao nhao gật đầu, sau đó thân thể khẽ động, linh lực quanh thân tuôn ra giống như thủy triều, thân thể lại càng hóa thành từng đường lưu quang giết đến Tô Trường An.

So sánh với Hoàn Nhan Liêm đã chết ở dưới đao của Tô Trường An, khí thế trên thân bảy người này không kém gì lão, bảy người cùng nhau ra tay, vả lại không giữ lại chút lực lượng nào, khí thế kia mãnh liệt, rất có xu thế hủy thiên diệt địa.

"Trường An, bốn tên bên trái giao cho ta...." Hoa Phi Tạc nhìn ra lai giả bất thiện, gã trầm giọng nói.

Nhưng còn chưa nói xong, Tô Trường An ở bên cạnh dĩ nhiên đã tiến lên một bước, hắn đưa tay thả Cửu Nạn vào vỏ đao, sau đó, khóe miệng của hắn hơi hơi vểnh lên, nghiêng đầu nói: "một ít đầu sỏ yêu ma quỷ quái, không cần làm phiền đến sư thúc."

Lúc đó, một tiếng kiếm minh cao vút như rồng bỗng nhiên từ hộp kiếm trên lưng hắn vang lên.

Thiên địa vào lúc đó dường như yên tĩnh trở lại, giống như là quân vương trước khi lâm thế, tất cả mọi chuyện cùng mọi vật đều ẩn núp trong giây phút này, chỉ còn lại một tiếng kiếm minh vang vọng thiên địa.

Thân thể bảy vị tướng Man càng ngày càng gần.

Hai mắt bọn chúng đỏ tươi như máu, bên trong bao quanh là sát ý cuồn cuộn như lửa.

Linh lực gột rửa quanh người bọn chúng, giao thoa tập hợp, có thể nói che khuất bầu trời.

Lưỡi dao sắc bén trên tay bọn chúng, hàn mang lập loè, như con mắt mãnh thú hiện ra tia sáng âm u trong đêm tối.

Đối mặt khí thế hung hăng như vậy của bảy người, trên mặt Tô Trường An không có một chút sợ hãi.

Mãi đến lúc, bảy người này đã tới trước người Tô Trường An, môi của hắn mới hơi hơi mở ra.

Hắn nói.

"Tam Thiên Phù Đồ!"

Một tiếng kia, tiếng như sấm sét lúc trời hạn, trống rỗng nổ vang.

Mà hộp kiếm trên lưng hắn run run kịch liệt một hồi, sau đó, chỉ nghe âm thanh phá không vang lên, một đường ánh sáng màu đen bỗng nhiên tuôn ra khỏi hộp, thẳng tắp rơi vào trong tay Tô Trường An.

Đó là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm đen nhánh.

Ngoại trừ trên thân kiếm thỉnh thoảng hiện ra một vòng huyết quang, đã không có thêm những sắc thái khác.

Giống đêm tối như mực, như màu đen của tử vong.

"Ta dùng danh tiếng Thủ Vọng giả Thiên Lam viện, ban thưởng bọn ngươi cái chết." Tô Trường An nói như vậy, thanh tuyến rất nhỏ, lại như sắc lệnh, truyền vào trong tai mọi người ở đây rõ nét.

Sau đó bên trong hộp kiếm của hắn vang lên một hồi kiếm minh, chỉ thấy hàn mang lập loè, quanh người hắn vào lúc đó hiện ra toàn bộ hàn quang của ba nghìn thanh linh kiếm.

Lúc này thân thể của Tô Trường An rốt cuộc bắt đầu chuyển động.

"Liên Hoa Trán!"

Hắn nói như vậy.

Lúc đó, đồng tử của bảy vị tướng Man bỗng nhiên phóng đại, ở bên trong có nhiều đóa kiếm ảnh tràn ra, nếu như tinh tế đếm, số lượng hoa sen kia, trọn vẹn ba nghìn.

Ba nghìn kiếm ảnh hoa sen hầu như bao trùm tất cả đường lui của bảy người này, lúc này bọn chúng dưới ba nghìn hoa sen kia, như con ba ba trong vò gốm, tránh cũng không thể tránh.

Vị tướng Man đứng mũi chịu sào kia, lưỡi đao sắc bén trên tay y vào lúc đó rơi xuống, thân thể giống như diều đứt dây chậm rãi bay về phía sau.

Con ngươi của y là một đóa hoa sen màu đen không giống bình thường.

"Đúng là cảnh vật mỹ lệ a."

Trong lòng y cảm thán như vậy, một đường máu tươi cực nóng từ bộ ngực của y phun ra.

Y nghĩ đến đây, đã trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, không thể đứng lên.

---o0o---