Dịch giả: AlreiiThục Địa.
Năm Thừa Hưng Nguyên.
Ngày Thánh Hoàng lên ngôi, vì để bày tỏ tôn trọng với tiên hoàng, tân hoàng mới lên năm ngoái vẫn dùng niên hiệu của Thánh Hoàng. Giờ đây một năm đã qua đi, niên hiệu đổi thành Thừa Hưng.
Cuối tháng một, đông qua, thời tiết ấm dần.
Quận thành ở Thục Địa, trong quận Gia Hán đổ mưa phùn.
Không lớn nhưng liên miên không dứt, quấy nhiễu lòng người.
Nhưng bầu không khí trong quận Gia Hán lại có chút khác biệt với ngày xưa.
Binh lính tuần tra rõ ràng nhiều hơn, mà áo giáp trên người bọn họ cũng đổi kiểu, có chỗ khác biệt với kiểu dáng của binh lính Đại Ngụy bình thường. Cờ chữ "Ngụy" trên tường thành cũng không biết đã bị người đổi vào lúc nào, trên lá cờ lớn cắm trên tường thành viết một chữ "Hán" thật lớn. Nó phấp phới trong cơn mưa phùn và gió xuân, như đoạn năm tháng được người Thục khắc ghi trăm năm trước.
Phủ Thái Thú của quận Gia Hán được mấy trăm thợ mộc trong thành suốt đêm sửa chữa đã thay đổi kiểu dáng, tuy kém hơn hoàng cung ở Trường An, nhưng cũng có vài phần tương tự vương hầu, còn Thái Thú trước kia, giờ đây thi thể đã được đưa về thành Trường An.
Xem như đưa tin, hoặc là chiến thư.
Lúc này, một nam tử thân mang giáp bạc áo bào trắng tay cầm bảo kiếm ẩn trong vỏ đẩy mở cửa lớn phủ Thái Thú.
Nhìn dáng vẻ gã đã gần năm mươi, nhưng khí tức quanh thân lại cực kỳ cô đọng, lúc đi đường mỗi một bước đều mang theo sức lực rất mạnh, lúc rơi xuống đất lại không một tiếng động. Rõ ràng, sự không chế của gã với lực lượng đã đạt đến mức cực kỳ mạnh mẽ.
Trong phủ Thái Thú đương nhiên có rất nhiều thủ vệ, đợi đến khi bọn họ thấy rõ người tới, mặt những thủ vệ này đều lộ ra vẻ sùng bái, không có người nào tiến lên ngăn cản.
Gã cứ vậy một đường đi đến đại sảnh nghị sự của phủ Thái Thú.
Cửa mở ra, bên trong ngồi rất nhiều sĩ tử ăn mặc nho sinh hình như đang thương nghị gì đó. Khi nam tử bước vào, trong đại điện vừa rồi còn cãi vả người tới ta đi không ngừng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bọn họ nhìn nam tử trước mắt, có lẽ là bởi vì khí thế tràn ngập quanh thân gã quá kinh người, đến mức chỉ cần một cái liếc mắt, những nho sinh kia đều cúi thấp đầu, không nói gì nữa.
Nam tử đối với phản ứng của người xung quanh làm như không thấy, gã tiếp tục sãi bước về phía trước, cho đến khi đi đến dưới triều đường, mới cung kính quỳ gối với người trên bục.
"Thần Triệu Ninh bái kiến chủ công!" Nam tử khom người nói.
Mà thiếu nữ ngồi trên bục cao chỉ khoảng chừng mười tám tuổi, nàng bộ dáng nhu thuận, tướng mạo phải gọi là chim sa cá lặn.
Nàng ôm một chiếc đàn tỳ bà, một phụ nhân đứng phía sau lưng.
Phụ nhân kia tuổi tác khá lớn, trên mặt đã tràn đầy nếp nhăn, nhưng thần sắc của bà lại cực kỳ âm lãnh, bà đứng đó như một cái cây già rắc rối phức tạp, chưa từng nói một câu, cũng chưa từng lộ ra chút biểu cảm nào.
Hình như thiếu nữ rất sợ phụ nhân phía sau, nàng thấy người tới, hơi chút nghi hoặc liếc mắt nhìn phụ nhân phía sau, đợi đến khi phụ nhân kia gật đầu khẽ đến không thể thấy, thiếu nữ mới quay đầu nói với người tới.
"Mời Triệu tướng quân đứng lên."
Giọng nói mềm mại, lại mang theo chút run rẩy, hiển nhiên bản thân ở vị trí cao nàng cũng chưa thích ứng.
"Tạ chủ công!" Triệu tướng quân đứng lên, đảo mắt nhìn nho sinh xung quanh, lại nói tiếp: "Lúc ta tới, thấy các vị đồng liêu trò chuyện với nhau thật vui, không biết có chuyện gì?"
Lời này gã hỏi cực kỳ khách khí, nhưng tinh quang tách ra trong con ngươi vẫn như cũ khiến mọi người ở đây cảm thấy da đầu tê dại, trong lúc nhất thời im như thóc.
Cho đến vài tức sau, một lão giả râu bạc trắng mới lấy dũng khí, từ trong hàng đi ra.
"Lão hủ ra mắt Triệu tướng quân, đã sớm nghe nhắc đến sự tích của tướng quân, hôm nay vừa thấy..." Lời của lão giả còn chưa dứt, lại chợt nghe một tiếng hừ lạnh của Triệu Ninh, mạnh mẽ cắt ngang lời nói.
"Tiên sinh không cần nói lời thừa như vậy, Triệu mỗ không thích, hay là trực tiếp nói chuyện vừa nãy các ngươi đang đàm luận đi." Triệu Ninh nói.
"Vâng... vâng..." Triệu Ninh nhìn như nét mặt anh tuấn, trên người còn mang theo mấy phần khí tức nho sinh, nhưng lời vừa rồi, quanh thân phát ra từng đợt sát ý không biết là vô tính hay cố ý, lại là thứ người từng trải qua sa trường núi thây biển máu mới có. Lòng lão giả sợ hãi, thu lại lời nịnh nọt của mình, nói thẳng: "bọn ta là đang thương nghị chuyện rốt cuộc nên lập ai làm Hoàng."
"Hả?" Triệu Ninh nhướn mày, bộ dáng như khá hứng thú. "Vậy lấy ý kiến của các vị, lúc này nên lập ai?"
"Hán Thái Thú, Lục Thành, thanh danh hiển hách, lại là dòng họ hoàng thất, có thể làm Hán Đế."
Lão giả chắp tay nói.
"Lục Thành? Cháu của Lục Hướng Nam, năm đó quân Ngụy đánh tới, tổ tiên của gã vừa nhìn thấy quân địch liền đầu hàng, người này làm Đế. Chẳng lẽ tiên sinh muốn để chúng ta và gã lại diễn thêm một tiết mục quy hàng nữa sao?"
Triệu Ninh trả lời.
Trên trán lão giả liền nổi lên từng giọt mồ hôi lạnh, lão nói tiếp: "vậy Tây Xuyên Lục Bá, đời này nho hào. Rất có uy vọng ở đất Thục, có thể làm Đế."
"Lục Bá đã hơn bảy mươi, là người hiền đức không giả, nhưng kế thừa không được, không đủ mạnh dạn." Triệu Ninh lại lắc đầu lần nữa.
Mồ hôi trên trán lão giả càng ngày càng nhiều, lão liếc mắt nhìn thiếu nữ trên bục, lại nói: "Lũng Đạo Lục Trường Nguyệt, xưa nay có danh dũng cảm, trong mười năm có hy vọng thành Tinh Vẫn..."
"Ha ha ha!" Lão giả còn chưa dứt lời, Triệu Ninh đã cười lớn, "tiên sinh cảm thấy đất Thục ta thiếu một hai Tinh Vẫn sao?"
Nói xong còn không đợi lão giả trả lời, khí thế quanh thân gã khẽ chấn động, một luồng linh áp cuồn cuộn như biển đẩy ra, chỉ nghe một tiếng long ngâm nổi lên, phía sau lưng Triệu Ninh liền hiện ra một hư ảnh bạch long to lớn.
Lão giả thấy vậy sắc mặt chợt đình trệ, "vậy theo ý của tướng quân, người nào làm Đế là ổn thỏa nhất?" Lão giả hỏi.
"Người nào làm Đế?" Triệu Ninh giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, gã nói: "Lục Hoàng đã đặt ở trước mặt các ngươi, các ngươi còn muốn thế nào?"
Những nho sinh kia nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi, lão giả cầm đầu lại càng vội vàng nói: "Từ Thương Chu tới nay, đế chế đã truyền xuống mấy ngàn năm, nhưng chưa bao giờ có tiền lệ nữ tử làm Đế, chuyện nghịch thiên thế này, mong tướng quân nghĩ lại."
"Nghịch thiên thì thế nào?" Triệu Ninh cười nói, "Bọn ta bò ra từ mộ phần đã chính là nghịch thiên rồi!"
Triệu Ninh nói xong, đột nhiên ném trường kiếm vẫn luôn cầm trong tay đi, thanh kiếm kia liền mang theo cả vỏ kiếm vững vàng rơi xuống trước án dài của thiếu nữ.
"Thanh kiếm này chính là kiếm năm đó Thái Tổ trảm xà, tên là Long Diễn, Thái Tổ từng nói, người có thể rút được thanh kiếm này ra liền có thể thừa kế đế nghiệp. Nữ tử này có thể làm Hán Đế được hay không, thử một lần sẽ biết!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây vừa nãy còn rất biết cách chỉ trích đều biến đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên bục cao.
Thiếu nữ rõ ràng không thích ứng với nhiều ánh nhìn chăm chú như vậy, nhưng nhận được ánh mắt khích lệ của Triệu Ninh, sau khi hơi chần chừ, vẫn cầm lấy trường kiếm trước án lên.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, tay nàng nhẹ nhàng để lên chuôi kiếm.
Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy.
Thanh thần kiếm bị đặt ở Thục Sơn trăm năm chưa từng hiện thế lại bị thiếu nữ rút ra dễ dàng.
Dường như là để đáp lại sự cô đơn trăm năm nay, một tiếng kiếm minh cao vút từ chỗ thân kiếm bay lên, một cỗ uy nghiêm đế vương vào lúc đó từ trên người thiếu nữ lan tràn ra.
Phụ nhân phía sau nàng, thấy cảnh này gật đầu hài lòng.
Mà thân thể Triệu Ninh cũng vào lúc này chợt quỳ gối xuống.
"Vi thần Triệu Ninh tham kiến Hán Đế."
Đám nho sinh phía sau gã lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sau mấy tức cuối cùng vẫn không cam lòng rối rít quỳ xuống.
"Tham kiến Hán Đế!"
Bọn họ cùng hô lên.
"Thừa Tướng đã chọn xong ngày lành tháng tốt, xin Hán Đế vào ba ngày sau đến Thục Sơn đăng cơ kế vị, thừa kế đại thống, phụ tá Hán thất!"
Âm thanh của Triệu Ninh vang lên lần nữa, nhưng lại mang theo âm rung khác với trấn định tự nhiên vừa nãy.
Phụ tá Hán thất.
Mộng đẹp trăm năm, trăm vạn xương khô, hôm nay rốt cuộc đã ở trong tầm tay.
---o0o---