Dịch giả: Tiểu NhiễmLời nói của Tô Trường An làm cho thân thể Bắc Thông Huyền run lên một cái.
Y cúi đầu, im lặng một lát rồi mới nói: “Ngươi không thể đòi được công đạo này.”
Tuyết rơi ngày càng lớn, gió tuyết đầy trời tưởng chừng muốn nhấn chìm cả phủ Thần Tướng.
Hào quang trong mắt Tô Trường An thì càng ngày càng sáng lên. Thân thể hắn có sấm sét quấn quanh, bốn phương có đao ý tung hoành, tám hướng có linh viêm tương hộ.
Cuối cùng, chân hắn đạp đất một cái, thân thể theo đó tựa như ánh sáng rực rỡ mà bay về phía trước.
Bắc Thông Huyền sửng sốt, mấy thanh phi kiếm lập tức hiện ra từ trong hư không.
“Đi.” Y quát khẽ.
Những thanh phi kiếm giống như nhận được sắc lệnh mà hóa thành một con rắn dài bay ra ngoài, nghênh đón dải ánh sáng kia.
Đinh!
Ở trong đêm tuyết yên tĩnh chợt vang lên một tiếng đao kêu ngân vang.
Ở bên trong dải ánh sáng rực rỡ do Tô Trường An hóa thành đột nhiên có ánh đao sáng lên. Đao ý quấn quanh thân thể hắn bỗng xoay tròn cực kỳ nhanh, từng trận gió mạnh xen lẫn tử điện và linh viêm theo đó mà xoáy lên.
Những phi kiếm với khí thế mạnh mẽ kia lập tức bị trận gió mạnh này cuốn động. Chúng giống như mảnh lá khô cuối cùng trên cành cây đầu mùa đông, vẫn cố chấp ở trong gió run lên vài cái rồi cuối cùng đành rơi xuống.
Sắc mặt Bắc Thông Huyền rốt cuộc xuất hiện nét ngạc nhiên. Y nhìn dải lưu quang cách mình càng ngày càng gần, con ngươi lập lòe một hồi, cuối cùng giống như đã quyết tâm làm cái gì đó.
Y cầm ngang kiếm trước ngực, cước bộ lần nữa lắc lư.
Tô Trường An thấy vậy cũng trầm mặt xuống, nhưng vẫn không dừng lại. Thay vào đó, hào quang từ thanh đao trên tay hắn càng phát ra sáng lạn.
Cuối cùng.
Đao và kiếm gặp nhau.
Làm cho Tô Trường An kinh ngạc chính là Bắc Thông Huyền là một nho sinh, vậy mà có thể cầm kiếm sắc trong tay đối chiến với đao của hắn, hơn nữa còn chẳng hề rơi vào thế hạ phong.
Cảm nhận được lực đạo truyền đến từ trên thân kiếm khiến sắc mặt vị thiếu niên kia rốt cuộc thêm vài phần khó coi.
Nhưng sự việc phát sinh kế tiếp lại làm cho hắn càng kinh ngạc hơn.
Mấy thanh phi kiếm vốn bị hắn chém rơi lại chợt run lên một hồi rồi hóa thành từng luồng sáng sắc bén tập kích về phía sau hắn.
Tâm hắn rung động, không thể không mãnh liệt dùng lực để chống lại lực đạo trên thân kiếm, thân thể theo đó mà lùi nhanh mấy bước, khó khăn lắm mới tránh được những thanh phi kiếm kia. Nhưng chúng nó lại chẳng hề có ý buông tha hắn, một kích không trúng thì kiếm bèn chuyển hướng, lần nữa tập kích về phía thân ảnh Tô Trường An đang thối lui.
Con ngươi hắn phát lạnh, đao ý trào lên mà ra, đánh bay toàn bộ phi kiếm.
Nhưng hắn còn chưa kịp thở chút nào thì thân thể Bắc Thông Huyền bỗng nhiên xuất hiện.
Tốc độ y cực nhanh, nhanh đến nỗi Tô Trường An gần như không thấy rõ y vì sao làm được.
Sau đó Bắc Thông Huyền cầm trong tay kiếm bén, thân kiếm rung động, mang theo kiếm ảnh đầy trời mà chém ngang tới.
Con ngươi Tô Trường An đột nhiên trợn to, nhưng cũng không phải là do uy thế ẩn chứa ở bên trong kiếm này mênh mông cuồn cuộn đến mức nào.
Bắc Thông Huyền là một nho sinh, mà nho sinh thì tu thần thức. Bọn họ có thể hô phong hoán vũ, dời núi lấp biển, nhưng thân thể lại yếu nhược hơn võ giả rất nhiều. Có thể chiến đấu cận thân vốn đã rất hiếm thấy, huống chi còn sử dụng ra kiếm chiêu lăng liệt như thế?
Khiến cho Tô Trường An bất ngờ nhất chính là hắn từng thấy một kiếm này rồi.
Nó được gọi là Hiểu Phong Phất Liễu Ngạn.
Là thức thứ hai trong《 Xuân Phong Độ 》của Ngọc Hành kiếm pháp.
Hắn đã luyện một chiêu này vô số lần, vì thế dĩ nhiên là không thể nào nhận lầm.
Nhưng mũi kiếm đã tới trước người làm hắn không kịp nghĩ ngợi thêm nữa. Miệng hắn lại phát ra tiếng hét to, sau đó hoành đao trước ngực, khó khăn lắm mới chặn được mũi kiếm kia. Nhưng thân thể hắn bởi vì lực đạo của kiếm phong mà lui nhanh một đoạn, cuối cùng đụng vào tường của phủ Thần Tướng tạo thành một cái lỗ thủng thật lớn, rồi mới dừng lại được.
Các tân khách ở đây cũng chợt hoảng hốt. Bọn họ đến lúc này mới hiểu được vị Thần tướng Đại Ngụy mới tấn này không chỉ có tu vi nho đạo cao thâm mà trên phương diện võ đạo cũng có tạo nghệ xuất sắc như thế. Chỉ dựa vào công phu văn võ song tu này cũng đủ làm cho y đứng vào mười hạng đầu trên Tướng Tinh bảng. Nhưng không biết vì sao y lại ẩn tàng suốt từ trước đến giờ.
“Ngươi rất khá đấy.” Giọng nói lạnh như băng của Bắc Thông Huyền chợt truyền đến.
“Mới Phồn Thần cảnh mà đã khiến ta không thể không xuất ra toàn lực. Về điểm này thì cho dù Mục Quy Vân được xưng đứng đầu Địa bảng cũng không làm được.”
Rất kỳ quái là Tô Trường An không hiểu sao lại nghe ra một chút ý tán thưởng từ trong lời nói của y.
Chẳng qua sự tán thưởng này không hề làm hắn cao hứng lên, mà lại cảm thấy càng giống như y đang đùa cợt bản thân.
Hắn muốn vận chuyển linh lực để xuất kích lần nữa, nhưng chẳng biết từ lúc nào trong cơ thể đã bị một loại khí tức âm lãnh nào đó xâm nhập, khiến việc vận chuyển linh lực gặp trở ngại. Nhưng hắn cũng không cam lòng chịu thua tại đây nên cố giãy dụa để đứng người lên, gắng sức vận chuyển linh lực. Chỉ tiếc là đến cuối cùng lại thấy ngòn ngọt trong miệng, sau đó một ngụm nghịch máu bị hắn phun ra.
“Không có tác dụng đâu.” Bắc Thông Huyền giẫm lên lớp tuyết mới phủ trên đất, thở dài đi tới.
Một thanh kiếm lóe ánh sáng âm u cũng theo đó đặt ở cổ Tô Trường An.
“Trở về đi.” Bắc Thông Huyền nói như vậy. “Bằng không thì ngươi sẽ chết.”
Nhưng khóe miệng còn dính đầy máu tươi của Tô Trường An lại chợt hiện ra nét cười khẽ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Thông Huyền, trong con ngươi thanh tịnh lóe dị sắc đáng sợ.
“Ngươi không dám giết ta.” Hắn nói như vậy.
Bắc Thông Huyền sửng sốt. Y biết rõ lời nói của Tô Trường An là thật.
Hắn là đồ tôn của Ngọc Hành, mà trước khi lão quay về Tinh Hải thì phóng mắt khắp Đại Ngụy đúng là không người nào dám giết hắn.
Bắc Thông Huyền vì thế mà nhíu mày lại. Lúc y vừa trở về Trường An thì đã nghe nói đến thanh danh của Tô Trường An.
Hắn là đệ tử duy nhất của Thiên Lam viện trong mười mấy năm qua, dùng tu vi Tụ Linh cảnh đoạt được danh xưng Tinh Vương trong Tướng Tinh hội, tùy ý làm bậy, dám gây sự ở Mẫu Đan Các, lại còn gây nên một ít biến cố trong thọ yến của Thánh Hoàng.
Y vốn tưởng rằng Tô Trường An chẳng qua là một tên lỗ mãng chân chất, nông nổi mà lại nhiệt tình. Nhưng sau một phen tiếp xúc hôm nay thì y mới biết được kẻ này tuyệt đối không bất kham như lời đồn. Hắn dám mạo hiểm mà đến gây sự trong hôn lễ của y cũng là vì có chỗ dựa đấy.
“Chỉ có điều dù thế nào thì Ngọc Hành cũng sẽ chết. Ngươi gây thù chuốc oán quá nhiều chẳng lẽ không sợ đến lúc đó khó giữ được tính mạng sao?” Bắc Thông Huyền hỏi.
Nhưng nụ cười trên mặt Tô Trường An lại càng hiện rõ ra. Hắn nói: “Khắp cả thành Trường An đều là sài lang, ta không ăn chúng, chúng sẽ ăn ta. Như vậy thì sợ gì gây thù chuốc oán quá nhiều.”
Gương mặt của Bắc Thông Huyền bỗng nhiên lộ ra nét cười nhẹ, nhưng sự vui vẻ này lại được y thu lại rất nhanh. Y trầm mặt, lần nữa nói ra: “Nhưng ngươi không giết được ta, trở về đi.”
Bất ngờ là lúc này đôi mắt Tô Trường An lại chợt phát sáng lên.
“Ta có thể giết ngươi.” Giọng nói trong trẻo của hắn bỗng vang lên trong gió tuyết đầy trời nơi đây.
Hắn nói rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức người nghe không cách nào nghi ngờ, ngay cả Bắc Thông Huyền cũng không khỏi sửng sốt.
Đúng lúc Bắc Thông Huyền muốn nói gì đó thì mọi người vốn luôn lẳng lặng xem trận chiến chợt vang lên tiếng thét kinh hãi.
Bắc Thông Huyền chấn động, bỗng quay đầu lại, đã thấy một thanh trường thương màu đỏ từ bên trong gió tuyết đầy trời lao đến, giống như rắn độc đâm về phía mi tâm của y.
---o0o---