Dịch giả: Tiểu NhiễmCâu nói của Thanh Loan khiến trái tim vốn đang rung động của Tô Trường An lại càng đập mạnh hơn. Một thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng khiến hắn thấy choáng váng.
Đúng lúc hắn không nhịn nổi muốn làm cái gì đó, thì Thanh Loan lại chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
“Ngươi làm sao vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Câu hỏi của Thanh Loan khiến Tô Trường An từ trạng thái kỳ quái này hồi phục lại tinh thần. Hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, thầm mắng bản thân sao có thể xuất hiện suy nghĩ không bình thường như vậy với sư thúc mình.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc ngươi vì cái gì mà không vui đây?” Thanh Loan hỏi lại. Nàng cảm thấy Tô Trường An hiện tại rất kỳ lạ, như là bị người câu hồn phách, hỏi như thế nào đều không trả lời.
Sự quan tâm của Thanh Loan khiến cho Tô Trường An vì bản thân sinh ra những suy nghĩ kia mà cảm thấy một hồi hổ thẹn và áy náy. Cho nên, hắn tất nhiên không dám có những suy nghĩ như vậy nữa.
Sau khi trầm ngâm một lát, hắn rốt cuộc dùng giọng bình tĩnh nói với Thanh Loan từng sự việc xảy ra trong thọ yến của Thánh Hoàng. Hắn nói cực kỳ cẩn thận, gần như không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Hắn cho rằng làm như vậy, Thanh Loan mới có thể càng thấu hiểu cảm giác của hắn.
Dù sao việc Thanh Loan muốn làm cho hắn vui vẻ đã khiến hắn rất cảm động. Vì vậy, hắn cũng muốn dùng hết khả năng để phối hợp với nàng.
Nhưng sau khi nghe Tô Trường An nói hết mọi chuyện, Thanh Loan lại mang theo vẻ mặt mơ màng nhìn Tô Trường An. Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp, có chút mơ hồ mà hỏi: “Như vậy là hết rồi sao?”
“Ừ. Hết rồi.” Tô Trường An nói.
Thanh Loan ngẩn người. Nàng cố gắng nhớ lại trong đầu mọi chuyện mà Tô Trường An đã nói, sau đó hơi nghi hoặc hỏi: “Ngươi là vì sự việc liên quan đến Cổ Tiễn Quân và Hạ Hầu Túc Ngọc mà mất hứng?”
Thanh Loan suy nghĩ rất đơn giản. Hạ Hầu Túc Ngọc và Cổ Tiễn Quân lừa gạt Tô Trường An. Đó là một việc làm không tốt. Mà người gặp việc không tốt sẽ trở nên không vui, đây là chuyện đương nhiên.
Còn về Như Yên, Thanh Loan rất thản nhiên không để ý đến nàng. Nàng không biết cô gái này có quan hệ gì với Tô Trường An, mà nếu như không liên quan thì dĩ nhiên không cần khổ sở vì người đó.
“Đây cũng không phải là tất cả… Còn bởi vì…” Tô Trường An muốn bổ sung một ít, nhưng lại cảm thấy có vẻ quá mức sĩ diện mà nói bừa. Hắn vô thức không muốn biểu hiện ra một mặt không tốt của mình ở trước mắt Thanh Loan. Vì vậy, hắn rút lại lời nói sắp ra khỏi miệng rồi khẽ gật đầu, xem như đồng ý với sự suy đoán của Thanh Loan.
Sau khi nhận được sự khẳng định của Tô Trường An, Thanh Loan nhíu mày, thầm nghĩ.
Hạ Hầu Túc Ngọc và Cổ Tiễn Quân là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, lại có quan hệ rất tốt với Tô Trường An. Bởi vì bị họ lừa gạt, nên hắn coi như mất đi hai cô gái này.
Nàng lại nghĩ đến một đạo lý mà Phàn Như Nguyệt từng nói với nàng.
Đứa bé bị mất kẹo đường quả, tất nhiên cần cho nó cây kẹo khác.
Học trò bị phê bình cũng cần được khích lệ.
Tô Trường An đã mất đi hai thiếu nữ. Để hắn vui vẻ lên, tự nhiên phải tìm cho hắn các cô gái xinh đẹp như vậy. @@
Nhưng phải tìm những người như họ ở đâu? Thanh Loan cảm thấy khó xử. Hơn nữa, nếu như tìm được, nàng cần bắt lại cô gái đó. Như vậy nàng nhất định mắc nợ người ta một đoạn nhân quả, xem như là cái được không bù nổi cái mất.
Càng nghĩ thì Thanh Loan càng nhíu mày sâu hơn. Nàng rất ít khi gặp phải sự tình khó giải quyết như thế, nên không khỏi cảm thấy buồn rầu.
Tô Trường An nhìn ra sắc mặt Thanh Loan biến hóa, nghi hoặc hỏi: “Thanh Loan, người làm sao vậy?”
Câu hỏi của Tô Trường An khiến Thanh Loan phục hồi tinh thần lại. Nàng thầm nghĩ, có lẽ nên hỏi Tô Trường An một chút. Trước hết, cần tìm được những cô gái xinh đẹp kia, rồi mới tính đến bước tiếp theo. Trong lòng nàng âm thầm tính toán.
“Ngươi biết ở đâu có cô gái xinh đẹp như Hạ Hầu Túc Ngọc không?” Thanh Loan hỏi Tô Trường An.
Tô Trường An không khỏi sửng sốt. Hắn không hiểu tại sao Thanh Loan lại hỏi một vấn đề không liên quan như vậy. Nhưng hắn vẫn thành thật suy nghĩ.
Trong thành Trường An, người quen của hắn cũng không nhiều. Mà Cổ Tiễn Quân và Hạ Hầu Túc Ngọc xác thực cực kỳ xinh đẹp. Vì vậy, hắn nghĩ một hồi lâu cũng không tìm ra đáp án. Hắn có chút tiếc nuối ngẩng đầu, định nói với Thanh Loan là mình cũng không biết.
Nhưng trong nháy mắt hắn nhìn vào Thanh Loan, lại hận không thể cho mình một cái tát.
Cô gái xinh đẹp như Cổ Tiễn Quân và Hạ Hầu Túc Ngọc chẳng phải ở ngay trước mắt sao? Hắn nghĩ như vậy.
Cho nên, hắn nói: “Người chính là một cô gái xinh đẹp như các nàng ấy.”
Thanh Loan cũng sững sờ. Nàng không hề để ý tới dung mạo mình như thế nào. Nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần Tô Trường An thấy mình có thể so với các nàng là được rồi. Hơn nữa, nàng cũng không cần phải chịu thêm đoạn nhân quả nào.
Nàng cảm thấy chủ ý của Tô Trường An cho mình rất hay. Nét buồn bã trên mặt nàng tản đi, khóe miệng cũng lộ ra nét cười hiếm thấy.
Nàng nghĩ, chỉ cần mình đối xử với Tô Trường An giống như Hạ Hầu Túc Ngọc và Cổ Tiễn Quân đã làm, thì hắn nhất định có thể vui lên.
Vì vậy, nàng phải nhớ lại xem các nàng từng ở chung với Tô Trường An như thế nào.
Cuối cùng, sau mấy tức, đôi mắt xinh đẹp của Thanh Loan chợt sáng lên. Nàng khẽ cười nhìn Tô Trường An, sau đó dang hai tay ra rồi nhè nhẹ ôm hắn vào trong ngực. @@
“Để ta tới làm cô gái của ngươi đi.” Thanh Loan nói khẽ bên tai Tô Trường An.
Tô Trường An không thể hiểu vì sao Thanh Loan lại đột nhiên có hành động như vậy. Hắn vô thức muốn đẩy nàng ra.
Nhưng mùi hương trên người Thanh Loan truyền đến, sợi tóc mai trên trán bị gió thu thổi bay và giọng nói ôn nhu vang lên bên tai đều khiến cho Tô Trường An run rẩy một hồi. Hắn trở nên bàng hoàng chưa từng có, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim đập dữ dội, làm cho hắn gần như hít thở không thông.
Hắn muốn đẩy ra hai cánh tay của Thanh Loan, tay hắn cứ nâng lên lại đặt xuống. Sau mấy lần như vậy, hắn rốt cuộc buông thõng hai tay.
“Như thế này, ngươi thấy vui hơn chứ?” Giọng nói ôn nhu của Thanh Loan lần nữa vang lên bên tai Tô Trường An.
“Ừ.” Tô Trường An khẽ đáp.
Thanh Loan nghe vậy, khóe miệng hiện lên nụ cười càng rõ. Phương pháp mà Phàn Như Nguyệt dạy cho nàng quả nhiên rất có tác dụng.
“Ta sẽ nói cho ngươi biết một việc, có được không?” Thanh Loan hỏi nhỏ.
“Được.” Tô Trường An cảm nhận được xúc cảm kỳ diệu truyền đến từ trên người Thanh Loan, khiến đầu óc mất đi năng lực suy nghĩ. Hắn chỉ trả lời trong vô thức.
“Ta thích ngươi!”
Giọng nói của Thanh Loan giống như tiếng lục lạc trong sa mạc phía Tây, lại như tiếng chim oanh hót bên bờ Giang Nam vang vọng hồi lâu bên tai Tô Trường An.
Thích một người là chuyện tốt. Điều này là Phàn Như Nguyệt nói cho nàng biết.
Mà nếu hắn biết được một chuyện tốt, tất nhiên sẽ trở nên vui vẻ. Bản thân nàng nghĩ như vậy.
Nhưng nàng không ngờ rằng, lúc bản thân nói ra câu đó, tâm nàng đã ba trăm năm chưa từng có rung động lại không khỏi run lên.
---o0o---