Hai ngày này, Tân Tử không cho phép Thiển Thâm đọc báo, xem TV, càng không cho phép cô ấy lên mạng, còn bắt cô ấy ở nhà không được đi đâu, chính anh cũng ở bên cô mỗi ngày không tới công ty, nhìn thế nào cũng thấy anh còn căng thẳng hơn cả cô.

Cô hỏi anh, cái này có tính là đang trốn tránh hay không. Anh nói, không phải, em chỉ đang chữa lành vết thương thôi.

Di động của Thiển Thâm bắt đầu từ ngày đó luôn ở trong tình trạng tắt máy, Tân Tử cũng vậy, cho dù như vậy, trạng thái tinh thần của Thiển Thâm cũng không thật tốt. Tuy rằng nhìn cô ấy như bình tĩnh, ăn uống ngủ nghỉ như thường, cả ngày ngồi đọc sách, kiểm tra đống tài liệu trong quá khứ, hoặc việc hay làm nhất là cùng với Tân Tử ở trong phòng chiếu phim mini xem phim, chơi game.

Có lẽ, cuộc sống như vậy thật đúng như ý nguyện, không có bất kỳ ai ở bên ngoài quấy rầy, bọn họ có thể ở trong vườn hoa trồng cây, đem bồn cây lớn trồng trên đất trống, lúc trời nắng thì mang chăn màn ra giặt giũ, cùng nhau phơi quần áo, mùi thơm bọt xà phòng tản ra làm không khí thêm mát mẻ, toả ra màu sắc rực rỡ lung linh xinh đẹp dưới ánh mặt trời. Sau khi ánh nắng lên cao cô vội tránh tránh né né, anh cố ý tỉnh bơ, bỗng nhiên đột ngột, từ phía sau xông lên trước đem cô ôm chặt lấy, cô hoảng sợ kêu lên cười ngã trong lòng ngực của anh, trong mắt long lanh vui vẻ.

Có lẽ, chỉ có lẽ.

Lương Thiển Thâm cũng chỉ là một cô gái bình thường, cho dù Tiểu Quai gọi cô là Nữ vương, cho dù đồng nghiệp nói cô là cô gái mạnh mẽ, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, có đôi khi còn bình thường hơn nhiều so với những người khác. Người thường cảm thấy như thế nào, cô cũng như vậy, bên ngoài tiếp tục bình tĩnh, ban đêm vẫn giật mình tỉnh giấc trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh toàn thân. Có điều, so với người khác cô may mắn hơn, cô có một bờ vai có thể dựa vào, có một người toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, bởi vậy, cho dù cô đau khổ không dám đối mặt với thế giới này, cũng có người hàng ngày ôm cô nói: Anh ở bên cạnh em.

Thời tiết trong hai ngày này, mưa nhỏ bắt đầu rơi tí ta tí tách, Thiển Thâm một mình ngồi trước cửa sổ cầm quyển sách ngẩn người, quyến sách này vẫn y nguyên như hôm trước cô bắt đầu đọc, nhưng mà lật tới lật lui vẫn dừng lại trên chương ba. Tiếng mưa rơi rào rào giống như bài hát ru khiến tinh thần con người hoảng loạn, ánh mắt Thiển Thâm không chớp chút nào nhìn chằm chằm sàn gỗ, vẻ mặt kia quả thực có thể nhìn sàn nhà sâu hoắm thành một cái hố.

Tân Tử từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Thiển Thâm đang ngồi một mình ngẩn người, tình trạng như vậy thường xuyên xuất hiện hai ngày nay, ở trước mặt anh cô vì không muốn để anh lo lắng, cố hết sức duy trì nụ cười, nhìn thấy anh ngẫu nhiên lộ ra vẻ mặt khổ sở, còn cố ý doạ anh: “Nếu còn lộ ra vẻ mặt này, em sẽ không để ý tới anh nữa.” Có điều, loại cảm xúc lơ đãng yếu ớt này, giống như một cái cây cắm rễ ở trong lòng anh, càng ngày càng sâu.

Tân Tử đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ nói: “Đừng cố chịu đựng, lạnh đó”

Thiển Thâm quay đầu lại, cười yếu ớt nói: “Không sao đâu, ngồi như vậy mới thoải mái.”

“Thiển Thiển.”

“Uhm? Chuyện gì vậy?” Thiển Thâm đóng sách lại, ôm đầu gối, nghiêng đầu cười nhạt nhìn anh.

Tân Tử vén sợi tóc dài che trên trán cô, hỏi: “Có muốn đi tới phòng trọ của anh nghỉ ngơi hai ngày hay không?”

“Phòng trọ của anh?” Thiển Thâm có vẻ rất mơ hồ.

“Lần trước em hùng hổ đi tới đó.”

Thiển Thâm lập tức hiểu ra, ngay sau đó nhớ tới lần không thoải mái đó, khẽ nhíu mày: “… Không muốn đi.”

“Vẫn còn để bụng?”

“Ai để bụng!” Lương Thiển Thâm không bao giờ qua được phép khích tướng: “Đi, lập tức phải đi.”

Lần này Tân Tử ngạc nhiên, giữ chặt Thiển Thâm lại: “Chúng ta đi ngay bây giờ sao?”

Thiển Thâm tiến đến trước mặt anh nựng nựng mặt của anh, nhíu mày cười nói: “Đúng vậy nha, bây giờ không đi, thì đợi đến bao giờ?”

Thu dọn đơn giản xong vài món đồ dùng thiết yếu, Tân Tử dẫn theo Thiển Thâm đi ra ngoài, hai ngày này anh ở trong nhà quan sát một chút, phát hiện bên ngoài không có phóng viên cắm chốt chụp ảnh. Nhưng anh vẫn muốn cảnh giác kiểm tra lại một lượt, sau đó mới an lòng lái xe rời đi. Nhưng, anh không biết vài cử chỉ nhỏ này của anh tất cả đều lọt vào trong mắt Thiển Thâm, cô không nói gì, yên lặng đeo kính râm ngồi trên xe.

Trên đường kẹt xe, phải mất gần một giờ mới đi được tới nơi. Sau đó, sắc trời đã rất tối, trong tiểu khu sáng rực ánh đèn đường, mưa càng lúc nàng nặng hạt, dưới ánh đèn giống như chuẩn bị đan thành một thấm thảm bạc. Tân Tử dẫn theo Thiển Thâm đi thang máy ở tầng hầm gara lên trên, dừng lại ở lầu mười hai. Trong trí nhớ của cô, đối với nơi này không có chút ấn tượng gì, lần đó khi tới trong lòng nóng như lửa đốt, lúc đi ra thế lửa cháy lan rộng lại càng to, làm sao còn quan tâm nhìn xem trong phòng rốt cuộc như thế nào.

Tân Tử mang theo va ly hành lý đi vào trong phòng ngủ trước, Thiển Thâm thay giày đứng ở cửa nhìn xung quanh một lượt thấy nơi này được trang trí theo phong cách châu Âu hiện đại. Lần đầu tiên tới đây không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhìn kỹ một lúc, dường như có chút gì đó quen mắt, nhưng mà rốt cuộc là nơi nào quen thuộc như vậy, cô lại không thể nói ra được.

“Tại sao không vào trong?” Tân Tử từ phòng ngủ đi ra, thấy Thiển Thâm vẫn còn đứng ở cửa, dường như còn làm bộ như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Em cảm thấy…” Thiển Thâm chậm rãi bước vào nhà, ngửa đầu nhìn ngọn đèn treo bằng thạch anh ở trong phòng khách: “Dường như em đã từng tới nơi này?”

“Em đã tới một lần rồi.” Tân Tử mỉm cười đi đến bên cạnh Thiển Thâm, ôm eo của cô.

“Không phải cảm giác như vậy.”

Thiển Thâm dựa vào trong lòng Tân Tử cắn ngón tay khó hiểu khổ nghĩ một lát, giống như đang đăm chiêu suy nghĩ, nhưng mà không thể tìm ra được đáp án, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, cô thật sự không nhịn được xoay người nói: “Em thật sự cảm thấy giống như rất lâu trước kia đã từng nhìn thấy…”

Tân Tử rất muốn lấy ngón tay gõ gõ lên cái đầu nhỏ của cô, có điều vẫn nhịn được: “Cách trang trí nơi này đều là anh dựa theo ngôi nhà trước kia em từng ở mà thiết kế.”

Thiển Thâm ngẩn ra, tỉnh ngộ, cô lập tức chạy quanh gian phòng ngủ mấy lần, khi trở lại phòng khách vẻ mặt kích động, cô cảm thấy tâm hồn mình trở nên thật mềm mại, nhìn anh đứng ở nơi đó hướng về phía cô mỉm cười, cả người đều bao quanh một tầng sáng ấm áp, không hiểu sao cảm thấy tâm tình thoải mái khoan thai.

“Cám ơn.” Thiển Thâm nghĩ nửa ngày, không thể tìm ra được từ nào miêu tả chính xác tâm tình của mình lúc này.

Tân Tử kéo cô đến trước mặt mình, làm bộ như không hài lòng nói: “Anh có làm gì đâu mà tự dưng lại cám ơn?”

Thiển Thâm lắc đầu, ngửa mặt lên nghiêm túc nhìn anh: “Em muốn nói cám ơn anh dẫn em tới nơi này. Em biết, anh sợ có phóng viên tìm tới nhà, cho nên mới đặc biệt có ý dẫn em tới nơi này, đúng không?”

Trên mặt Tân Tử lại hiện lên một tia mất tự nhiên, hơi có vẻ hồi hộp hỏi: “Anh chỉ không muốn em…”

“Em biết.” Thiển Thâm vuốt lên nếp nhăn trên ấn đường của anh: “Anh tốt với em. Nhưng, anh thật sự không cần căng thẳng như vậy, em hiểu mà, em sẽ không làm những chuyện ngu ngốc, anh còn có công ty cần phải quản lý, không nên hàng ngày đều ở nhà coi chừng em đâu.”

Tân Tử lại cố chấp nói: “Anh muốn ở bên em, không có gì quan trọng hơn em.”

Không có gì quan trọng hơn em.

Lúc đi tắm Thiển Thâm luôn nhắc tới câu này, ngâm mình trong bồn tắm không hiểu tại sao lại mỉm cười một mình, hơi nóng khiến cho mặt cô đỏ bừng, con mắt loé sáng trong suốt, đáy lòng bị tổn thương đau đớn gần như chỉ vì một câu nói của anh, từ từ bắt đầu giảm đau. Tính cách Tân Tử luôn rất cố chấp, thích đem những suy nghĩ của mình giấu ở trong lòng, có đôi lúc muốn nghe anh nói một câu thật lòng rất khó, không phải anh không chịu nói, mà là anh không biết nói như thế nào. Nhưng, Thiển Thâm phát hiện Tân Tử đang dần dần thay đổi, vì cô mà thay đổi, trước kia sau khi đem những lời không dễ dàng nói ra khỏi miệng, lần nào cho dù sau khi đã nói xong cũng đều thẹn thùng không dám nhìn vào mắt cô, nhưng anh vẫn bắt buộc bản thân nghiêm túc nhìn cũ, khuôn mặt như vậy vừa cố chấp vừa đáng yêu, bảo sao cô không thương cho được.

Sau khi Thiển Thâm tắm xong lau khô tóc trở về phòng, Tân Tử đã đang dựa vào đầu giường không biết đọc sách gì, thấy cô đi vào, lập tức đóng sách lại. Lúc này Thiển Thâm mới phát hiện anh đang xem quyển sách gần đây cô mới đọc, tuy rằng cô cũng mới chỉ đọc được vài trang.

“Dạo này tại sao em lại thích đọc mấy loại sách giải trí như vậy?”

Thiển Thâm chui vào trong chăn, áp lên người Tân Tử cầm quyển sách quơ quơ, nói: “Muốn trở nên ôn hoà nhã nhặn một chút, như vậy cũng không được hay sao.”

Một lúc lâu, Tân Tử vẫn chưa trả lời, Thiển Thâm khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt thâm trầm, ở trong đó có thương yêu nồng đậm không có lối thoát.

Anh khẽ hôn lên trán Thiển Thâm, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, ngày hôm qua tôi có nói chuyện điện thoại một lần với cha của em, ông nói đã áp chế được mọi chuyện, nhưng vẫn có vài vấn đề xử lý chưa tốt, muốn em vẫn nên tiếp tục tránh mặt một thời gian.”

Thiển Thâm nghe xong im lặng suy nghĩ, gật gật đầu, nhưng không có nhiều phản ứng.

Qua một lát, cô chăm chú nhìn cổ áo ngủ của Tân Tử, nhỏ giọng hỏi: “…Anh có muốn có một đứa con hay không?”

Tân Tử ngạc nhiên, dường như chưa nghe rõ cô đang nói gì, một lúc lâu mới có phản ứng hỏi lại một lần: “Em… Nói cái gì?”

Thiển Thâm cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng lên, đêm mặt dầu trong gối đầu nói lại một lần nữa: “Em nói, anh muốn có một đứa con hay không…”

Những lời này, tiếp tục làm người nghe nghe xong hai lần vẫn không hiểu đối phương nói như vậy là có ý gì.

Thiển Thâm cảm thấy mình đã phải mạo hiểm đến vậy, những vẫn chưa nghe được một câu trả lời thuyết phục của Tân Tử, có chút nhụt chí cộng thêm buồn bực, lặng lẽ thò đầu ra liếc trộm Tân Tử, anh đang có vẻ mặt ngơ ngác nhìn cô, không có chút phản ứng nào.

Thiển Thâm nóng nảy, vén chăn lên xoay người đứng lên đẩy anh một cái: “Anh mau nói gì đi chứ!”

Mặt Tân Tử nháy mặt đỏ lừ, màu tai đỏ sẫm lên như máu, ánh mắt anh mơ màng nhìn phòng ngủ một lượt, cuối cùng dừng lại ở trên người Thiển Thâm: “Tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?” (ặc, anh Tân Tử chậm tiêu quá >”

Thiển Thâm nghẹn lời, mặt lại đỏ hồng lên, cuối cùng khó chịu trợn trừng mắt, cứng rắn nói: “Quên đi.” Nói xong kéo chăn lên quay về giường.

“Muốn!” Tân Tử cuống quýt tiến lên ngồi xuống sau lưng Thiển Thâm, một lát sau lại vội nhận ra chính mình trả lời … quá nhanh, nghe có chút khó hiểu.

Tân Tử vội vàng điều khiển giọng nói chậm lại, nhẹ nói bên tai Thiển Thâm: “Đương nhiên anh hy vọng có thể có một đứa con.”

Thiển Thâm lơ đãng “Ừm” một tiếng, tiếp tục không nói thêm gì nữa. Tân Tử đợi một hồi, cô ấy vẫn không có phản ứng, suy đi nghĩ lại nửa ngày, nội tâm đấu tranh hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ, im lặng nằm lại chỗ của mình.

Bên này anh vừa mới nằm xuống, bên kia Thiển Thâm liền lập tức lật người, hai mắt mở to vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tân Tử.

Tân Tử sửng sốt, đem thân mình nhích lại gần: “Làm sao vậy?”

Thiển Thâm cảm thấy vô cùng dở khóc dở cười, nhưng, loại chuyện này làm sao có thể để cô phải nói toạc ra một lần những, thật là thật là! Cô không nói, chắc chắn anh sẽ không có bất kì hành động gì…

Thiển Thâm thiếu chút nữa tức chết, Tân Tử liền nhìn thấy cô ấy sau một hồi nhíu mày, hít sâu một hơi, rồi lại bắt đầu trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt thay đổi liên tục, trong lòng anh cũng không yên, mơ hồ cảm thấy mình cần phải làm những gì, nhưng lại không biết phải làm sao cho phải.

Thật vất vả, Thiển Thâm quyết định, hai tay nắm chặt chăn cố kìm nén cơn bực tức nói: “Anh không làm cái gì… Làm sao có thể có con được!”

Tân Tử có cảm giác như bị sét đánh ngang tai, đầu ù đi, nhưng mà thần kinh trong một khắc này nháy mắt nhanh nhạy, máu huyết toàn thân cuồn cuộn xối xả sôi lên sùng sục, tuần hoàn càng lúc càng nhanh, chỉ có như vậy, anh không dám tin những lời vừa rồi do Thiển Thâm nói ra, có phải là ý kia hay không? (em bó tay với anh Tân Tử luôn ạ, chết cười vợ chồng nhà này =)))

Thiển Thâm hoàn toàn nhụt chí, bình thường cũng không thấy anh ngờ nghệch nói mãi không hiểu như vậy.

Thoáng chán nản cắn cắn môi, thân nghiêng lại chuẩn bị nằm xuống một lần nữa, Tân Tử bỗng nhiên đem cô kéo vào trong lòng, tiếng tim đập trong lồng ngực anh chấn động đồn dập như tiếng trống, ngay cả hơi thở nói chuyện cũng không ổn: “Em xác định?”

Thiển Thâm nắm lấy ống tay áo của anh, khuôn mặt đỏ lên, mạnh mẽ gật đầu.

Lúc này đáy mắt Thiển Thâm sóng nước lưu chuyển, xinh đẹp lung linh trìu mến, khuôn mặt tuyệt đẹp môi hồng răng trắng, hai gò má đỏ hồng như lò lửa, mềm mại tựa vào trong lòng Tân Tử. Tân Tử là một người đàn ông bình thường, nhưng anh là một người đàn ông bình thường rất mạnh mẽ tự chủ, trên trán khẽ đổ mồ hôi, những vẫn không quá yên tâm, thoáng tạo khoảng cách giữa hai người, hỏi: “Em thực sự mong muốn…”

Lúc này Thiển Thâm không hề thấy tức giận chút nào nữa, chỉ cảm thấy buồn cười, người đàn ông này thật sự rất cưng chiều cô. Thiển Thâm đè lên bở môi của anh, ngắt lời anh, áp chặt vào anh hôn thật sâu, lông mi của cô nhẹ nhàng chớp động trên gương mặt anh, mùi thơm mát sau khi tắm xong dường như tản ra một vị ngọt khiến cho anh cũng lập tức có cảm giác đê mê, ngay cả hô hấp cũng cảm giác như ngừng hẳn lại.

“Chỉ cần là anh, em sẽ không sợ.” Thiển Thâm ôm lấy cổ Tân Tử, ôm thật chặt, mơn trớn vành tai của anh khẽ nói.

“Thiển Thiển…” Tân Tử thở dài một tiếng, đẩy cô ngã xuống giường.

Tóc đen tung bay, như bầu trời đêm sâu thẳm, khuôn mặt đẹp như bạch ngọc hơi có vẻ căng thẳng hồi hộp, nhưng trong mắt lại có ý chí quật cường, bàn tay nắm lấy tay anh chưa phút nào chịu buông lỏng, nhưng, thân thể của anh vẫn cứng ngắc như trước, thậm chí khẽ run lên.

Tân Tử vẫn còn đang do dự, nhưng Thiển Thâm không cho anh tiếp tục do dự: “Xin anh… Giúp em quên chuyện kia… Ban đêm…”

Không nhẫn nhịn nữa, Tân Tử hôn lên môi cô mang theo ngàn vạn tình ý, Thiển Thâm tinh tế khéo léo đáp lại, toàn thân dần dần nóng lên, chỉ cảm thấy mình muốn hoà tan trong nụ hôn của anh.

“Gọi tên em đi.”

“Thiển Thiển.”

“Tiếp tục, đừng nên dừng lại…”

“Thiển Thiển, Thiển Thiển…”

Trong một đêm xuân, ác mộng đáng sợ quấn quýt lấy khoái cảm ngọt ngào liên tục thay đổi, run rẩy cùng run rẩy liên miên bất tuyệt, ở giai đoạn quan trọng nhất, sợ hãi của cô trong giây lát bành trướng đến cực đại, hình ảnh ghê tởm nhất lại hiện lên trong đầu, cô dường như muốn đẩy anh ra, nhưng…

“Thiển Thiển…”

Cô nghe thấy giọng nói khắc sâu vào xương tuỷ ấy, cô cố hết sức nhắm mắt lại, tự nói với mình, người ôm cô chính là Tân Tử.

Nước mắt giàn giụa tuôn rơi, ướt hai gò má, nhưng trong lòng thoả mãn hài lòng.

Một đêm này Thiển Thâm ngủ rất sâu, ngủ say không mộng mị, giống như đã lâu rồi cô không có cảm giác ngủ yên ổn như vậy. Cho nên, khi cô mở mắt tỉnh giấc, trong phòng dường như đã sáng trưng, ngó lên nhìn đồng hồ báo thức cũng đã ghé sang buổi chiều.

Thiển Thâm bộ dang uể oải chuyển người lại, vừa sờ, không có ai. Thiển Thâm hoàn toàn hết buồn ngủ, vừa muốn đứng dậy, không hề đoán trước lại ngã xuống giường, lúc này cô mới nhận ra toàn thân cô đều đau nhức không thôi, không chịu được rên rỉ kêu la. Chỉ chốc lát sau, Tân Tử liền từ bên ngoài vô cùng khẩn trương tiến vào.

“Làm sao vậy?”

Lời mới nói ra, hai người đối diện chưa đầy một giây, đồng thời nghĩ đến một chuyện, trên mặt đỏ lựng giống như tôm hùm nướng, Thiển Thâm vội vàng chùm kín chăn yếu ớt nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”

Tân Tử ở cửa do dự một lát, đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó ôm lấy Thiển Thâm từ phía sau, câu nói kia sáng sớm nay sau khi anh tỉnh dậy đã luyện tập mười mấy lần ở trong lòng, nhưng đến thời điểm mấu chốt, trong lòng anh liền căng thẳng, càng lúc càng căng thẳng, càng không biết phải đem những lời đó nói ra như thế nào.

Thiển Thâm cảm thấy hơi thở của anh đang ở sau người, đem mình vùi vào trong chăn càng sâu, giọng nói từ trong chăn phát ra, nghe vô cùng quái dị: “Anh đi ra ngoài trước đi… Em muốn mặc quần áo…”

Tân Tử lập tức “A” lên, nhanh chóng rời đi, nhưng mà vừa đi tới cửa, bỗng nhiên dừng lại ở trong lòng lẩm nhẩm hai lần, lấy lại bình tĩnh, đem lời nói đã tập đi tập lại mười mấy lần cuối cùng lắp ba lắp bắp nói ra: “Tối hôm qua, cảm giác thế nào? Ý anh là… Cái kia…” (LOL, em đi chết đây anh Tân Tử ơi, có ai như thế này bh k? có anh nam chính nào thế này k?)

Biết rằng anh có ý gì, Thiển Thâm trong lòng xấu hổ muốn chết vội vàng ngắt lời anh: “Tốt lắm, tất cả đều tốt.”

“Vậy là được rồi. À… tôi đã làm cơm xong rồi, em mau dậy ăn đi.” Tân Tử có chút bối rối trả lời một câu, lập tức đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Thiển Thâm thoáng thở phào một hơi, có chút cố hết sức đi từ trên giường xuống, bỗng nhiên ngạc nhiên nhìn gì đó trước mắt, trên ghế bên cạnh giường đã có một chồng quần áo sạch sẽ được gấp gọn gàng, sau khi cảm động liền biến thành một từ gì đó không nói nên lời, cô dường như có thể cảm thấy anh thay cô tỉ mỉ chuẩn bị tốt từng chi tiết nhỏ một.

Thiển Thâm rửa mặt chải đầu xong đi ra phòng khách, lại kinh ngạc, trên bàn ăn… món ăn rất phong phú.

Tân Tử che miệng khẽ ho một tiếng, kéo ghế ra hộ Thiển Thâm, nói: “Lại đây ngồi đi.”

Thiển Thâm chỉ chỉ một bàn ngập thức ăn, kinh ngạc nói: “Không phải anh muốn em ăn hết toàn bộ chỗ này chứ?” Tối hôm qua cô cũng không phải vừa đi đánh trận về mà…

Tân Tử đẩy kính mắt, khuôn mặt trắng xanh ửng đỏ: “… Muốn ăn món gì thì ăn món đó đi, Ừm… Tự nhiên chả hiểu sao đi nấu một đống.”

Thiển Thâm nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của anh còn hơn cả cô không nhịn được cười rộ lên, đang muốn nói chuyện, chuông cửa vang lên.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều khẽ biến, Tân Tử đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một người không thể ngờ tới đang đứng ở cửa chống tay, chiếc cằm tinh xảo quá mức khẽ nâng lên, rất du côn nhìn Tân Tử gật gật đầu: “Hai người quả nhiên ở trong này.”