Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không hề suy nghĩ nhanh chóng nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Nếu thời gian có thể lùi lại, anh nhất định sẽ không để cho bản thân mình xuất hiện ở nơi này.
Bàn tay đang cầm đĩa thức ăn của Tân Tử từ từ lạnh buốt, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, đại sảnh màu vàng tràn đầy vẻ ấm áp này, anh lại không hề cảm thấy một tia ấm áp nào.
Cái bóng dáng xinh đẹp rung động lòng người kia trong nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt, tất cả tế bào toàn thân anh dường như cũng ngừng hoạt động, mỗi mạch máu trong nháy mắt đều đóng băng, ngay cả không khí hít vào dường như cũng làm cổ họng anh nghẹn lại, loại cảm giác kinh hãi này rít gào từ tận trong đáy lòng đòi ra, làm cho anh yếu ớt đến mức nhìn không rõ cảnh vật trước mắt.
Từ xưa đến nay anh luôn bình tĩnh tỉnh táo, bởi vậy, bởi vậy, anh sẽ không tự đánh lừa mình, anh thật sự biết rất rõ lúc này đang phát sinh chuyện gì, đây không phải là mơ, đó là sự thật.
Nhưng nếu như đây là sự thật, vậy tất cả những việc anh làm, có phải chính là một giấc mộng hay không.
Trong thoáng chốc, anh đột nhiên nhớ tới lời cô ấy đã từng nói với anh từ tám năm về trước: “Tôi và anh căn bản không phải là người cùng đi chung một con đường.”
Lương Thiển Thâm như một con mèo quý tộc cao nhã lười nhác, chậm chạp đi về phía bọn họ, những người chung quanh đang nói chuyện phiếm đồng thời cùng im bặt lại, ào ào đưa mắt hướng về phía cô. Mái tóc dài như suối được vén lên tỉ mỉ, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cô, bất luận nhìn từ góc độ nào đều xinh đẹp không gì sánh kịp, bộ váy dài chấm đất màu đen bó sát người làm nổi bật vóc dáng tuyệt mỹ của cô, nước da trắng nõn nà không tì vết như tuyết, chiếc vòng quấn quanh cổ cô được khảm hai mươi hai viên kim cương thượng hạng càng làm cô nổi bật lên như một nữ hoàng băng giá, trong phút chốc dường như toàn bộ màu sắc của sảnh tiệc đều tập trung cả trên người cô.
“Em gái, tại sao em lại đi xuống? Không phải em nói người không được khỏe không muốn tham dự sao?” Tăng Vịnh Ngâm là người đầu tiên có phản ứng trong đám người, cô liền bước lên phía trước nở nụ cười nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiển Thâm.
Đôi mắt của Thiển Thâm đẹp như kim cương nhưng lại trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, bên môi nhếch lên mỉm cười nhìn tưởng đơn giản nhưng lại không hề đơn giản, biểu cảm nhìn như vô ý nhưng lại có thể giết người một cách vô hình: “A, đúng vậy. Nhưng em nghe nói có vài kẻ mạo danh tiến vào, không nhịn được nên đến xem người nào lại không biết xấu hổ như vậy.”
Tăng Vịnh Ngâm cười khó xử, nhưng không phụ họa, cũng không ngăn cản sự vô lễ của Thiển Thâm.
Ánh mắt của cô giống như nước chảy từ đầu đến cuối chạy qua trên mặt mọi người, chưa từng dừng lại trên khuôn mặt nào một lát, cho dù là nhìn Tân Tử, cũng chỉ nhìn thoáng qua loa, cũng bởi như vậy nên không người nào có thể nhìn ra được một chút ý tứ gì trên khuôn mặt lạnh nhạt của cô ấy.
Ngoại trừ lúc mới đầu Nghê Uyên nhất thời kinh ngạc, hiện tại đã sớm chìm đắm trong vui mừng nhìn ngắm Thiển Thâm, trên khuôn mặt đặc biệt tuấn tú mang đầy vẻ tươi cười: “Đại Bạch, bộ trang sức kim cương này thật sự rất xứng với em, đôi mắt của tôi bị lóa đến mức không mở ra được.”
Thiển Thâm miễn cưỡng liếc mắt nhìn anh ta một cái, vô tình nói: “Mắt thẩm mỹ lựa chọn đồ trang sức của cậu thật sự càng ngày càng quê mùa, nếu tiền có không biết tiêu vào đâu, không bằng để dành làm từ thiện tích đức cho mình đi là hơn.”
Nghê Uyên cười vồn vã, nhưng giọng điệu lại đặc biệt nghiêm túc: “Mua tặng cho em tại sao lại nói là có tiền không biết tiêu vào đâu.”
Thiển Thâm hòa nhã nhìn anh ta nở nụ cười, ánh sáng trong mắt chuyển động: “Cũng tốt, phá nhiều hết nhiều, mang toàn bộ gia sản đi phá hết sạch là tốt nhất. Nhớ rõ sau này đi tán gái cũng phải dùng thật nhiều tiền vào, cô ta vui, tôi cũng vui.”
Nghê Uyên bỗng nhiên không lên tiếng, chỉ cười nhìn Thiển Thâm.
Thiển Thâm lại nói: “Đúng rồi, sau này khi không được sự đồng ý của tôi không được phép đến nhà của tôi nha. Nếu không, thì đem chìa khóa trả lại cho tôi.”
“Thiển Thâm à, Tiểu Uyên nó…”
“Vị dì này.” Lương Thiển Thâm đột nhiên thu nụ cười lại, ngẩng đầu lên liếc xéo mẹ Nghê Uyên châm chọc: “Tăng gia từ lúc nào nói chuyện với bà sao?”
Mẹ Nghê Uyên lập tức im lặng, âm thầm chịu đựng không dám nói thêm nửa chữ nào nữa, hai gò má phớt hồng.
“Thiển Thâm.” Nghê Đạo Viễn rốt cục cũng mở miệng, nhưng mà trong giọng nói không nhận ra được là vui hay buồn, ông ta cũng không nói một từ nào tới hành vi ngạo mạn vừa rồi của Thiển Thâm: “Nhìn thấy con trở lại, ba thật vui mừng.”
Lương Thiển Thâm cười lạnh, từ từ đem tầm mắt nhìn đến trên người người đàn ông trung niên kia: “Tôi nghe có người nói, chỉ cần tôi trở về ông ta sẽ không xuất hiện, sao thế, nói không muốn giữ lời sao, hay là da mặt vốn dĩ đã dày như thế.”
“Thiển Thâm…” Thiển Thâm dùng thái độ như vậy cư xử với cha mình, ngay cả Tăng Vịnh Ngâm đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy khó xem.
Nghê Đạo Viễn đưa tay ngăn lại lời của Tăng Vịnh Ngâm muốn nói, vẫn một bộ dạng khó phân biệt hỉ nộ kia, giọng trầm thấp vẫn không mất vẻ ôn hòa nói: “Ba đến thăm lão phu nhân, một lát sẽ rời đi.” Ông ta lại xoay người, ánh mắt tinh nhuệ như chim ưng bắn thẳng đến trên mặt Tân Tử: “Tôi gọi cậu một tiếng là con rể, là bởi vì tôi chỉ có duy nhất một cô con gái như vậy, chính cậu tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Ba người bọn họ đi rồi, để lại bốn người mặt đối mặt nhìn nhau. Nếu như nói Dịch Nguyệt San là một viên trân châu có giá trị không rẻ, vậy Lương Thiển Thâm chính là một viên kim cương vô giá, khi trân châu gặp phải kim cương, toàn bộ màu sắc đẹp đẽ trong khoảnh khắc biến mất không còn bóng dáng.
Lương Thiển Thâm an nhàn đứng đó không nói lời nào, ánh mắt cũng không còn dừng ở trên người hai người kia, Tăng Vịnh Ngâm nhìn trái lại ngó phải, hắng giọng một cái, nói vài lời hay khuyên bảo Thiển Thâm: “Em gái, năm nào dượng cũng đều đến thăm bà nội, mấy năm nay em không về nhà, không biết tình hình, không nên nói chuyện với dượng như thế.”
Thiển Thâm nghiêng đầu cười cười, khẽ chớp mắt, từ tốn trả lời: “Chị, em ăn nói không suy nghĩ không phải mới ngày một ngày hai, hay là chị muốn em trong tích tắc phải sửa chữa được ngay? Lại nói, em nói với ông già em như thế nào, ông ấy vẫn không nói gì, chẳng lẽ lại cần phải nhờ chị kêu oan hộ ông ấy sao?”
Tăng Vịnh Ngâm bị cô ấy nói khiến cho vô cùng ấm ức, nhưng mà luận về miệng lưỡi bén nhọn nếu Lương Thiển Thâm đứng thứ hai, ai dám nhận đứng thứ nhất. Hiểu được tính cách này của em gái, người làm chị như cô cũng không nói thêm gì nữa, lập tức nói sang chuyện khác, lại cười nói: “Hôm nay là sinh nhật bà nội, không nói chuyện không vui, để chị giới thiệu với em.” Cô đặc biệt né qua Tân Tử, chỉ vào Nguyệt San nói: “Vị này chính là Dịch tiểu thư, nếu em không đi xuống chị còn đang nghĩ sẽ dẫn cô ấy đi gặp em. Cô ấy là người mẫu mà công ty chị mới tuyển được, chị cảm thấy tư chất các mặt của cô ấy cùng không tệ, cho nên muốn mời cô ấy vào làm nghệ sĩ tiềm năng phát triển của công ty, có điều, gần đây cô ấy bị Tạ Tranh vùi dập, em xem, đây không phải là mai một nhân tài hay sao.”
Thiển Thâm vừa nghe, vừa làm bộ như lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Nguyệt San, dường như đang thật sự chuyên tâm đánh giá cách ăn mặc trang điểm tinh tế của cô ta. Ngón tay thon dài mảnh khảnh của Thiển Thâm để ở dưới môi, ánh mắt nhẹ như lông chim quét qua quét lại từ trên xuống dưới khuôn mặt của Dịch Nguyệt San.
Tăng Vịnh Ngâm vẫn không biết hai người bốn mắt nhìn nhau đang có sóng ngầm đấu tranh mãnh liệt, còn ở bên cạnh trợ giúp: “Thiển Thâm, coi như em giúp người làm chị này đi, nói chuyện với Tạ Tranh xem có thể thả người hay không.”
“Em ư?” Thiển Thâm từ từ thu hồi tầm mắt, từ lúc cô xuất hiện đến giờ vẫn duy trì một loại thái độ không thay đổi, cảm xúc dấu dưới nụ cười, người khác không dám đoán mò.
“Đúng vậy a, không phải em chơi rất thân với Tạ Tranh hay sao?”
Ánh mắt nhìn người khác như cá nằm trên thớt chạy không thoát của Lương Thiển Thâm khiến cho người ta như phát điên, nhưng mà trong lòng Dịch Nguyệt San còn cảm thấy may mắn, yếu ớt hỏi lại: “Chị Tăng, vị này chính là… cô em họ mà chị nói đó sao?”
“À, đúng vậy, cô ấy chính là em gái nhỏ nhất của chị, Lương Thiển Thâm.”
“Lương?”
Thiển Thâm ung dung lấy một ly đồ uống từ trong tay bồi bàn, có ý tốt giải thích điều Dịch Nguyệt San khó hiểu: “Đây chính là điều hay của nhà chúng tôi, cậu cả cậu hai theo họ Tăng của bà ngoại, mẹ tôi và dì ba theo họ Lương của ông ngoại, tôi theo họ của mẹ, đương nhiên họ Lương. Còn có vấn đề gì sao? Dịch tiểu thư.”
Trong mắt Dịch Nguyệt San không còn thần thái, giống như một đóa hoa quỳnh, sau khi đã qua thời kì nở rộ, lập tức héo tàn.
“Chị, không phải em không chịu giúp chị, nhưng gần đây em cũng không dính dáng gì đến chuyện làm ăn của Tạ Tranh, thứ hai là anh ta tuyệt đối không phải là một người chẳng biết phân biệt đúng sai, chị có điều tra kĩ càng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà có việc vùi dập hay không?” Thiển Thâm xoay tròn chén rượu, nụ cười không giảm, nhìn chằm chằm Nguyệt San hơi lạnh trong mắt làm người khác rùng mình: “Thứ ba, Lương Thiển Thâm tôi là một người nói được làm được. Dịch tiểu thư, trước khác nay khác, có một câu nói rất chuẩn xác, Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại cứ xông vào. Cô là cái loại đường đê tiện không biết tự trọng, thích tự tìm đường chết.”
Đã nói đến nước này, nếu còn không rõ, Tăng Vịnh Ngâm cũng không cần tiếp tục mang họ Tăng nữa, mới đầu cô chỉ mơ hồ phán đoán, vẫn không dám khẳng định, nhưng lúc này không cần đoán nữa, Lương Thiển Thâm cùng Dịch Nguyệt San, có mâu thuẫn rất sâu.
Đến nước này trái lại Dịch Nguyệt San lại không sợ hãi, liều chết chống cự: “Cô muốn thế nào đây?”
Thiển Thâm cảm thấy hứng thú với vẻ mặt dữ tợn của cô ta hơn là cái vẻ mặt nhu nhược vô hại kia: “Chính cô thích tự đào mồ chôn mình tôi cùng thành toàn cho cô thôi. Hai ngày trước tôi vừa mới dùng bữa cơm cùng với chủ tịch Tạ của bọn cô, anh ta có nói cho tôi nghe vài chuyện, nghe xong tôi không thể nào ăn được cơm nữa. Có lẽ có ông chủ nào đó thực sự rất khoái chiêu trò kia của cô, nhưng mà cô áp dụng lên trên người Tạ Tranh, hiển nhiên là đã dùng sai thần chú rồi.”
Lương Thiển Thâm đi một vòng quanh Nguyệt San, dừng lại ở sau lưng cô ta, tiến đến chỗ giữa cô ta và Tân Tử, dùng âm lượng để ba người đều có thể nghe được nói: “Tôi đã từng nói sẽ chỉnh chết cô, nói là làm.”
Cả người Nguyệt San run lên, Tân Tử dường như bừng tỉnh híp mắt lại.
“Người đâu.”
Thiển Thâm đi trở lại đến trước mặt bọn họ, hướng về phía mấy nhân viên an ninh đứng cách đó không xa ra dấu, lập tức có hai người mặc đồng phục chạy tới.
Lương Thiển Thâm kiêu ngạo phất phất tay: “Vị tiểu thư này không có tên trong danh sách khách mời, mang đi ra ngoài.”
“Tôi có thiệp mời!” Dịch Nguyệt San tránh sáng một bên tiến đến nắm lấy người của cô, nhanh chóng lấy thiệp mời từ trong túi xách ra giơ lên trước mặt Lương Thiển Thâm.
Thiển Thâm chẳng thèm ngẩng đầu lên, ở trước mặt mọi người túm lấy thiệp mời xé làm hai mảnh, lại tiếp tục xé, chỉ trong chốc lát, tấm thiệp kia liền biến thành một đống giấy vụn như tuyết ào ào rơi xuống.
“Giả.” Thiển Thâm đưa tay lên, vài mảnh nhỏ cuối cùng cũng rơi hết xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn hai nhân viên an ninh kia nghiêm khắc nói: “Mang đi ra ngoài. Nhớ kỹ, lần sau khi kiểm tra thân phận đừng cho người có ý đồ khác trà trộn vào, mở to mắt điều tra rõ cho tôi.”
Hai gã nhân viên an ninh cung kính liên tục giải thích, dùng sức một chút muốn kéo Nguyệt San đi ra ngoài.
“Chị Tăng…” Dịch Nguyệt San cảm thấy nhận đủ sự sỉ nhục, bất lực nhìn về phía Tăng Vịnh Ngâm, nhưng Tăng đại tiểu thư há hốc miệng cũng không có cách nào ra mặt ngăn cản Thiển Thâm, cô lại nhìn về phía Tân Tử, nước mắt lã chã- vẻ mặt sắp khóc đến nơi: “Tân Tử…”
Không đợi Tân Tử trả lời, Lương Thiển Thâm đã tiến lên một bước ghé vào lỗ tai anh ta thấp giọng nói: “Trước khi anh quyết định xem bước tiếp theo nên làm gì thì hãy nghĩ cho thật kỹ, nếu lúc này anh nghĩ rằng tôi thật sự quá đáng, thì trước tiên hãy đặt tay lên ngực tự hỏi lòng mình xem rốt cuộc là ai quá đáng đây.”
Đây là lần đầu tiên trong đêm nay cô ấy đem ánh mắt dừng lại ở trên người anh, cũng là lần đầu tiên trong đêm nay cô ấy mở miệng nói chuyện cùng anh, còn anh chỉ ngơ ngác nhìn cô ấy trở về chỗ cũ không thèm nhìn anh, trên khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng chỉ đọng lại nụ cười không ai bì nổi.
“Bên này đã xảy ra chuyện gì?”
Dễ nhận thấy, những chuyện đang phát sinh ở góc nhỏ này vẫn quấy rầy đến người khác, cháu địch tôn của Tăng gia là Tăng Quân Nặc vội vàng đi tới, chỉ cần quét mắt nhìn mấy người trước mặt, đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng mà, trái lại anh ta lại nhìn hai nhân viên an ninh nói: “Các người làm cái gì vậy, mau buông vị tiểu thư này ra.”
Hai gã nhân viên an ninh không biết nên buông ra hay nên kéo đi mới phải, đứng yên bất động, khó xử nhìn đại thiếu gia Tăng gia. Còn Dịch Nguyệt San hai mắt tràn đầy nước mắt nhìn anh ta, một tia vui sướng thoáng hiện lên, dường như tìm được đường sống từ trong ngõ cụt.
Tăng Quân Nặc lập tức đi đến bên cạnh Thiển Thâm, xoay người nói bên tai cô: “Thiển Thâm, hôm nay là sinh nhật của bà nội, không nên làm lớn chuyện, mọi người xung quanh đều đã bắt đầu chú ý tới bên này. Người tới là khách, vị tiểu thư này là do anh mời tới, em coi như nể mặt ông anh này đi.”
Trong lòng Lương Thiển Thâm lập tức hiểu được, ánh mắt nhìn về phía Dịch Nguyệt San chợt lạnh buốt: “Dịch tiểu thư, cô cũng thật có bản lĩnh, ngay cả anh của tôi cũng quen biết.” Rồi quay người lại nói: “Thể diện của tôi cũng thật lớn, hôm nay cả chị hai và anh cả đều muốn tôi nể mặt hai người, nhưng tôi chỉ có thể khiến các người thất vọng thôi. Tôi đang vì muốn tốt cho bữa tiệc của bà ngoài, đuổi những người làm cụt hứng đi.”
Khi đang trong tình cảnh vô cùng khó xử, một ông già chạy lại, nhìn Tăng Quân Nặc và Lương Thiển Thâm nói rất chừng mực: “Quân Nặc thiếu gia, Thiển Thâm tiểu thư, Lão phu nhân chuẩn bị đi ra rồi, bà còn đang tiếp chuyện mấy người bạn cũ. Lão phu nhân còn nói, nếu có vấn đề gì, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thiển Thâm tiểu thư.”
Lương Thiển Thâm vô cùng vui vẻ, cảm ơn Lý lão quản gia, cũng không để ý đến phản ứng của Tăng Quân Nặc ra sao, quay đầu lại hướng về phía hai nhân viên an ninh vẫn còn đứng như trời trồng ở đó mất kiên nhẫn nói: “Còn không dẫn đi.”
“Khoan đã.” Cô từ từ đi đến bên người Dịch Nguyệt San, ở sát bên tai cô ta nhỏ giọng bắt chước giọng điệu nhỏ nhẹ của cô ta nói: “Nhìn cô như vậy còn có mặt mũi nào dám nói thích Tân Tử. Bản thân tôi muốn xem công phu lên giường của cô lợi hại, hai là địa vị Tăng gia của tôi lợi hại hơn.”
Dịch Nguyệt San nhanh chóng được đưa ra khỏi nơi này, lúc gần đi còn để lại cho Lương Thiển Thâm một ánh mắt vô cùng ác độc, Thiển Thâm nhắm mắt làm ngơ.
“Mời các vị đi theo tôi.” Lý lão quản gia đưa tay ra dấu mời.
Tăng Quân Nặc hít sâu một hơi, ổn định khí thế, xoay người cùng đi theo, Tăng Vịnh Ngâm cũng không nói gì theo sát phía sau.
Thiển Thâm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, Tân Tử ở bên cạnh cô, ngay cả tư thế tay cầm đĩa thức ăn cũng chưa từng thay đổi.
“Hiện tại anh có thể rời đi, cũng có thể ở lại.” Hai tay Thiển Thâm nắm thật chặt thành quyền, đặt ở hai bên sườn ngay thắt lưng, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cô nói chuyện càng thêm mạnh mẽ bình tĩnh: “Nhưng mà, chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này, sau này anh cũng đừng có hối hận. Tôi sẽ đếm đến ba.”
“Một…”
“Hai…”
Lòng bàn tay nắm chặt của Thiển Thâm hơi toát mồ hôi: “Ba.”
“Lương Thiển Thâm.” Tân Tử đưa mắt nhìn lên phía trước, trong đôi mắt sáng màu không nhìn thấy tiêu cự, anh khó khăn khẽ cử động khóe môi nở nụ cười, lại không biết là đang cười ai, lời nói ra chậm rãi từng chút một, như là đang cố dùng hết sức: “Vì sao bao giờ em cũng có thể khiến cho tôi, chật vật không chịu nổi như vậy.”
Môi Thiển Thâm run run, đang muốn nói, ngọn đèn ở cả đại sảnh bỗng nhiên dần dần tối, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, cánh cửa lớn màu trắng phía xa xa từ từ mở ra, Tăng gia tổ mẫu ngồi trên xe lăn, trong vòng vây chúc tụng của mọi người đang đi về phía sảnh tiệc.