Nghê Uyên không chút do dự, lập tức cúi người ngồi xuống ôm lấy Thiển Thâm, bước nhanh vào trong phòng ngủ đặt cô ấy lên trên giường.

“Đại Bạch, làm sao vậy? Tại sao lại khóc đến mức này?” Nghê Uyên vội vã đến mức lông mày thắt lại, nắm chặt tay Thiển Thâm không dám buông ra, đã lâu lắm rồi Thiển Thâm chưa bao giờ khóc vì điều gì, lần này đột nhiên khóc đến mức cả người biến thành như vậy nhất định là gặp phải chuyện gì rất đau lòng.

Nước mắt cũ trên mặt Thiển Thâm còn chưa khô, bị Nghê Uyên hỏi gấp như vậy nước mắt mới lại trào ra, hô hấp không thông liền ho khan dữ dội. Nghê Uyên cuống quýt chạy ra ngoài lấy chén nước rồi chạy lại, lại đặc biệt cẩn thận ôm hờ lấy Thiển Thâm giúp cô uống nước. Sau khi uống nước xong một lúc lâu sau Thiển Thâm mới trở lại bình thường, tựa vào trong lòng Nghê Uyên thở không ra hơi, lại không muốn động đậy. Nghê Uyên khẽ điều chỉnh tư thế một chút, muốn để Thiển Thâm thoải mái hơn, hắn đưa tay sờ lên trán cô ấy, lại phát hiện ra toàn mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhịn không được cúi đầu hỏi tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì, em nói cho tôi biết đi, Đại Bạch, em nói một chút đi, em như vậy làm cho tôi rất sốt ruột.”

Thiển Thâm khẽ mở nửa con mắt vô lực lắc lắc đầu, khẽ nói: “Tiểu Bạch, anh nói xem có phải tôi là một người đặc biệt không biết tự trọng hay không?”

Nghê Uyên sửng sốt, một lát sau trả lời dứt khoát: “Cái gì mà không biết tự trọng, em nói mê sảng gì đó!”

Thiển Thâm khịt khịt mũi, chóp mũi đỏ ửng, nâng hàng lông mi ướt nhòe nước mắt lên, giọng nói của cô ấy nghèn nghẹn ở cổ chưa bao giờ chua xót như thế: “Chẳng lẽ không đúng sao, tám năm trước chính mình muốn rời bỏ, tám năm sau lại là chính mình muốn tiếp tục. Cuộc sống như thế này thật sự quá mệt mỏi, nhưng mà tôi lại không có cách nào buông tay được, anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”

Nghê Uyên lập tức hiểu ra. Chuyện này nhất định có liên quan tới Tân Tử, ánh mắt trong phút chóc trở nên sắc bén, nhưng anh ta vẫn dịu dàng nói với Thiển Thâm: “Đại Bạch,tôi biết em không thích nghe, nhưng mà tôi đã sớm nói rằng anh chàng Tân Tử đó không thích hợp với em, thay vì khổ sở như vậy không bằng buông tay đi.”

“Tại sao tôi lại phải buông tay! Vì sao tôi lại phải buông tay!” Tâm tình Thiển Thâm kích động, bỗng nghiên giãy giụa ngồi bật dậy từ trong lòng Nghê Uyên, xoay người đối diện với anh ta: “Tôi làm gì sai, dựa vào đâu muốn tôi phải buông tay!”

Nghê Uyên cười khổ, vội vàng vòng tay qua vỗ nhẹ phía sau lưng cô ấy để cô ấy bình tĩnh: “Nhưng mà hai người bế tắc như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, cứ như thế mãi chẳng phải tất cả mọi người đều đau khổ sao.”

“Tôi có nỗi khổ tâm của riêng tôi, nhưng tôi không thể nói cho anh ấy biết, tôi không thể.” Thiển Thâm luống cuống lắc đầu, ánh mắt thẫn thờ nhìn một góc giường: “Anh bảo tôi phải nói với anh ấy thế nào đây, nói tôi bị người khác cưỡng bức, anh ấy còn muốn tôi nữa hay không? Lời này tôi không nói được, Tiểu Bạch, anh biết không, tôi rất sợ anh ấy biết chuyện. Không phải tôi sợ anh ấy không quan tâm đến tôi nữa, tôi sợ từ nay về sau anh ấy không còn hận tôi, trái lại thương hại tôi. Tôi cần tình yêu, không phải cần thương hại, nếu chỉ bởi vì tôi đáng thương mà anh ấy tiếp tục sống chung với tôi, tôi thà rằng để cho anh ấy không biết gì cả cứ hận tôi như vây giờ.”

Nghê Uyên rơi vào im lặng, Thiển Thâm chưa từng nói những điều đó đối với hắn, hắn cũng chưa bao giờ biết chuyện cô ấy không muốn cho Tân Tử biết sự việc kia còn có nỗi lo lắng này.

“Huống chi, hiện tại tôi càng không thể nói được, cô gái kia thất thân vì hắn ấy, nếu hiện tại tôi nói cho anh ấy biết tôi cũng đã… anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?” Thiển Thâm tự cười chế giễu, nước mắt chảy xuống không ngừng: “Nhất định anh ấy sẽ cảm thấy Lương Thiển Thâm thật sự đê tiện, thủ đoạn gì cũng có thể làm ra được. Tội gì tôi đây phải tự làm mất thể diện của mình.”

Nghê Uyên hít một hơi thật sâu, không nói câu nào, đưa tay đêm cô ấy ôm vào lòng. Thiển Thâm không hề giãy giụa, khép mắt lại tựa vào trong lòng ngực của hắn ta, giờ phút này cô cần có một bờ vai để cô nghỉ ngơi một chút.

Tiếng nghẹn ngào của cô ấy thỉnh thoảng lại truyền tới, khiến cho hô hấp của hắn cũng run rẩy theo: “Đại Bạch, đừng khóc, không có chuyện gì, em còn có tôi, còn có Cảnh Nhiên, chúng tôi đều ở bên cạnh em, không phải sợ.”

Thiển Thâm khóc mãi rồi ngủ lúc nào không biết, Nghê Uyên đặt cô ấy nằm ngang giường, đắp kín chăn, lại lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô ấy. Khăn mặt trong tay hắn chạy dọc theo hàng mi, mắt rồi đến mũi của cô ấy, đi qua nơi nào nơi đó tinh xảo mỹ lệ không tỳ vết, giống như người trong tranh vẽ, hoàn mỹ không tỳ vết.

Vẫn nhớ năm đó khi hắn tám tuổi, lần đầu tiên hắn gặp cô ấy, cảm giác cô ấy giống như một thiên thần từ trên trời bay xuống trần gian, đẹp vô cùng, hắn chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn cô ấy, đồ chơi cầm trong tay rơi khi nào cũng không biết. Nhưng mà, khi đó hắn cũng tinh tường nhận ra ánh mắt cô ấy nhìn hắn tràn ngập căm hận và ghét bỏ. Mẹ nói với hắn. Đó chính là chị gái nhỏ của con. Hắn trốn ở phía sau lưng mẹ rất cẩn thận quan sát cô ấy đang ngồi trên chiếc xích đu phía sau vườn hoa đọc sách, mái tóc dài màu đen được thắt bím lỏng hình con bướm, cô ấy mặc một chiếc váy trắng công chúa giống như một cô tiểu công chúa chân chính cả người đều tỏa sáng.

Lúc nhỏ, hắn không hiểu vì sao cô ấy lại căm ghét hắn, chỉ biết chạy theo sau cô ấy, bị cô ấy đánh mắng cũng không cãi lại không đánh trả, còn cười ngốc nghếch. Đến tận khi mẹ của cô ấy mất cô ấy nổi điên lên xông đến cào hắn đánh hắn, còn cầm cả một cây kéo nhỏ thiếu chút nữa rạch qua khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hắn mới hiểu, không phải cô ấy căm ghét hắn, mà là cô ấy hận hắn.

Hắn sống trong Nghê gia cũng rất khổ cực, một nửa là vì cô ấy. Nhưng mà như vậy hắn vẫn muốn cô ấy vui vẻ, chỉ cần vừa nhìn thấy cô ấy, trên miệng liền nở nụ cười toe toét lấy lòng cô ấy. Nhưng điều này chỉ đổi lại càng nhiều coi thường, càng nhiều mắng mỏ, càng nhiều lạnh lùng của cô ấy hơn. Khi mẹ phát hiện ra trên người hắn có vết bầm tím, liền hoảng sợ hỏi hắn tại sao lại thế, mỗi lần hắn đều trả lời qua loa nói là đi đánh nhau, hắn che dấu vô cùng tốt, hay nói đúng hơn hắn cũng có chút tiểu tâm đối với hành động này của mình, nghĩ thầm nếu cô ấy biết ở trước mặt người lớn mình không bán đứng cô ấy, nhất định sẽ có thay đổi khi đối xử với hắn, nhưng sự thật không phải như vậy, ngược lại càng tồi tệ hơn.

Nếu muốn nói về đê tiện, thì bộ dạng của hắn mới càng đê tiện.

Mọi chuyện thay đổi kể từ khi cô ấy gặp chuyện không may, cuối cùng hắn cũng có cơ hội khi cô ấy yếu ớt nhất.

Hắn vẫn ghen tỵ với Tân Tử, ghen tị với Cố Cảnh Nhiên, bọn họ đột nhiên xuất hiện ở trong cuộc sống của cô ấy, người chiếm được tình yêu của cô ấy, người chiến được sự tin tưởng của cô ấy. Còn hắn chỉ có mãi mãi đứng sau lưng cô ấy, giống như một người thừa. Cô ấy nói mình ô uế, Cố Cảnh Nhiên nói làm sao em dơ bẩn được, khi đó hắn đứng phía sau bọn họ nói thầm trong lòng: ‘Đúng vậy a, so với người khác em sạch sẽ hơn nhiều.’ Nhưng mà việc hắn có thể làm chỉ là mặt dày chạy theo cô ấy và Cố Cảnh Nhiên khắp thế giới, nhìn thấy nụ cười lại nở ra trên mặt cô ấy một lần nữa. Dĩ nhiên, mọi cố gắng cuối cùng cũng sẽ có kết quả, cô ấy không còn đối với hắn sắc mặt giận dữ, cũng không còn động một chút là lấy hắn ra để trút giận nữa, cô ấy sẽ cùng hắn đi công viên trò chơi, cũng sẽ cùng hắn đi tới thư viện mượn sách, có thể nấu cơm cho hắn ăn, còn cùng chơi ném tuyết với hắn, còn nữa, cô ấy gọi hắn là Tiểu Bạch, e rằng cô ấy không biết hắn vui mừng đến thế nào. Nhưng mà, trong lúc đó bọn họ nhìn như đã không có ngăn cách gì, nhưng mà thật sâu trong đáy lòng hắn biết rằng cho tới bây giờ Lương Thiển Thâm vẫn đều duy trì một khoảng cách nhất định với hắn, không nhiều thì ít, còn hắn vĩnh viễn không có cách nào bước lên thêm một bước.

Hắn nên thấy như vậy là hài lòng, hắn nên lập tức hài lòng, có điều…

Nghê Uyên ngồi bên giường im lặng ngắm khuôn mặt đang ngủ say của Thiển Thâm, khuôn mặt tuấn tú ngông nghênh ngày thường giờ phút này mang theo ý cười dịu dàng. Khuôn mặt của cô ấy hắn đã nhìn hơn hai mươi năm, những vẫn thích ngắm nhìn như thế này, càng thích nhìn xuyên qua ánh mắt của cô ấy bắt gặp linh hồn kiên cường bất khuất của cô ấy. Có rất nhiều người không hiểu Lương Thiển Thâm, cho nên bọn họ làm cô ấy tổn thương, chán ghét cô ấy, lạnh nhạt với cô ấy, nhưng mà chỉ cần là người thật sự hiểu được Lương Thiển Thâm không có ai nhẫn tâm muốn làm cho cô ấy khổ sở?

Tay Nghê Uyên dừng lại ở bên môi Thiển Thâm, yết hầu của hắn giật giật hai cái, cái biệt danh đã chôn giấu ở trong lòng hơn mười năm lúc này hắn muốn thốt ra ngoài: “Thiển…”

Thiển Thâm bỗng nhiên bất an xoay người lại, tay của hắn thu hồi nhanh như điện giật, hoảng hồn nhìn khuôn mặt của cô ấy, phát hiện ra cô ấy vẫn đang ngủ. Tay Nghê Uyên đang giấu sau quần từ từ buông xuống, sau khi bình tĩnh lại lại nhô người lên kéo cao chăn giúp cô ấy.

Hắn ghé vào bên giường lặng lẽ nói với cô ấy: “Yên tâm ngủ đi, tôi ở bên em.”

Vài ngày tiếp theo, không có chút tin tức nào của Lương Thiển Thâm, cô ấy xin phép nghỉ trực tiếp với sếp trưởng, mọi người chỉ nói là thân thể cô ấy không khoẻ nên cần phải nghỉ ngơi. Gia Ny không gọi điện thoại được cho Thiển Thâm, liền hỏi thẳng ông anh trai, không ngờ Tân Tử chỉ nói qua loa trong điện thoại, nói cô ấy không ở nhà, sau đó không chịu nói thêm gì nữa.

Tân Tử ngồi ngẩn người ở trong phòng ngủ của Thiển Thâm, tấm gương của trang điểm ở trước mặt anh ta, người đàn ông ở trong gương mặc một bộ âu phục màu đen nghiêm túc phẳng phiu đang nhìn lại phía anh ta, nhưng mà đáy mắt màu sáng u ám không có ánh sáng, sắc mặt đờ đẫn trống rỗng.

Sau ngày đó Thiển Thâm dường như bốc hơi khỏi các đồng nghiệp, di động tắt máy 24 giờ, chỗ cô ấy ở cũng không có người, Tân Tử đột nhiên phát hiện ra vậy mà anh lại không tìm được cô ấy. Anh bỗng nhiên luống cuống hoảng sợ, cẩn thận nghĩ lại anh chỉ biết số điện thoại di động, điện thoại văn phòng, chỗ ở của cô ấy, trừ những điều này, anh hoàn toàn không biết những chuyện khác của cô ấy. Ví dụ, lúc này cô ấy sẽ đi đâu, cô ấy có ai là bạn bè, cô ấy có thể đi tìm người nhà hay không, nhưng mà nghĩ lại anh phát hiện ra anh không hề biết gì về cô ấy, ngoài trừ Viện Viện Tuyên Hồng Nghê Uyên Cố Cảnh Nhiên và những đồng nghiệp ở công ty luật, anh không biết cô ấy còn những người bạn nào nữa, cũng không biết cô ấy có còn người thân hay không. Cô ấy luôn cô độc một mình, một mình một đường, diễu võ giương oai để biến mình thành kẻ xa rời quần chúng, để cho người khác không dám tùy tiện đến gần cô ấy, cũng tự tuyên bố rằng mình bỏ nhà ra đi, không có cha mẹ. Anh nghĩ có lẽ hiện tại cô ấy đang ở chỗ Nghê Uyên, cũng có thể ở chỗ Cố Cảnh Nhiên, nhưng bất luận cô ấy có ở đâu, anh cũng không có cách nào đi tìm cô ấy. Anh chỉ không ngừng nhắn tin cho cô ấy, nói cho cô ấy biết anh đang ở nhà chờ cô ấy trở về, bọn họ bình tĩnh nói chuyện.

Di động vang lên, trong phòng yên tĩnh không có tiếng gió lọt vào giống như có tiếng ma quỷ đang kêu gào.

“Alo” Tân Tử bắt máy điện thoại, cúi đầu đáp lời: “Tôi biết rồi, tôi lập tức tới đón em ngay.”

Sau mấy phút đồng hồ im lặng, Tân Tử đứng dậy, nhìn vào trong gương chỉnh sửa lại cà vạt, lại ngẩng đầu nhìn quanh phòng ngủ của Thiển Thâm lại một lượt, hít thở bầu không khí ở nơi này, sau đó rời đi.

Tối hôm nay, trong một căn biệt thự tư nhân ở ngoại cô thành phố có một buổi thọ yến đặc biệt long trọng, những người có thể nhận được thiệp mời nếu không phải người của hai giới chính thương (chính trị và thương nhân) cũng là những người đức cao vọng trọng và những nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu. Bởi vì, chủ nhân của buổi thọ yến này là một nhân vật lợi hại hô mưa gọi gió hơn nửa đời người ở trong thương trường, người hai phe chính thương không muốn đắc tội, mà cũng không dám đắc tội – sinh nhật 80 của tổ mẫu Tăng gia Tăng Khánh Vân.

Tân Tử đang trên đường chở Nguyệt San đến biệt thự ở trong làng nghỉ mát ở ngoại thành của Tăng Gia, Nguyệt San nói với anh lời thỉnh cầu cuối cùng chính là muốn anh đi cùng cô ta đến tham gia buổi thọ yến của Tăng gia này. Đối với chuyện của Tăng gia anh không hiểu biết nhiều lắm, nhưng cho dù như thế, anh cũng đặc biệt hiểu rõ sự nghiệp của Tăng gia huy hoàng quanh vinh cỡ nào. Gia sản của gia tộc bọn họ nhiều tới mức hưởng mấy đời chỉ sợ cũng không hết, mà đáng sợ nhất chính là mấy chục năm qua địa vị của Tăng gia vẫn sừng sững không ngã, không hề có xu hướng suy tàn. Sợ rằng gia tộc có sự nghiệp tương đương với họ chỉ có Nghê gia, e rằng đây cũng là nguyên nhân vì sao Nghê Uyên không coi anh là gì ở trong mắt. Còn về mặt khác, Nam Cung gia vốn dĩ cũng là một cây đại thụ, nhưng mà cây to đón gió, lại thêm sự phân tách của các chi nhánh trong gia tộc, tranh giành quyền lợi, vồn dĩ năm đó có thể xoay chuyển tình thế lập nên kì tích, nhưng mà so sánh với Tăng gia vẫn kém hơn một chút. Còn Tạ gia, bởi vì Tạ lão gia tuổi tác đã cao, còn con trai lớn cứ chạy theo sự nghiệp của mình, con thứ hai ý kiến bất đồng với cha của mình trên thương trường, mấy năm gần đây có xu thế thụt lùi. Bởi vậy, nhìn tổng quát cạnh tranh trong kinh doanh, chỉ có Tăng gia là ổn định nhất.

Cách mục tiêu khoảng một đoạn, im lặng một lúc lâu, cuối cùng Tân Tử nói: “Tại sao em lại có được cái thư mời kia? Tôi nghe nói không phải ai cũng có thể nhận được thư mời đó.”

Hôm nay Nguyệt San ăn mặc càng long trọng hơn, trang điểm cẩn thận kĩ càng, bộ lễ phục dạ hội có điểm trân châu cùng phục trang đẹp đẽ càng làm cô nổi bật lên như mặt trăng sáng trong trắng tinh khôi trên bầu trời, trang sức kim cương đeo trên người cũng là loại số lượng hạn chế phải hao công tốn sức mới mua được, chỉ đáng tiếc rằng không phải là bộ trang sức cao cấp nhất mà cô cực kì vừa ý, bộ trang sức đó mấy tháng trước đã có người đặt trước rồi, hơn nữa giá cả đắt đỏ khiến cho người khác cứng lưỡi. Bởi vậy có thể thấy được, cô coi trọng buổi thọ yến này như thế nào, Nguyệt San nhìn vào chiếc gương trang điểm hết sức chăm chú bổ sung trang điểm, hơi phân tâm trả lời: “Mấy hôm trước em đang cùng bàn bạc với một công ty giải trí của Tăng gia, quen biết với Tăng Vịnh Ngâm, cô ấy là tổng giám đốc của công ty giải trí.”

“Em dự định chuyển ông bầu?” Tân Tử hơi khó hiểu.

Nguyệt San hừ lạnh một tiếng: “Em muốn hủy hớp đồng, tiếp tục ngốc nghếch để bị vùi dập như vậy phải chờ tới năm tháng nào mới có thể vượt trội hẳn so với mọi người?”

Tân Tử trầm ngâm một chút, hỏi: “Em có thể tự đi một mình, thật ra tôi có đi hay không đối với em cũng không có giúp đỡ gì nhiều.”

Nguyệt San cất hộp phấn đi, nghiêng đầu dường như có ý rất chân thành nói: “Tối nay có rất nhiều người có tiếng tăm trong hai giới chính thương tham dự, nếu có thể anh nên đi kết giao với vài vị nhất định có thể giúp đỡ cho công ty của anh thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn.”

Tân Tử nhíu mi lại, hơi có vẻ không hài lòng nói: “Tôi có thể tự nghĩ biện pháp giải quyết.”

Nguyệt San cuống quýt nói: “Không phải em có ý đó, vậy anh coi như đi giúp em đi, em đi vào một mình, bên trong đông người như vậy cũng rất xấu hổ.”

Tân Tử không nói thêm gì nữa, im lặng lái xe. Màn đêm buông xuống, đèn đường bật sáng lên, đi qua con đường này là tới một con đường sáng sủa rộng rãi kéo dài. Đi qua không bao lâu, bốn phía dần dần trống trải, Tân Tử có thể nhìn thấy cách đó không xa là một vùng rộng đèn đuốc sáng trưng.

“Tới rồi.” Tiếng nói của Nguyệt San nghe rất vui vẻ, không nhịn được ngồi nhổm dậy nhìn về phía trước.

Quả nhiên, đi được một đoạn liền có một nhân viên mặc lễ phục nhấc tay ý bảo bọn họ dừng xe, sau đó kiểm tra thiệp mời của Nguyệt San, hướng dẫn bọn họ đi vào một bãi đỗ xe vô cùng rộng rãi.

“Oa, không hổ là biệt viện Tăng gia, ngay cả bãi đỗ xe cũng lớn như vậy.”

Sau khi xuống xe, Nguyệt San đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Cả một bãi đỗ xe rộng mênh mông lúc này đã kín gần một phần ba, đã là những chiếc xe đỗ ở đây tất cả đều là những chiếc xe con, xe thể thao cao cấp nhất. Liếc mắt một cái nhìn lại thật là có khí thế. Ở bãi đỗ xe có hơn người nhân viên công tác đang ngay ngắn trật tự sắp xếp chỉ định chỗ đỗ xe cho khách đến tiến vào.

Cảnh tượng xa hoa hoành tráng như vậy hiện ra ở trước mắt mình, Tân Tử lén cười nhẹ, xem ra đây gọi là xã hội thượng lưu.

Nguyệt San không tự chủ khoác tay Tân Tử, Tân Tử hơi do dự, nhưng không đẩy cô ta ra, thầm nghĩ đây là lần cuối cùng.

Từ bãi đỗ xe đi đến cửa lớn, lại từ cửa lớn đi vào biệt thự, khu đất này chủ yếu là của Tăng gia, dọc trên đường đi những ngọn đèn đường sáng rực như bầu trời đêm đầy sao, lóng lánh xinh đẹp, tuy đang là mùa đông nhưng những khóm hoa trong vườn tuy không khoe sắc rực rỡ, những cũng không có cảnh tượng đìu hiu héo hắt, cây xanh được tu bổ cẩn thận, đài phun nước ở trung tâm trong bóng đêm xẹt qua đường cong lóng lánh, vô cùng đẹp đẽ lịch sự tao nhã.

Khi bọn họ đứng ở trước cửa chính siêu hào hoa rất lớn màu trắng ngà, hai bên lại nhìn thấy biệt thự theo phong cách Italy không thấy điểm dừng, trong lòng không khỏi rơi vào chấn động.

Khúc nhạc mở màn đêm nay đã cất lên, tối nay nhất định là một đêm không ngủ.