“Cả tuần nay Thiển Thâm không tới lớp rồi, này, lần này các cậu rất căng thẳng đấy, cậu ấy giận lâu như vậy vẫn còn chưa ổn định lại.” Giờ nghỉ giải lao Mạc Thiên ngồi xuống chỗ bên cạnh Tân Tử cảm thán nói: “Tính tình cậu ấy hơi xấu, cậu nên dỗ dành cậu ấy là được rồi, không nên phải cố hạ mình làm gì.”

Tân Tử cười khổ một tiếng, cuốn vở ôn tập trước mặt cậu ta chỉ viết họ tên và môn học, ngòi bút dừng lại ở danh mục đề bài rất lâu, lại cũng chưa di động nửa phần, chảy ra một vết mực màu đen không lớn không nhỏ.

“Tôi không liên lạc được với cậu ấy, gần đây cậu ấy cũng không có nhà, điện thoại bàn trong nhà không có người nghe, di động cũng tắt máy, cũng không xin phép thầy Lý.”

Chua sót nổi lên trong lòng Tân Tử, nếu sớm biết cô ấy sẽ tức giận như vậy, tuyệt đối cậu ta sẽ không lớn tiếng với cô ấy, nhưng mà cậu ta quá lo lắng cái tính cách kích động của cô ấy, nếu cô ấy biết mình bị Phàn Vũ đánh, nhất định sẽ tức giận, nói không chừng sẽ tìm mấy kẻ đó tính sổ. Nhưng mà cậu ta không muốn cô ấy tiếp tục có liên quan tới cái loại người kia, nếu như có thể tự mình gánh vác, như vậy chỉ cần một mình cậu ta đối mặt là đủ rồi. Những kẻ đó một tuần lễ rồi cũng không xuất hiện, có lẽ đã chán ngấy, hàng ngày cứ đi đánh một người không có chút phản kháng nào cũng không phải là một chuyện thú vị gì, vết thương trên người cậu ta dần dần hồi phục, nhưng mà Thiển Thâm ngay cả ngày chủ nhật cũng không thấy xuất hiện.

Ngay khi Tân Tử đang trầm tư hối hận, Viện Viện đột nhiên xông vào lớp bọn họ, thấy Tân Tử lập tức vọt tới.

Trên khuôn mặt tròn quay của cô tràn đầy vẻ kinh hoảng, đứng ở trước mặt tân Tử không ngừng thở hồng hộc, bộ dạng hình như là từ bên ngoài chạy tới, nhưng mà cô ấy còn chưa hô hấp chậm lại, liền chỉ chỉ ra bên ngoài, lại chỉ chỉ Tân Tử, khiến cho những người nhìn cô không hiểu ra sao.

“Cổng trường… tôi… vừa mới đến nhìn… Thiển Thâm… đến đây…” Những lời đứt quãng thật vất vả mới nói hết, hô hấp của cô ấy cũng nhanh chóng bị ngừng lại.

Tân Tử còn chưa kịp nghe xong liền ném bút chạy ra bên ngoài, Viện Viện ở phía sau gọi thế nào cũng không được.

“Cả tuần nay cậu ta đã buồn bực lắm rồi, cậu giúp cho cậu ta giải trừ được nỗi khổ tương tư, có chuyện gì lát nữa nói sau cũng được.” Mạc Thiên chạy nhanh ngăn Viện Viện đang muốn đuổi theo cười híp mắt nói.

“Ai nha, tôi còn chưa nói xong!” Viện Viện lo lắng cầm lấy cánh tay Mạc Thiên, mồ hồi túa ra trên khuôn mặt đỏ rực: “Thiển Thâm… Thiển Thâm…”

“Làm sao vậy?” Mạc Thiên nhìn thấy bộ dáng Viện Viện gấp đến mức đó không khỏi thu hồi khuôn mặt tươi cười lại.

Viện Viện buông Mạc Thiên ra, lắc lắc đầu, nhưng mà không thể che dấu hết lo lắng nhìn cậu ta nói: “Hi vọng tôi nghĩ lầm rồi.”

Tân Tử không ngừng một giây nào chạy thẳng từ tầng năm xuống tầng một, dường như khi thi kiểm tra chạy một trăm mét thể dục cậu ta cũng chưa từng dùng hết toàn lực chạy như thế. Tim của cậu ta đập rất nhanh, một một nhịp đều ngắn nhưng mạnh mẽ, kích thích tế bào toàn thân của cậu ta. Cũng không biết, mình cung sẽ kích động như thế, toàn thân giống như mất đi khống chế, đúng như tên rời cung, không thu lại được.

Mà trong khoảnh khắc cuối cùng cậu ta chạy tới cổng trường, hình ảnh trước mắt nhất thời như một thùng nước đá lạnh thấu xương dội xuống người cậu ta, lồng ngực trống rỗng chấn động, mỗi một giây đều là những mũi nhọn sắc bén đâm vào linh hồn của cậu ta.

Thiển Thâm vẫn xinh đẹp chói mắt như thế, mái tóc quăn lại một lần nữa được nhuộm màu, dưới ánh mắt trời phản chiếu ra màu nâu sáng bóng mê người. Trên đầu cô ấy đội chiếc mũ nồi bằng len màu trắng sữa, áo gió màu phấn tím dài qua thắt lưng, váy ngắn màu đỏ, giày bó màu nâu, cả người dáng vẻ hồng hào, tươi đẹp động lòng người, mấy ngày không gặp hình như càng đẹp thêm vài phần.

Tân Tử đứng dưới tán câu to cách bọn họ mười mét, vẫn không nhúc nhích nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau đứng cùng một chỗ hôn môi, tách ra, nỉ non vài câu, lại tiếp tục hôn môi. Nam sinh đang quay nghiêng người về phía cậu ta đang hôn lên khuôn mặt khéo léo hoàn mỹ của Thiển Thâm, Thiển Thâm nhắm mắt, vẻ mặt say mê mà tập trung, một lúc lâu bọn họ mới tách ra, hai má Thiển Thâm muộn lên một màu hơi ửng hồng, nam sinh kia không biết nói bên tai cô ấy cái gì đó, Thiển Thâm càng thêm vui vẻ, nét mặt thẹn thùng, lại trách mắng đấm cậu ta một cái.

Sau khi hai người tách ra, cậu con trai kia điểu khiển một chiếc xe BMW dáng thể thao phóng khoáng rời đi, Thiển Thâm đứng nguyên tại chỗ đợi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất mới xoay người lại. Cô lập tức liền nhìn thấy Tân Tử đứng cách đó không xa, nhưng mà trên thực tế cô chỉ hơi thất thố một chút rồi trong chốc lát lại chỉnh sửa nét mặt xong đi về phía cậu ta, thế nhưng cậu ta lại đứng ở dưới tán cây tay chân lạnh như băng cứng đờ không thể nhúc nhích, không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào đối diện với cô ấy.

Thiển Thâm đi đến trước mặt cậu ta, dừng lại cách chỗ cậu ta đứng ba bước. Nhìn gần lại càng cảm thấy nước da cô ấy trắng như tuyết, sắc mặt như trái đào, làm rung động lòng người, cô ấy cúi đầu, cậu ta không nhìn thấy rõ lúc này nét mặt của cô ấy như thế nào, chỉ nghe những tiếng trong trẻo của cô ấy từ từ truyền đến bên tai: “Vốn tôi còn đang lo lắng không biết nói với cậu như thế nào, nhưng cậu đã nhìn thấy cả, tôi cũng nói thẳng luôn không phải vòng vo nữa.” Cô ngừng lại nửa giây, thản nhiên nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Tân Tử chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên rất đau, như cuồng phong vừa thổi qua, càn quét sạch sẽ, để lại một vùng đất hoang vu, mấy ngày liên tiếp nhớ nhung, lo lắng, thương cảm tất cả đều hóa thành tro bụi, trong tâm không biết ở chỗ nào đang khổ sở đấu tranh ngay tại đây.

“Mình biết lần này là mình không đúng, mình không nên nói nặng lời với cậu, chọc cho cậu tức giận. Hai ngày qua mình đã tự kiểm điểm bản thân, Thiển Thiển, tha thứ cho mình có được không, không cần phải nổi giận với mình.” Cậu ta nghe được giọng nói của mình đang run rẩy, cảm thấy hô hấp của mình đang hỗn loạn.

Thiển Thâm dứt khoát lắc lắc đầu, thở dài rất bất đắc dĩ: “Tôi đã nghĩ thông suốt, tôi và cậu căn bản không phải người đi trên cùng một con đường, lần cãi nhau này đúng dịp cho tôi một cơ hội để bình tĩnh lại, dù sao chúng ta cũng sẽ không có kết quả gì, tốt hơn hết là nên sớm chia tay đi thôi.”

Chu dù cậu ta muốn bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không cách nào kiềm chế được cảm xúc không ngừng nhấp nhô lên xuống: “Trong thời gian chỉ một tuần, vì sao đột nhiên cậu lại nghĩ như vậy? Không phải chúng ta rất tốt sao, chỉ một trận cãi vã mà thôi, hai người hẹn hò đây là điều không thể tránh được.”

“Cậu không hiểu!”

Cuối cùng Thiển Thâm cũng ngẩng đầu lên, cậu ta kinh hoảng phát hiện ra cậu ta không tìm thấy điều gì quen thuộc trong ánh mắt của cô ấy, không có thương yêu, không có tin tưởng, không có quyến luyến, chỉ còn lại xa lạ, xa cách và chán ghét, dường như cô ấy đang hết sức nhẫn nại nói vài lời với cậu ta, áp chế tính tình nói: “Chúng ta rất tốt? Cậu căn bản không biết tôi hẹn hò với cậu có bao nhiêu áp lực, tôi ghét việc đọc sách, cậu lại cố tình muốn tôi học này học kia, tôi ghét những quy củ khi đến trường, mỗi sáng sớm cậu đều đưa áp lực bắt tôi phải lên lớp đúng giờ, tôi chán ghét việc hẹn hò ở trong thư viện, nhưng mà lần nào cậu cũng đều đưa tôi đến nơi đó ngồi ngẩn ra cả ngày, tôi lại càng thấy phiền chán cái vẻ tươi cười mỗi ngày đều không thay đổi của cậu, mỗi lần đều là tôi ở đó nói lảm nhảm một mình, cậu ngoại trừ cười vẫn chỉ cười, cậu có biết cậu chẳng có chút thú vị nào hay không.”

“Nếu cậu thật sự cảm thấy có nhiều điều không thoải mái như vậy, cậu có thể nói với mình, mình cũng không muốn cậu chiều theo ý mình như vậy, nếu cậu thấy không thích, mình nhất định sẽ không ép buộc…”

Thiển Thâm day day trán, nhíu chặt mày lạnh lùng mạnh mẽ ngắt lời Tân Tử: “Không có tác dụng đâu, tôi nói những lời thật này cho cậu biết, tôi đã không còn cảm giác gì đối với cậu, chuyện cảm giác chính là như vậy, nói đến là đến, nói đi là đi. Có lẽ cậu là một nam sinh đặc biệt xuất sắc, khi đó tôi cảm thấy rất mới mẻ, cảm thấy thích thú với cậu nên mới sinh ra hứng thú, nhưng mà bây giờ nghĩ lại chẳng qua là nóng đầu trong chốc lát, cậu và tôi vốn đã không cùng một thế giới.”

Tiếng chuông vào lớp sớm đã reo lên, xung quanh không có một bóng người, chỉ còn hai người bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau.

Mặt Tân Tử trắng như tờ giấy, sắc mặt lộ vẻ đau thương, đồng tử màu sáng luống cuống chiếu ra gương mặt lạnh lùng của Lương Thiển Thâm ở trước mặt, môi cậu ta tái nhợt khẽ run lên, tiếng nói sạch sẽ trước kia lúc này lại rất khàn: “Thiển Thiển, đừng cãi nhau nữa, đều là lỗi của mình, cậu mắng mình, đánh mình đi cho hả giận, đừng nên nói chia tay dễ dàng như vậy.”

“Tân Tử!” Lương Thiển Thâm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ánh sáng lạnh như băng trong mắt cô ấy xuyên phá lồng ngực của cậu ta đâm thẳng vào trái tim cậu: “Tôi thấy bình thường cậu cũng tính như là một người tâm cao khí ngạo, làm việc gọn gàng dứt khoát, tại sao lúc này lại không bằng một người con gái. Có vài lới khó nghe tôi vốn không muốn nói ra, nhưng mà cậu cứ bắt tôi phải nói ra. Cậu đã không tự trọng như vậy, tôi đây liền có cái gì nói cái đó.”

Tân Tử dường như không nhận ra Lương Thiển Thâm nữa, mở to hai mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tàn nhẫn của cô ấy, đó là một đóa hoa hồng đen chứa chất độc.

“Tôi đã từng cho rằng tôi có thể chịu được cuộc sống tầm thường, nhưng mà sự thật chứng minh tôi không có cách nào trải qua được những ngày này. Cậu căn bản không có cách nào thỏa mãn những hư vinh trong lòng tôi, tôi thích quần áo đẹp, trang sức bắt mắt, túi xách hàng hiệu, cậu có thể mua được cho tôi sao, cậu chỉ biết tặng tôi một cái tượng đầu gỗ chẳng đáng một xu. Còn nữa, tôi chán ghét phải ngồi phía sau cái xe đạp tồi tàn của cậu, chuyện này thật sự rất mất mặt. Khi đi ra ngoài hẹn hò, cậu thậm chí cả một bữa cơm cũng không thể đưa tôi đến nhà hàng tốt một chút! Tôi chịu đủ cuộc sống yêu đương nghèo túng này rồi, đây không phải là yêu đương, đó là tra tấn.” Lương Thiển Thâm không chút do dự nói tiếp: “Nhưng mà Cảnh Nhiên không như vậy, đối xử rất tốt với tôi, anh ta càng hiểu lòng tôi, anh ta liếc mắt một cái có thể nhận ra tôi thích cái gì, ghét cái gì, trong tuần này hàng ngày anh ta đều ở cùng tôi, dẫn tôi đi ra ngoài chơi, tặng tôi rất nhiều quà, để cho tôi vui vẻ. Tôi đột nhiên phát hiện, đó mới là cuộc sống tôi cần, thật tươi mới thật kích thích,. Nhưng những điều này cậu không thể cho tôi, Tân Tử, cậu nhìn lại chính mình xem, rồi lại nhìn tôi đây, cậu thật sự cảm thấy chúng ta xứng đôi hay sao? Nhưng trên thực tế, cậu không xứng với tôi.”

“Những gì muốn nói tôi đều nói xong rồi, nếu chia tay, cậu cũng không nên cứ quấn lấy tôi. Tuy rằng tính tình Cảnh Nhiên rất tốt, nhưng tôi không muốn để cho anh ấy hiểu lầm.” Hôm nay lần đầu tiên Thiển Thâm nở nụ cười, còn lạnh hơn cả nhiệt độ tháng mười hai: “Để lại cho chính mình một chút danh dự, nếu không phải vì chúng ta hẹn hò đã hơn nửa năm, khi chia tay tôi sẽ không nói lảm nhảm nhiều lời với cậu như vậy, nhớ rõ đừng nghĩ nữa.”

“Cậu từng nói, chúng ta mãi mãi không cách xa nhau, đó là lừa gạt sao?”

Đợi cô ấy nói xong, Tân Tử giống như vừa đi qua quỷ môn quan về, mặt xám như tro.

“Àh.” Thiển Thâm không thể khống chế cười thành tiếng, giọng nói biến ảo khủng bố vô cùng: “Không phải cậu tin đấy chứ, lời này nghe qua rồi quên ngay, ai lại để vào trong lòng? Hay là, lúc tôi nói với cậu đó chính là nụ hôn đầu tiên, cậu cũng tin? Tân Tử, tại sao cậu lại ngây thơ như thế, chỉ là chơi đùa thôi, không nên quá ngu ngốc.”

Thân hình Tân Tử thoáng cái lắc lư, suýt nữa đứng không vững, tầm mắt cậu ta nhìn Lương Thiển Thâm càng lúc càng mơ hồ, cậu ta nghe được tiếng động đang nghiền mát trái tim mình, khe khẽ lắc người một cái, sau đó lời nói ra đã bình tĩnh lại: “Chỉ vì cậu chê mình nghèo, phải không?”

Thiển Thâm vén mái tóc quăn xinh đẹp của cô lên, khóe môi quyến rũ cong lên: “Tôi không phải là loại phụ nữ thanh cao gì, cậu cũng biết tôi sống một mình, cho nên, tôi cần có bạn trai nuôi tôi. Không có tiền, nhất định là không được.”

“Nam sinh kia, cậu vì tiền mới hẹn hò cũng với anh ta đúng không?”

“Điều đó là đương nhiên, có điều, tôi sẽ không hẹn hò với người mình không thích, dĩ nhiên là thích anh ta mới hẹn hò với anh ta.”

Tân Tử không biết cô ấy bỏ đi từ khi nào, cũng không biết làm sao mình trở về phòng học được.

Thay đổi của cô ấy mọi người đều đã nhận ra, mà cô cũng không e dè mà cho biết bọn họ chia tay. Cậu ta không muốn nhìn vẻ mặt chẳng sao cả của cô ấy, không muốn nghe những lời nói hờ hững của cô ấy, không muốn biết có bao nhiêu người bất bình thay cho cậu.

Trên hành lang, Thiển Thâm bị người gọi ra bên ngoài, Tuyên Hồng vừa tiến lên giữ chặt áo của Lương Thiển Thâm lớn tiếng mắng: “Tôi cũng biết loại tiện nhân như cậu chỉ là một con hồ ly tinh, mê hoặc hết người này đến người khác.”

Thiển Thâm chẳng hề nhíu mày, nói: “Đây là chuyện của tôi, không mượn cậu xen vào.”

“Tân Tử là bạn thân của chúng tôi, chúng tôi muốn can thiệp!” Ngay cả Mạc Thiên xưa nay tình tình hiền lành cũng không chịu được bộ dạng này của Lương Thiển Thâm xông ra chỉ trích cô: “Cậu có còn lương tâm hay không? Tân Tử đối với cậu vẫn còn chưa đủ tốt hay sao?”

“ Tôi xin cậu, những nam sinh đối tốt với tôi trong quá khứ còn nhiều hơn, mỗi người đều muốn tôi báo đáp lại sao?” Lương Thiển Thâm tuyên bố rõ nếu tôi cứ muốn chia tay, các người làm gì được tôi!

“Cậu…”

“ Một đám người các cậu có thấy phiền phức hay không, chia tay là chuyện rất bình thường. Chỉ là tôi không thể tiếp tục chịu nổi ở cùng một chỗ với cậu ta, tôi không có cách nào có thể mở miệng nói với người khác tôi có một người bạn trai ở trong xóm nghèo, cho nên…”

Lương Thiển Thâm còn chưa kịp nói xong, đáng trúng ngay một cái tát như trời giáng.

Thiệu Chi Chi giận đỏ mắt nhìn cô chằm chằm, giống như muốn móc lòng dạ cô ra nhìn xem rốt cuộc có phải nó màu đen hay không: “Cứ giữ lấy những ý muốn của cậu, sớm hay muộn cậu cũng sẽ gặp báo ứng.”

Lương Thiển Thâm sửa sang lại đầu tóc, cười như không cười nhìn từng khuôn mặt vây quanh trước mắt đang căm phẫn nhìn cô, qua hôm nay, cô đích thị là tiếng xấu đồn xa, tên xấu rõ rệt, xấu xa muôn đời.

Đám người Thiệu Chi Chi rời đi, chỉ còn lại Viện Viện đứng ở đó.

“Cậu cũng muốn mắng tôi vài câu?” Lương Thiển Thâm trắng trợn lấy một điếu thuốc ra châm, khói thuốc lượn lờ giữa hai người bọn họ.

“Vì sao cậu lại nói ra những lời như vậy?” Giọng nói của Đường Viện nghe thật sự bi thương.

Thiển Thâm không đồng ý phun khói trắng ra: “Tôi chính là người như vậy, đây là ngày đầu tiên cậu quen biết với Lương Thiển Thâm hay sao?”

“Lương Thiển Thâm như vậy, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy.” Viện Viện tiến gần lên từng bước, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không muốn nói những lời như vậy, đúng không?”

“Cậu nói cái gì, tôi không nghe thấy.” Thiển Thâm đứng từ trên tầng năm nhìn xuống, nhìn những nam sinh đang đá bóng ở trên sân thể dục.

“Cậu nhìn ánh mắt của cậu xem, chúng đã đỏ lên rồi.”

“Không có.”

“Có.”

“Tôi nói là không có!”

“Thiển Thâm… tiền đối với cậu mà nói thật sự quan trọng như vậy sao?” Giọng nói của Viện Viện nhẹ nhàng, nhưng lại không buông tha cứ quấn lấy hỏi.

Lương Thiển Thâm híp hai mắt lại, dường như đang nhìn về một nơi rất xa: “Thế giới này rất thực dụng, tôi cũng rất thực dụng.”

Vượt qua một ngày hỗn độn, Tân Tử không có nói với cô ấy một câu nào. Mà tin tức hai người bọn họ chia tay trong khoảng khắc đã lan truyền khắp trường học, cậu ta nghe được đoạn đối thoại giữa cô ấy mà mấy người Mạc Thiên, nhưng cậu ta lại đang ở chỗ ngồi của cô ấy lén để lại một tờ giấy: “Trước giờ tự học muộn, mình ở cây cầu nhỏ sau trường học chờ cậu.”

Cậu ta vẫn không muốn tin rằng, những ngày ấm áp tươi đẹp này thật sự chỉ là thoáng qua? Trong lòng cậu ta không có chút sức nặng nào, một chút lưu luyến cũng không tồn tại? Cho dù chính tai cậu ta nghe được những lời nói tàn nhẫn của cô ấy, cậu ta vẫn không thể tin Thiển Thiển của cậu ta không muốn gặp mặt cậu ta như vậy.

Cậu ta ngồi ở đầu cầu, mặt trời chiều ngả về tây, nhìn những ánh tà dương dần dần biến mất, bốn phía mất đi ánh sáng, từ từ trở nên lạnh như băng, tình cảm trong đầu và trong lòng vẫn bồi hồi, nặng nề đau đớn khiến cho cậu ta không thở nổi.

“Thiển Thiển, cậu thật sự là hạng người như vậy sao?”

Cảnh tượng huyền ảo, sương giăng đầy trời, ánh sáng còn sót lại của trời chiều đóng băng trên người cậu ta. Chiếc bóng cô đơn của Tân Tử đứng một mình trên cây cầu nhỏ sau trường học, bi thương nhìn mặt sông, lặng lẽ để lại hai hàng nước mắt, làm nhòa đi đôi mắt trong sáng kia.

Nhưng đợi đến khi mặt trời lặn hẳn về đằng tây, trăng bạc treo lơ lửng trên bầu trời, bình minh nhô lên từ phương đông, cô ấy vẫn không hề xuất hiện.

Đây chính là tình yêu đầu tiên của cậu ta, bởi vì quá mức tươi đẹp, cho nên rất không chân thực, hiện tại tỉnh giấc mộng này, từ trong giấc mộng ngọt ngào bừng tỉnh xen lẫn nhiều cay đắng. Nói cho cùng, là mình quá ngốc, nghĩ rằng tình yêu thật sự có thể chiến thắng tất cả, kết quả là, cái gì cậu ta cũng không đúng, cậu ta chỉ là một người thiếu niên hèn mọn nghèo kiết xác mà thôi.

Cho nên, cậu ta không xứng có được tình yêu.

Mấy ngày sau Lương Thiển Thâm không có đến lớp, một tuần sau, tin tức cô thôi học từ trong miệng thầy Lý truyền ra.

Lúc cô đến trường lo thủ tục thôi học, cậu ta đứng ở cửa văn phòng, nhìn thất cô ấy thân mật kéo nam sinh kia đi qua trước mặt cậu ta, cô ấy cùng không nhìn cậu, nhưng nam sinh kia lại tò mò nhìn cậu ta một cái, lúc này cậu ta mới nhìn rõ dung mạo vô cùng tuấn mỹ của nam sinh kia. Nam sinh tên gọi Cố Cảnh Nhiên hình như nhìn cậu ta cười cười, tiếp theo dẫn Thiển Thâm rời đi.

Lương Thiển Thâm thật sự khách khí, người này tiền tài hơn cậu ta nhiều lắm, ngay cả tướng mạo cũng không cách nào so sáng được. Ngay cả chính cậu ta cũng không khỏi bắt đầu nghi ngờ, lúc trước cô ấy thích mình vì điều gì? Hay đúng như theo lời cô ấy nói, chỉ là nhất thời xúc động.

Cô ấy cứ đi như vậy, không một ai biết cô ấy đi đâu. Cô ấy giống như một làn gió thổi hừng hực vào cuộc sống của cậu, lại cũng giống như gió thẳng thừng rời khỏi cuộc sống của cậu ta.

Những lông bông thời trai trẻ, người trẻ tuổi khác thì không biết, nhưng đối với Tân Tử mà nói, trong phút chốc chân tình bị người khác làm tổn thương, một thế giới bị phá hủy hết một nửa, chỉ còn sót lại vài ngóc ngách cuối cùng để cho cậu ta thoi thóp ở nơi này, cậu ta vẫn không quên cậu còn có một người em gái cần cậu quan tâm.

Mà từ đó trở đi, từ trong đáy lòng Tân Tử căm thù tiền tài, cũng từ trong đáy lòng có khát khao với tiền tài.

Một ngày nào đó vào bảy năm sau, Tân Tử đưa một người bạn bên viện kiểm soát tới tòa án, anh dừng ở bên ngoài chờ anh ta. Nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này, từ cổng lớn của toàn án có một nữ luật sư đang đi ra, cô ấy mặc đồ công sở, tóc dài vén lên, vẻ mặt tươi cười, bước chân nhẹ nhàng. Theo tình hình nhìn lại, một chiếc Mercedes-Benz đang ở bên ngoài chờ cô ấy.

Người bạn cũng từ trong tòa án đi ra, lúc chạy vào trong xe anh ta không ngừng than phiền vụ kiện lần này thật phiền phức.

Anh không cảm thấy buồn rầu, chỉ thản nhiên hỏi anh ta: “Vị nữ luật sư kia cũng vừa mới từ tòa án đi ra.”

Người bạn tập trung nhìn lại, lập tức ngồi dậy cười hắc hắc: “Sao thế, vừa ý nhanh như vậy? Cô luật sư xinh đẹp kia, chúng tôi không ai không biết, người thật đẹp, thủ đoạn rất mạnh mẽ, dù sao mấy người đồng nghiệp của tôi gặp phải cô ta đều phát hoảng.”

“Tên cô ấy là gì?”

“Ah, Lương Thiển Thâm, tên cũng rất dễ nghe.”

Tân Tử khe khẽ nở nụ cười, không đưa thêm ý kiến, khởi động xe, rời đi trước một bước so với chiếc Mercedes-Benz kia.

Lương Thiển Thâm.

Thật sự đã quá lâu không gặp.