Trong khi vô tri vô giác, Thiển Thâm cảm thấy có người nâng cô lên, phủ lên mặt cô cái gì đó, cô cảm thấy hô hấp trở nên trôi chảy, tuy rằng giờ phút này cô không thể mở mắt ra, nhưng cô biết cô không chết, có người tới cứu cô. Cô thoáng thấy an tâm, cô cũng không thể cứ chết như vậy được, cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, cô còn rất nhiều tâm nguyện chưa thực hiện, cô… còn chưa kịp hỏi anh ấy xem có thể không hận cô hay không.

Lúc hôn mê, cơ thể dường như rơi vào một không gian siêu thực, xuyên qua trong đường hầm thời không, phiêu đãng trong không khí hư vô, một đám cảnh tượng nho nhỏ đan xen không có khe hở nối tiếp nhau, nhanh chóng xẹt qua trước mắt cô, nhưng trong chốc lát lại lọt vào đầu của cô, mẹ đang khóc lóc vô cùng bi thương, cha lạnh lùng tuyệt tình xoay người, bà ngoại vì lợi ích trước mắt mà bức hôn, mà một đứa trẻ như cô thì đứng một mình trong một góc âm u, mặt không chút thay đổi nhìn những màn kịch này diễn đi diễn lại mấy lần liền… Đến tận khi gặp anh ấy, lông mày của anh ấy, bờ môi của anh ấy, nụ cười của anh ấy, còn có, anh ấy tuyệt vọng bi thương kêu gào, ngày qua ngày anh ấy đứng ở trước cửa nhà cô, còn những ngày tháng dường như vĩnh viễn không phân biệt ngày đêm…

Phía sau lưng Thiển Thâm như bị đâm một đao tàn nhẫn, “vụt” một tiếng ngồi bật dậy từ trên giường, ngay sau đó trên đầu choáng váng một trận, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, Thiển Thâm nằm vật trở lại giường, động tác này quá mạnh lập tức tác động đến vết thương trên người cô, lúc này cô mới phát hiện ra không chỉ trên đầu cô đang quấn băng, trên cánh tay lại bị bó bột rất nặng nề, mà những đau đớn ở các khu vực khác trên người khiến cho cô không chịu được kêu lên thành tiếng.

Cửa phòng bệnh lập tức mở ra, có người bước nhanh đến, bước chân hình như không chỉ của một người. Thiển Thâm cố gắng hết sức quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đám người này không khỏi sững sờ. Tân Tử, Cố Cảnh Nhiên, lại còn thêm cả Tân Gia Ny? Thái dương cô co giật, vì sao sau một cơn thập tử nhất sinh tỉnh lại vừa mở mắt ra cô lại phải đối mặt với cục diện phiền toái như vậy, thà rằng để cô tiếp tục hôn mê thêm năm bảy ngày nữa còn hơn.

“Em tỉnh rồi?” Cảnh Nhiên là người đầu tiên đi đến bên cạnh cô, cúi xuống hỏi thân thiết bên tai cô: “Tôi đi gọi bác sĩ tới khám bệnh cho em nhé.”

Sau khi Cảnh Nhiên ra ngoài đã trở lại rất nhanh, bác sĩ kiểm tra cho Thiển Thâm một lượt, nói cho cô biết mặc dù cô bị gãy xương, nhưng các vết thương bên ngoài khác cũng không quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì đầu bị va chạm, ngày mai còn cần phải kiểm tra đầu, nếu không có vấn đề gì, sẽ được xuất viện. Cảnh Nhiên vô cùng vui mừng kéo tay bác sĩ nói cám ơn mấy lần liền, sau đó xoay người trong mắt có chứa lệ, vẻ mặt anh ta kích động cầm tay Thiển Thâm nói: “Em thật sự làm cho tôi sợ chết khiếp, có biết không, lúc bệnh viện gọi điện thoại nói cho tôi biết em bị tai nạn, tôi thiếu chút nữa hồn vía lên mây. Sau khi tôi tới em liên tục hôn mê, tôi thật sự sợ rằng em sẽ không tỉnh lại, nếu em có chuyện gì không hay xảy ra, tôi…”

Hiện tại Thiển Thâm không có chút sức lực này, tay cũng đành để mặc cho Cảnh Nhiên nắm, lần này anh ta đem hết chân tình bày tỏ hoàn toàn coi Tân Tử như người vô hình. Thiển Thâm có chút vất vả giật giật khóe miệng, trong cổ họng đã bỏng rát, cô đành phải nhịn đau cất giọng khàn khàn nói: “Trước tiên anh cứ từ từ đã, em muốn uống nước…”

Vẻ mặt Cảnh Nhiên cứng lại, khá là buồn cười.

“Thay vì nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, chi bằng làm chuyện gì đó thật sự có tác dụng.”

Tân Gia Ny không liếc mắt nhìn Cố Cảnh Nhiên lấy một cái, lành lạnh nói. Cô đã cầm chén nước đi đến bên cạnh Thiển Thâm, sau đó vô cùng cẩn thận tránh những vết thương trên người Thiển Thâm đỡ cô ngồi dậy uống nước. Thiển Thâm thật sự cảm thấy bây giờ uống một ngụm nước cũng mệt đến mức sắp tắt thở tới nơi, bệnh cũ của cô tám năm trước còn chưa khỏi hoàn toàn, tai nạn xe lần này e rằng đem non nửa cái mạng của cô hành hạ lôi đi. Sau khi uống nước xong, Thiển Thâm nằm trở lại giường, thở dốc một hơi, lúc này mới cảm thấy bình thường lại được. Gia Ny lại lấy cháo nóng đã chuẩn bị xong ra, nhưng mà Thiển Thâm uống được hai ngụm thì không thể uống thêm được nữa, Gia Ny thấy cô vô cùng mệt mỏi, cũng không ép buộc nữa.

“Đã gần tối rồi, Tiểu Ny, em quay về khách sạn đi, anh ở lại đây sẽ tốt hơn.”

Tân Tử vẫn không mở miệng cuối cùng cũng nói chuyện, Thiển Thâm hướng ánh mắt về phía anh ta, nhưng mà anh ta vẫn không hề nhìn cô. Sắc mặt Tân Tử bình thản, hình như có ý cười, anh ta dùng giọng điệu có thể coi là lễ phép nói với Cố Cảnh Nhiên: “Anh vất vả vì Thiển Thâm một ngày cũng mệt mỏi rồi, không bằng tôi bảo Gia Ny đặt giúp anh một phòng ở khách sạn nhé?”

Cố Cảnh Nhiên không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không cần, tôi định sẽ ở lại chăm Thiển Thâm.”

Sắc mặt Tân Tử không đổi, vẫn nói đâu ra đấy: “Điều này e rằng không ổn, Thiển Thâm là vợ của tôi, nên để tôi ở đây chăm cô ấy.”

Cố Cảnh Nhiên dường như bị câu “vợ của tôi” kích thích, đôi mắt hoa đào tà mị sắc bén vô cùng, nhìn đâm thẳng về phía Tân Tử: “Những lời tôi vừa mới nói, cậu quên nhanh như vậy sao?”

“Được rồi!” Thiển Thâm thấy hai người bọn họ mỗi người một câu làm cho đầu óc choáng váng, cô cố gắng hết sức nói với Cảnh Nhiên: “Anh trở về đi.”

Sắc mặt Cố Cảnh Nhiên ảm đạm trong chớp mắt, đôi mắt đen trắng rõ ràng toát ra sắc thái đau khổ.

“Còn nữa, nhớ kỹ không được phép nói chuyện này cho ‘ông già’ em biết, cũng không được phép nói cho Tiểu Bạch biết.” Thiển Thâm cố tình không để ý đến vẻ đau buồn của anh ta, nhắm mắt lại nói yếu ớt.

“Vì sao? Em xảy ra chuyện lớn như vậy…”

“Cố Cảnh Nhiên, không nên để em phải nói lại lần thứ hai, em mệt chết đi được.” Giọng điệu Thiển Thâm nói ra, âm điệu cao hơn vài phần.

Cố Cảnh Nhiên ngơ ngác nhìn khuôn mặt mệt mỏi tái nhợt của Thiển Thâm, cố gắng đem những điều không cam tâm thu lại vào trong đáy lòng, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Chỉ chốc lát, Gia Ny cũng đi theo, trước khi đi cô còn khẽ nói với Thiển Thâm bảo ngày mai lại đến.

Hai người liên tiếp rời đi, không gian cuối cùng cũng yên tĩnh. Thiển Thâm vẫn từ từ nhắm hai mắt, nhưng mà một đạo ánh mắt dừng lại ở trên mặt cô giống như ánh mặt trời không nóng không lạnh chiếu vào mặt khiến cho cô khó chịu.

Cô bất đắc dĩ, mở mắt, lúc này Tân Tử đã đứng ở đầu giường của cô, đôi mắt sâu như biển dường như gần sát trên mặt cô, vẻ mặt không vui không buồn thật sự làm cho người ta không tài nào đoán được.

Nhất thời cô cảm thấy mất tự nhiên, ở trong bộ dáng này nhìn nhau không nói lời nào sẽ làm cho không khí càng thêm xâu hổ, Thiển Thâm nhanh chóng nghĩ một chút, tìm vấn đề hỏi anh ta: “Tại sao Cảnh Nhiên lại đến được đây?”

“Khi nhân viên cứu hộ phát hiện ra em, trong tay em đang nắm điện thoại, trên điện thoại di động có tin anh ta vừa mới nhắn. Anh ta đi đến đây sớm hơn so với tôi, cũng giúp em đổi sang phòng chỉ một bệnh nhân nằm.”

“Anh thì sao?”

“Gia Ny nói cho tôi biết, bên phía công ty luật nhận được tin báo nói xe khách mà em đi bị lật xe ở trên đường cao tốc.”

“Vừa nãy anh mới nói gì với anh ấy thế?”

“Không cần phải lo lắng, mọi người tán gẫu một chút thôi.”

Tân Tử trả lời rất bình thản, đồng thời cũng thuật lại những chuyện không quan trọng một lượt.

Thiển Thâm nghe giọng điệu của anh ta như vậy, tâm trạng không khỏi buồn bã, khi nãy cô còn ôm một chút chờ mong, hy vọng xa vời có thể nhìn thấy anh ta lộ ra vẻ mặt có chút lo lắng khổ sở. Quả nhiên cô đã đánh giá thấp Tân Tử, đánh giá mình quá cao, e rằng lúc này mình có thiếu tay thiếu chân, anh ta cũng sẽ không động lông mi chút nào.

“Tôi thật đúng là may mắn, đại nạn không chết.” Cô ra vẻ thoải mái chế nhạo chính mình, lại châm chọc anh ta: “Tôi chết rồi, anh cũng sẽ không còn phiền lòng vì tôi nữa, thật tiếc quá.”

“Không nên đem những chuyện này ra nói đùa.” Sắc mặt Tân Tử trầm xuống, u ám có chút rất khủng bố, Thiển Thâm giật mình trong lòng nghe anh ta buồn rầu nói: “Tôi… em gái tôi rất lo cho em, em muốn để nó phải khóc tang cho mình sao?”

Hóa ra là Gia Ny lo lắng cho cô, cô nhắm mắt lại cười bản thân mình quá ngu ngốc.

Đột nhiên cảm giác có người đang đắp chăn cho cô, Thiển Thâm giương mắt nhìn thấy Tân Tử đang hơi khom người nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn, ánh mắt của anh ta từ từ chuyển lên trên, đúng lúc tiếp xúc với tầm mắt của Thiển Thâm, cô nhìn anh ta quan sát một lúc lâu, há miệng thở dốc muốn nói lại thôi.

Tân Tử lẳng lặng di chuyển tầm mắt, lại giúp cô điều chỉnh độ cao gối đầu, thấp giọng nói: “Không nên nói nhiều, nghỉ ngơi là quan trọng nhất, buổi tối nếu trên người chỗ nào không thoải mái lập tức gọi tôi.”

Anh ta tắt đèn, kéo chiếc ghế nằm ra mặc nguyên quần áo nằm xuống. Trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, không gian im lặng như vậy ngược lại khiến cho cảm giác mệt mỏi của Thiển Thâm dần dần biến mất, ngủ hai ngày, hiện tại lại cảm thấy tinh thần tỉnh táo. Không biết qua bao lâu, dỏng tai lên nghe, tiếng hít thở bên người trở nên dài và vững vàng, trong bóng đêm Thiển Thâm thử nhẹ giọng gọi anh ta: “Anh đang ngủ sao?”

Đợi một lúc lâu sau, không có phản ứng gì.

Thiển Thâm nhìn lên trần nhà tối đen, hít một ngụm không khí trộn lẫn thuốc sát trùng, tiếp tục từ từ thở ra khí bẩn, trong đầu từ từ hiện ra cái ý niệm cuối cùng của cô khi đang ở giữa con đường sống chết, trôi qua vài lần, trong lòng cô từ từ bình tĩnh, lại lẩm nhẩm, dường như đang nói với người bên cạnh: “Vì sao chúng ta lại đi tới bước đường ngày hôm nay? Có đôi khi, lúc tỉnh dậy em còn giật mình nghĩ rằng hôm nay phải đến trường, ngày hôm qua anh đưa em về nhà vẫn chưa hôn tạm biệt em. Nói ra cũng thấy thật buồn cười, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nắm trong tay, anh hận em, oán em, muốn trả thù em, có khả năng anh còn nghĩ rằng tai nạn xe lần này cũng là báo ứng của em, em có thể hiểu được, thật sự, nếu đổi lại là em, e rằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế nào cũng có thể làm ra được.” Cô dừng lại một chút, nặng nề hít vào một hơi, hô hấp đều đang run lên: “Anh cho rằng em bỏ rơi anh, nhưng mà, em chưa từng nợ anh, mặc kệ anh tin hay không tin, em… Thôi, chuyện quá khứ không thể quay lại, không nên nhắc lại nữa.”

Cô cố gắng hết sức tránh đè lên tay phải bị thương, chậm chạm nghiêng người đi nhắm hai mắt lại.

Có một đôi mắt từ từ mở ra, trong bóng đêm, đôi đồng tử kia sáng lên khác thường.

Qua vài ngày, Thiển Thâm mới biết được cô thật quá may mắn, trên xe có hai người lúc ấy đang ngủ khi chuyện đó xảy ra chết ngay trong giấc mộng, còn hai người khác may mắn hơn bị thương trong khi tai nạn bây giờ vẫn phải nằm ở phòng bệnh nhân nặng để bệnh viện theo dõi, hai lần người nhà đã được báo tin ra là bệnh tình nguy kịch khó qua khỏi. Còn cô chỉ bị gãy tay, đầu bị đụng một chút, không phải nếm thử mùi vị khổ sở sinh ly tử biệt,cũng không cần giành giật sự sống với tử thần, thật sự rất may mắn.

Nhưng sau đó cũng có rất nhiều chuyện đáng ghét chờ đợi cô, cô y tá trêu ghẹo cô có hai người đàn ông đẹp trai như vậy luôn ở bên cạnh không rời một ly, cô thật sự quá hành phúc, còn cô lại cảm thấy khổ không nói nên lời; còn vụ kiện trên tay cô lại phải xin tòa án cho lùi ngày mở phiên tòa lại; ngoài ra đầu phải kiểm tra rất rườm rà phiền toái, cũng may không có vấn đề gì lớn, chỉ là não bị chấn động rất nhỏ; vốn dĩ muốn ra viện về nhà, nhưng mà cục cảnh sát lại phái một nhóm người đến ghi chép khẩu cung của mấy người bị thương nhẹ, cũng nói cho bọn họ biết suy đoán ban đầu là do tài xế ngủ gật nên gây ra tai nạn. Đợi đến khi giải quyết một loạt chuyện phiền phức xong trở về nhà, đã là chuyện một tuần sau đó.

Thiển Thâm đá văng giày ra ngã lên trên ghế sa lon không động đậy, Tân Tử giúp cô đem túi đồ đạc vào trong cửa, nhìn người đang giả bộ chết trên ghế nói: “Em có làm ầm lên cũng không có tác dụng gì đâu, không được tắm rửa, trên người em có vết thương, em lại suy nhược như vậy, làm sao mà tắm được?”

Thiển Thâm vừa nghe xong, lập tức mở mắt ra: “Anh muốn tôi bốc mùi lên có phải không, lau nửa dưới người cũng được mà, trên người có mồ hôi cũng không tốt đối với miệng vết thương.” Cô đành phải nhượng bộ.

Tân Tử rất nghiêm túc nghĩ một chút, đồng ý với đề nghị vừa rồi của cô: “Tôi đi lấy nước, em không được lộn xộn.”

Thiển Thâm nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm tọng, lúc này cô không tiện cử động, lau người mặc dù không phải chuyện gì lớn nhưng lúc này đối với cô mà nói cũng rất tốn sức: “Chờ một chút, anh để tôi tự lau người sao?”

“Chẳng lẽ tôi lau giúp em?” Tân Tử tựa lưng lên lan can trên cầu thang, buồn cười nhìn cô.

Thiển Thâm giận dữ, nâng nửa người dậy, nói: “Để Gia Ny giúp tôi.”

“Chẳng lẽ em rất muốn nói cho nó biết chúng ta chia phòng ngủ?” Bộ dạng của Tân Tử càng phát ra vẻ buồn cười.

Thiển Thâm chào thua, nghiến răng ken két, tạm thời tha cho anh ta chờ cơ hội trả thù sau. Trong chốc lát Tân Tử từ trên lầu đi xuống, đi được một nửa đường, di động của anh ta vang lên.

“Alo.”

Thiển Thâm nhìn thấy Tân Tử vừa nghe được một lát liền giận tái mặt lại, ánh mắt đông cứng, chỉ trong chốc lát, lại khẽ cười nhạt.

“Bọn họ mưu tính quả thật rất nhanh, tôi biết rồi, tôi sẽ đi tới tòa án.”

“Phải mở phiên tòa sao?” Trực giác mách bảo Thiển Thâm là vụ kiện có điểm khác thường.

“Uhm.” Tân Tử hờ hững trả lời.

“Có phải có vấn đề gì hay không?” Luật sư biện hộ cho đối phương là Cố Cảnh Nhiên, tuy rằng bên này bọn họ có ông Hồ, nhưng mà cô hiểu rõ Cố Cảnh Nhiên lợi hại thế nào.

Tân Tử rót hai chén nước, đưa cho cô một chén, lắc đầu nói: “Không có vấn đề gì.”

“Không nên lơ là, Cảnh Nhiên rất có bản lĩnh đi thưa kiện.”

Chén thủy tinh của Tân Tử vừa đưa lên trên miệng liền buông xuống, cúi đầu thản nhiên nhìn Thiển Thâm, con ngươi màu sáng phẳng lặng như trước, anh ta bình tĩnh hỏi: “Tại sao em biết là Cố Cảnh Nhiên?”

Thiển Thâm mở miệng lại im lặng, nhưng mà nghĩ lại cảm thấy mình cũng không làm sai chuyện gì, vì sao phải chột dạ, tiếp đó liền nhìn thẳng vào Tân Tử nói: “Chính anh ấy nói cho tôi biết.”

“Đúng vậy sao?” Thiển Thâm uống một hơi cạn nước trong chén, không nhìn Thiển Thâm xoay người lên lầu: “Cố Cảnh Nhiên đúng là có bản lĩnh, nhưng lại kém một nước cờ.”