Khiến ngọn lửa trần trụi ấy dấy lên, như cơn gió này, như đại dương này, dấy lên, đem tất thảy những thứ hữu hình, những thứ dơ bẩn, thiêu hủy hết đi! Thiêu hủy hết đi! Đem bóng đêm bao trùm hết thảy tội ác thiêu hủy hết đi!

Đem Đông Hoàng Thái Nhất ngươi cũng thiêu hủy đi! Đem Vân Trung Quân ngươi thiêu hủy đi! Đám tượng đất tượng gỗ các ngươi, các ngươi ngồi trên ngôi cao thần thánh có đức có tài gì? Các ngươi chỉ là cha là mẹ đẻ ra ra tăm tối!

Trích đoạn kịch nói “Khuất Nguyên” – màn thứ năm “Lôi điện tụng” – Quách Mạt Nhược

Kỷ Ly nhíu mày, dùng bút nhớ vạch qua mỗi chữ “thiêu hủy” và dấu cảm thán, bên dưới chú thích “mức độ biểu cảm, hoàn cảnh tương tác”. Trong đầu dựng lên một sân khấu rộng lớn, ánh đèn quạnh quẽ và bối cảnh rời rạc, tưởng tượng chấn lực dội lại khi uất gào đau mắng chân dậm xuống sàn diễn. Đúng lúc đang từ từ trầm mình vào dòng cảm xúc thì chiếc điện thoại bên tay vang lên, anh như cáu như hận thở dài một hơi, liếc mắt nhìn thông báo cuộc gọi, bất đắc dĩ nghe máy.

“Xin chào, mời nói.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy tùy tiện: “Khách khí với tôi thế, lạnh nhạt quá nhỉ?”

Kỷ Ly xoa mày: “Đếm ngược năm giây, ông mà không vào đề luôn là tôi cúp máy.”

“Đừng đừng,” Bên kia có vẻ thỏa hiệp, “Ông đừng có tức tối thế, lần này có chuyện thật, chuyện lớn.”

Kỷ Ly thoáng ngạc nhiên: “Sao thế?”

“Ngô Thiển chết rồi.”

Kỷ Ly ngây ra, đột nhiên cười nói: “Ông đừng có đùa tôi.”

Anh cứ lẳng lặng cười như vậy, không to không nhỏ, mãi cho đến khi đã bình tĩnh lại: “Sao không có tin tức thông báo, lễ truy điệu thì sao?”

“Loại người như anh ta, chuyện hậu sự cũng khó mà theo thói thường. Đúng rồi, anh ta gửi cho ông một bức thư, nhưng hình như không biết địa chỉ của ông, nên gửi đến công ty rồi, có thời gian thì ghé qua lấy nhé.”

Kỷ Ly trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Bỏ điện thoại xuống, Kỷ Ly cơ hồ run rẩy đi đến bên cửa sổ, mở tung rèm che.

Bầu trời thành phố B, đương nhiên không có bóng sao.

Dĩ nhiên, ai đã học hết tiểu học đều biết, sao trời vẫn luôn ở đó, cách xa ngàn vạn năm ánh sáng, khoảng cách vời vợi nhân loại vĩnh viễn không thể với đến ấy khiến cho ánh sáng và nhiệt lượng của mọi ngôi sao đều trở thành những điểm đơn côi.

Sao trên trời, như đôi mắt của thượng đế, trầm mặc nhìn đám người trên mặt đất than khóc.

Ngô Thiển và anh vốn không thân thiết, chỉ cách đây không lâu mới hợp tác với nhau trong một bộ phim, đồng chí A cùng công ty vừa mới gọi điện, là một diễn viên chính khác trong bộ phim ấy.

Đó không phải một bộ phim có doanh thu cao, giá trị nghệ thuật của nó vượt xa giá trị thương mại, do đó thu được vô số giải thưởng, mà Ngô Thiển, sau bộ phim này tài năng được khẳng định, lại thêm trước kia vốn đã thực hiện không ít tác phẩm không tệ, rõ ràng có xu thế trở thành người dẫn đầu trong số đạo diễn trẻ tuổi.

Song viễn cảnh đầy hoa tươi và tiếng vỗ tay giờ phút đó, đột ngột kết thúc.

Kỷ Ly thấy lòng mê mang, có lẽ trong tiềm thức anh vẫn chưa chấp nhận được sự thực này.

Vị đạo diễn trong mắt không người tự cho là đúng hỉ nộ vô thường tính cách xấu xa ấy, người đàn ông thiển giao ý trọng ánh nhìn xa xăm thái độ ái muội mặt mày anh tuấn ấy…cứ như thế, giữa lúc anh chẳng hề hay biết, đã trở thành lịch sử.

Kỷ Ly ủ rũ.

Hai người họ là hai kiểu người hoàn toàn khác biệt, Ngô Thiển là con nhà giàu có, chưa lên cấp ba đã ra nước ngoài học tập, cách ăn mặc cư xử hàng ngày lúc nào cũng toát lên phong thái trời Tây, tác phẩm thời kỳ đầu cũng mang đầy tình tiết gay cấn thắt mở cao trào, còn phần khắc họa nhân vật, xử lý tình cảm lại khó tránh khỏi khiếm khuyết.

Kỷ Ly, nguyên danh Kỷ Tiểu Hiên, lại là con nhà đèn sách chính thống, tốt nghiệp trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, sau thi vào Học viện hí kịch trung ương, vốn là diễn viên kịch nói, vô cùng am hiểu kỹ thuật biểu đạt thông qua những cử chỉ nhỏ nhặt và nét mặt để diễn tả các tâm trạng tinh tế, có thể nói sự hợp tác của hai người mang tác dụng bổ sung ưu khuyết cho nhau.

Tính cách của họ không thể coi là hòa hợp, Ngô Thiển vốn thoải mái tùy hứng, Kỷ Ly lại vô cùng nghiêm túc cẩn trọng, vì thế trong hơn nửa năm hợp tác, chuyện bất đồng ý kiến, tranh cãi là không thể tránh khỏi.

Hồi tưởng đến đây, Kỷ Ly phát hiện mắt mình đã hơi rươm rướm ướt, anh không thể không thừa nhận, cho dù quá trình hợp tác không thể coi là hòa thuận, nhưng trong lòng, đối với Ngô Thiển mà nói, anh vẫn luôn tán thưởng con người đó. Nghĩ có lẽ anh ta cũng đồng cảm với mình, nên sau khi ra đi, mới để lại một phong di ngôn cho người không thể tính là thân thiết như anh?

Hoặc như hành vi của tuyệt thế cao thủ thời cổ đại, trước khi chết viết xuống bí tịch võ công, truyền lại cho người trẻ tuổi có duyên?

Kỷ Ly bị trí tưởng tượng hoang đường của mình kích thích tưởng bật cười, nhưng lại phát hiện khóe môi ngoan cố chỉ hơi run rẩy, cuối cùng cũng không thể xuất hiện dù chỉ là nửa nụ cười mỉm.

Thôi đi tắm rửa rồi ngủ vậy, anh nghĩ thế.

Rốt cuộc, cả đêm thức trắng.

Ngày thứ hai, người đại diện mang đến bức thư nọ, không ngờ, lá thư lại chẳng hề có gì ấn tượng như vẫn nghĩ, phong thư mỏng tang, Kỷ Ly xé phong bì, bước đầu xác nhận bên trong quả thực chỉ có một tờ giấy.

Lấy dao rọc giấy cẩn thận mở phong bì ra, Kỷ Ly hoang mang nhìn lá thư trước mắt.

“Kỷ Ly: mật mã bên dưới rất đơn giản, với trí thông minh của cậu chắc chắn không thành vấn đề. Chuỗi ký tự phía trên là mật mã tủ đồ ở công ty tôi, khi cậu giải ra mật mã bên dưới, thì dùng chuỗi mật mã thứ nhất mở tủ đồ, bên trong chắc chắn có thứ cậu cần. Chúc may mắn. Ngô Thiển.”

Bên dưới hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo rất đặc thù của anh ta, là bốn hàng kí tự viết chữ in chỉnh tề.

A Z I Z

2 1 ^3 (2 1 ^3

$2 (2!2 %2

@1 #1 @2 %1

15 $2

Bộ phim họ hợp tác khi trước là một phim điện ảnh đề tài suy luận trinh thám, Kỷ Ly đóng vai một nhân viên quản lý thư viện bề ngoài ngớ ngẩn, nhưng thực tế lại là một thiên tài, có thiên phú rất cao về mảng số học và suy luận logic. Trước khi vào vai, Kỷ Ly từng vì nhân vật này nghiên cứu một thời gian, đọc một số sách tham khảo về lĩnh vực đó. Ngô Thiển sau khi biết, không ngờ lại cho anh mượn mấy quyển sách không quá khô khan cùng chủ đề, do vậy vừa nhìn hàng đầu tiên, Kỷ Ly liền lập tức chạy đến thư phòng, tìm một quyển sách trong số ấy.

Trong phim có xuất hiện một đoạn thảo luận liên quan đến khoa học mật mã, trong đó dùng đến những bức thư trao đổi âm mưu giữa nữ hoàng Scotland Mary và Babington, khi ấy Kỷ Ly còn đùa rằng, trí tuệ người ở thế kỷ 16 xét cho cùng cũng có giới hạn, lượng thông tin mã hóa ít đến mức khiến người ta choáng váng. Không ngờ Ngô Thiển vẫn nhớ mãi trong lòng, dùng lại đúng bảng mã ấy, thật là trẻ con đến buồn cười.

Quá trình đối chiếu không khó, nhưng máy móc buồn tẻ, cuối cùng tìm ra mật mã là 0919…

Có vẻ giống sinh nhật của ai đó, không lẽ là của Ngô Thiển?

Kỷ Ly nén xuống cảm xúc nghèn nghẹn, buồn rầu đối chiếu bốn hàng mật mã còn lại.

Ngồi suốt nửa tiếng đồng hồ, Kỷ Ly quyết định hôm nào đó phải gọi điện cho thầy Triệu dạy toán hồi cấp ba, anh dường như thiếu thầy một lời xin lỗi.