“Anh chọc vào người em rồi.” Kinh Linh ngượng đến cùng cực, anh đỏ mặt chống tay lên lồng ngực rộng lớn của Chương Hồi.

Chương Hồi không những không rời đi mà còn thúc hông mình một cái, ngón tay hắn vuốt ve đùa giỡn vành tai Kinh Linh, một lúc lại thơm vài cái lên khuôn mặt anh.

“Tên nhóc hư này, mặc thế này không phải là muốn quyến rũ anh sao?” Thanh âm Chương Hồi khàn khàn quanh quẩn bên tai Kinh Linh.

Kinh Linh cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội, anh cũng không biết hắn sẽ trở về, nhưng anh cũng chẳng có sức để mà giải thích nữa.

Không hiểu học ở đâu mà anh dùng chân móc lấy chân Chương Hồi, anh nhìn Chương Hồi với đôi mắt sáng lấp lánh, thanh âm nho nhỏ. “Em giúp anh nhé?”

Chương Hồi bỗng nhiên bế anh lên đặt lên trên bệ bếp, Kinh Linh hoảng hốt một chút, hai chân lại không tự giác mà mở ra.

Không mở thì không nói, mở ra rồi Chương Hồi mới thấy chiếc quần lót màu trắng của anh cùng với đôi bắp đùi tinh tế.

Mặt Chương Hồi chôn vào bên cổ Kinh Linh, hắn thở hổn hển, hô hấp nặng nề mà rối loạn.

Hắn tự hành động một lúc mới nhận ra mình không thể thỏa mãn như bản thân mong muốn, hắn cầm lấy tay Kinh Linh bao bọc lên thứ nóng bỏng kia, động tác nhanh chóng đầy kỹ thuật.

Kinh Linh cảm giác tay mình sắp bỏng mất, lòng bàn tay anh nóng lên, nóng đến mức môi anh cũng không tự giác mà hé mở ra rên rỉ nho nhỏ, vừa như trầm mê mà lại cũng như oán giận.

Ngón tay anh dần trở nên dính nhớp, Chương Hồi không ngừng thả những nụ hôn dày đặc lên cổ và xương quai xanh của anh, hơi thở của Kinh Linh cũng rối loạn, anh không khống chế được mà hôn lên vành tai Chương Hồi, nhỏ giọng oán giận nói. “Tay em mỏi quá rồi, anh nhanh lên đi.”

Chương Hồi cười cắn lên môi Kinh Linh. “Nếu anh mà nhanh thì người phải khóc sẽ là em đấy.”

Thanh âm của hắn mang theo thở dốc đầy dục vọng, êm tai hơn so với ngày thường, trộn lẫn thêm chút tiếc nuối. “Nếu không phải em vừa ốm dậy thì anh đã muốn đè em ra rồi.”

Đôi mắt đen nhánh của Kinh Linh ướt át nhìn hắn, nhỏ giọng nói. “Thực ra thì hiện tại vẫn có thể mà.”

Động tác trên tay Chương Hồi nhanh hơn, hô hấp cũng nặng hơn một chút, lông mày hắn nhíu chặt lại, bỗng nhiên hắn hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống mà hôn lên môi Kinh Linh, sau đó rên lên một tiếng rồi bắn ra.

Trên tay, bắp đùi, thậm chí cả trên quần lót Kinh Linh cũng đều dính chất lỏng nóng bỏng của Chương Hồi.

Một tiếng kêu rên kia khiến cả người Kinh Linh tê dại, anh mở hai lòng bàn tay ra, chất lỏng màu trắng theo kẽ ngón tay chảy xuống, Chương Hồi cũng thấy được, hắn dùng bộ dáng thỏa mãn đầy gợi cảm mà hỏi Kinh Linh. “Thích không?”

Kinh Linh ngượng ngùng trừng mắt với hắn một cái, sau đó anh nhảy từ trên bệ xuống muốn đi rửa tay nhưng lại không ngờ chân mình đã mềm ra chẳng thể đứng thẳng nổi.

Anh nghĩ dáng vẻ của mình giờ chắc hẳn là chật vật lắm, chất lỏng ở bắp đùi đang chảy xuống khiến phần đùi anh hơi cảm thấy ngứa ngáy.

Tưởng tượng đến cảnh này anh càng cảm thấy xấu hổ hơn, cũng chẳng dám nhìn thẳng vào Chương Hồi đang thỏa mãn nhìn mình.

Quần lót bị bẩn không thể mặc được nữa, Chương Hồi đưa cho anh một chiếc quần lót tam giác có dây buộc trông vô cùng dâm đãng.

Kinh Linh khiếp sợ nhìn thứ trên tay hắn, không thể tin được mà trừng mắt với Chương Hồi. “Tại sao anh lại có thứ này?”

Chương Hồi lười biếng dựa lên cửa phòng tắm, hắn vẫn mang vẻ mặt thỏa mãn mê người kia khiến Kinh Linh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng lại vẫn không thể rời mắt khỏi đối phương.

“Trần Tứ Niệm đưa cho anh vào dịp nào đấy anh không nhớ, nhưng quần mà anh chưa mặc qua chỉ còn chiếc này thôi.”

Sau đó lại như nghiền ngẫm mà cười. “Nếu bé tinh linh ghét bỏ kiểu quần này thì đương nhiên cũng có thể không mặc mà, anh cũng không để ý đâu.” Còn kèm thêm một cú nhướn mày trí mạng.

Kinh Linh càng ngày càng hiểu toàn bộ con người Chương Hồi, hắn là kiểu lưu manh nhưng vẫn cuốn hút, mỗi khi hắn để lộ phần tính cách này ra đều khiến anh cảm thấy vô cùng chân thật, cảm thấy bản thân thực sự đã tiến gần hơn về phía Chương Hồi.

Anh ngượng ngùng mà nhận lấy, đứng nghiên cứu nửa ngày mới phát hiện Chương Hồi vẫn đứng ở cửa ôm cánh tay nhìn mình.

Kinh Linh dùng biểu tình “?” hỏi hắn.

Chương Hồi lại như không hiểu, nụ cười trêu chọc hiện lên bên khóe miệng hắn. “Có chuyện gì sao?”

Kinh Linh tức đến giậm chân, sao anh không phát hiện ra sớm rằng Chương Hồi lại lưu manh đến thế cơ chứ, nhưng tức nhất vẫn là bản thân anh lại si mê dáng vẻ lưu manh kia của hắn.

Bỗng nhiên trong không khí phảng phất có mùi kì lạ, Kinh Linh và Chương Hồi đều ngửi thấy được, Kinh Linh bỗng nhiên nhớ tới nồi canh. “A, canh của em!”

Chương Hồi xoay người bước nhanh đến bếp, nhìn thấy hắn rời đi Kinh Linh mới nhẹ nhàng thở ra, anh cảm thấy không còn cách nào khác đành phải mặc chiếc quần lót đáng thẹn thùng kia, đến khi chần chừ bước tới phòng bếp thì bỗng nhiên một cơn gió thổi qua tốc vạt áo anh lên.

Kinh Linh. “…”

Anh còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ cặp mông được bao bọc với chút vải kia đã hoàn toàn lộ ra trước mặt Chương Hồi.

Nồi suýt thì cháy, Chương Hồi mở cửa sổ ra cho bay bớt mùi.

Kinh Linh vừa bước ra hắn đã thấy cặp mông tròn đầy được bao bởi hai sợi dây sau lưng, Kinh Linh ngượng ngùng kéo vạt áo xuống, ánh mắt Chương Hồi tối sầm, hầu kết di chuyển một chút.

Kinh Linh đi đến bên người hắn nhìn cái nồi gần cháy đen bèn tức giận mà liếc hắn. “Đền canh cho em!”

Chương Hồi tốt bụng nhắc nhở. “Vừa rồi không phải đã đền cho em rồi sao?”

Vẻ mặt Kinh Linh ngốc đi, sau đó anh bỗng nhiên nhớ tới thứ trên lòng bàn tay, đùi và quần lót của mình, anh vừa khiếp sợ vừa xấu hổ nhìn Chương Hồi, đây là Chương Hồi mà mình biết sao?

Chương Hồi cũng cười, trong quá trình ở bên Kinh Linh, đây cũng là lần đầu tiên hắn biết mình lại có thể lưu manh đến thế, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng của Kinh Linh hắn lại càng muốn xấu tính thêm một chút.

Sau đó suốt cả bữa cơm Kinh Linh vẫn đỏ mặt, thậm chí anh còn chẳng uống một ngụm cháo hay canh nào. Chương Hồi nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của anh ăn cơm, thỉnh thoảng còn dùng chân mình trêu chọc móc lấy cẳng chân anh, thậm chí còn gãi gãi lên cả phần đùi.

Ăn xong bữa cơm này, Chương Hồi bước ra cửa đi làm với tâm tình sung sướng, trước khi đi hắn còn không quên chuẩn bị thuốc và nước ấm đặt trước mặt Kinh Linh, để lại Kinh Linh nhìn có vẻ mệt nhọc nằm dài trên ghế sofa.