Tại tận thế, được chết một cách yên bình thì có thể gọi là đã nhân từ với địch nhân.

Sống còn hơn chết, là điều kinh khủng nhất.

Vì vậy, khi Trác Phàm nói những lời đó một cách vô cảm, tên nhóc đang giả vờ chết ngay lập tức đứng dậy, dựa vào tường run rẩy, nhắm mắt hét lên, "Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!" "Tôi chỉ bị ép buộc.

Nếu tôi không làm điều này, mẹ tôi sẽ bị tên York giết chết! Làm ơn, đừng giết tôi!"

Trác Phàm phớt lờ nó, thay vào đó nhìn Wolfgang.

Ngoài ra còn có một cuộc cá cược.

Wolfgang sải bước tới, lấy khẩu súng lục từ thắt lưng, gí vào đầu cậu bé, nhưng không bắn.

Trong lòng vẫn còn có chút do dự, nếu như lời cậu nhóc nói là thật thì sao? Nếu nó thực sự bị ép buộc thì sao?

Trác Phàm và Helena không nói, họ lặng lẽ quan sát, và Wolfgang tự mình phải đưa ra quyết định về một số việc.

Đứa nhỏ sợ hãi tè ra quần, dí súng vào đầu, nhưng thấy Wolfgang dường như không có ý định bắn, Trác Phàm và Helena đứng xa hơn, trong lòng chợt nhen nhóm hy vọng.

"Đại ca, những gì tôi nói là sự thật.

Nếu anh không tin tôi, tôi vẫn có ảnh của mẹ tôi."

Nó đưa tay vào túi áo ngực, nhưng nó không phải là một bức ảnh nào cả, mà là một khẩu súng lục, "Haha, chết đi!"

Tên nhóc lập tức vứt đi lớp võ ngụy trang rẽ tiền, điên cuồng bóp cò.

"Không ổn!"

Chuỗi động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không chút do dự, ngay cả Trác Phàm còn chưa kịp phản ứng, viên đạn đã xuyên thẳng vào ngực Wolfgang.

"Đồ đê tiện!"

Trác Phàm hai mắt đỏ bừng! Vung gậy và đánh nó vào đầu nó.

Anh hối hận vì điều đó! Nếu Wolfgang có bất cứ mệnh hệ gì thì lần này thiệt thòi cho một vị Đại tướng! Lần này có vẻ là chơi liều rồi!

Tuy nhiên, ngay khi đầu tên nhóc sắp bị đập nát, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Chờ một chút! Để tôi!"

Cây gậy đột ngột dừng lại ở khoảng cách 1 cm so với da đầu, và gió hú thậm chí còn thổi bay mái tóc của nhóc con đó về phía sau.

Và Helena đá bay khẩu súng lục của thằng nhóc đó, chiếc giày cao gót nhọn hoắt xuyên thẳng vào cổ tay cậu và đóng đinh vào tường.

Cả hai nhìn về phía sau một cách ngờ vực, và thấy Wolfgang từ từ đứng dậy, và tại vị trí mà anh ta bị bắn vào ngực, cơ bắp của anh ta đang phát triển dữ dội, phốc hai tiếng, đem hai viên đạn ép ra ngoài..

Đứa nhỏ đã hoàn toàn tuyệt vọng, người đàn ông này làm sao còn chưa chết?

Điều này phản khoa học!

Helena bịt miệng cô một cách ngạc nhiên, và Trác Phàm cảm thấy thậm chí nhiều hơn sốc, "khả năng [Tự chữa lành], đây là..

này!"

"Chúc mừng ngươi, Wolfgang, ngươi đã chính thức trở thành một tên tiến hóa giả!"

[Tự chữa lành] tuyệt không phải năng lực phổ thông, ở Trác Phàm đã biết danh sách năng lực bên trong, năng lực này tuyệt đối xưng là hack, cấp bậc tồn tại, bằng vào năng lực này, chỉ cần không phải tận lực tìm đường chết, trong tận thế trực tiếp có thể xưng là tồn tại bất tử.

Với sức chiến đấu của Wolfgang, kết hợp với khả năng này, nó hoàn toàn là nghịch thiêng.

Tuy nhiên, một cảnh tượng khiến Trác Phàm kinh ngạc hơn nữa lại xuất hiện.

Wolfgang chạm vào ngực mình, nhưng cuối cùng mắt anh lại rơi vào tay anh, "Tôi cảm thấy như có thứ gì đó sắp thoát ra khỏi cơ thể mình."

Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, Wolfgang nắm chặt tay lại, ba cái cựa xương đột nhiên trồi lên từ đỉnh của nắm tay.

(Edit P/S: WTF người sói)

"..

Cái cái, Wolverine?"

Mọi người đều sững sờ, cảnh này quá giống với khả năng của Logan Wolverine trong phim X-Men.

Thật trùng hợp, Wolverine cũng có khả năng tự chữa lành vết thương!

"Có vẻ như cậu đã trở thành Người Sói thật sự." Lần này Trác Phàm chân thành ngưỡng mộ.

Người khác không biết, nhưng anh biết rằng khi tiến hóa sẽ có một tỉ lệ tiến hóa kép.

Trong số Mười hai Sứ đồ của công ty Shelter, người mạnh nhất là một người có khả năng kép, sở hữu cả khả năng bay và vũ bão.

Kiếp trước Trác Phàm chỉ là một nhân vật nhỏ, hắn chưa từng nhìn thấy tông đồ mạnh nhất, nhưng cái tên [Thiên thần bão táp] nghe nói qua, nghe nói hắn đã một tay tiêu trừ một siêu Thi triều.

Và sự kết hợp của hai khả năng này của Wolfgang là hoàn hảo, và anh ta được sinh ra để chiến đấu.

Sau khi thức tỉnh và trở thành một người tiến hóa, ánh mắt của Wolfgang rơi vào cậu bé, không vui cũng không buồn.

Đứa nhỏ lúc này hoàn toàn tuyệt vọng, không nói nên lời, hắn đã vắt kiệt tâm tư, đã sắp đặt một cái bẫy hoàn hảo, rốt cuộc tại sao lại chết?

Không công bằng!

Trên thế giới này sẽ không có những quái vật này tồn tại!

Tuy nhiên, nó đã bỏ qua một điểm, nếu đây không phải là một cái bẫy hoặc trong lòng hắn có một chút thiện niệm, thì kết thúc của câu chuyện có thể hoàn toàn khác, có thể nó sẽ bị đưa đến trang trại hoàng hôn, và cũng có khả năng về sau sẽ trở thành tiến hóa giả.

Wolfgang bước đến bên cậu bé, "Theo một cách nào đó, tao nên cảm ơn mày, chính mày đã xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của con người và cho tao nhìn thấy bộ mặt thật của tận thế.

Nếu không có hai viên đạn của mày, có lẽ sẽ có rất lâu sau tao mới có thể tiến hóa."

"Cho nên, vì cảm tạ mày, tao quyết định tự tay giết mày!"

Đôi mắt của nó mở to, như muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp nói thì ba chiếc xương đã đâm thẳng vào cổ họng một cách nhanh chóng và không thể nói một lời.

"Wolfgang, anh có vẻ hơi khác." Helena nhìn người bạn đồng hành của mình, đột nhiên cảm thấy vừa quen vừa lạ.

Trác Phàm đi tới vỗ vỗ vai Helena, "Hắn vừa mới mở ra xiền xích trong lòng hắn thôi."

"Không sai." Wolfgang mỉm cười với Trác Phàm, "Ông chủ, cảm thấy thoải mái thật tốt."

Trác Phàm cười, "Đi thôi, có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm hơn đang chờ chúng ta."

Tại lối vào của con hẻm, Tiểu Phạng đã đổi trở lại hình dạng của một con chó săn Pharaoh, và đi theo Tiểu Hoàng để lấy lòng nó, nhưng Tiểu Hoàng không thèm để ý đến.

Cảnh tượng này khiến cả ba người đều cảm thấy thích thú.

Trở lại chiếc xe SUV màu đen, chạy nhanh trên đường.

Đường đi của Trác Phàm hơi đi lòng vòng, nhưng anh ta có thể tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của công ty Shelter và đến thẳng Đại học Foxtown.

Trên đường đi, nhiều thế lực ở thành phố Fox đã phát hiện ra chiếc SUV màu đen này, nhưng khi nhìn thấy logo công ty Shelter hình chữ S trên thân xe, chúng đã âm thầm lựa chọn để họ vượt qua phạm vi ảnh hưởng của mình.

Bởi vì từ khi tận thế sảy ra thì Công ty Shelter này rất biết chơi trội, chỉ cần gặp thế lực nào dám chống đối thì chúng sẽ diệt cỏ tận gốc.

Đối mặt với một con quái vật khổng lồ như vậy, các tổ chức bình thường không thể đủ khả năng để khiêu khích họ, và ngay cả khi chúng dám đi vào địa bàn của họ thì cũng chỉ có thể trốn ở một góc nào đó chờ đợi ôn thần rời đi.

Kết quả là, ba người thuận lợi xuyên qua mấy cái con phố và đến khu vực lân cận của Đại học Foxtown.

"Ông chủ, phía trước có rào chắn."

Đúng lúc này, trước đường xuất hiện một hàng rào thép gai, hai bên đường có mấy người lính của đại đội Shelter.

.