Ngày 25 tháng 3 năm 2005

Mùa đông phải cất bước đi.

Mấy ngày trước mẹ tôi gọi điện thoại đến nói bà ta chuẩn bị nhập cư.

Tôi biết, bà ta chỉ muốn thông báo cho tôi một tiếng thôi, cũng không có ý muốn đưa tôi cùng đi, coi như là, ta không thể cùng đi với bà.

Tôi sống một mình, so với quá khứ năm đó hài lòng hơn không biết bao nhiêu lần.

Bà ta nói lời xin lỗi với tôi, nhưng chưa nói lí do tại sao xin lỗi, cho nên, lời xin lỗi này không có ý nghĩa.

Tôi không chấp nhận.

Tối hôm qua tôi mua mấy lon bia, nhét chúng vào cặp sách mang về nhà, kết quả còn chưa kịp uống, thì lúc vào cửa bị người thuê chung đang nướng bánh ở phòng bếp gọi lại.

Hắn nói bạn trai hắn muốn tổ chức sinh nhật, thừa dịp đối phương đi công tác ở nhà luyện tay nghề một chút, đến ngày đó sẽ tự làm một cái bánh ngọt cho đối phương.

Tôi không muốn nói gì cả, trên thực tế, tôi ước ao được như bọn họ.

Ước ao, nhưng không đòi hỏi bản thân cũng phải có.

Sau đó hắn không tìm chuyện tán gẫu với tôi, mà để tôi nếm thử bánh ngọt hắn làm.

Hắn thật sự là một người nói nhiều, ngược lại, bạn trai hắn lại trầm tính, phần lớn hình thức ở chung giữa bọn họ chính là hắn không ngừng mà nói, bạn trai hắn nhìn hắn cười.

Trong nhà vẫn luôn như vậy, bởi vì có hắn, tính ra cũng ồn ào.

Tôi không thích ồn ào, nhưng đối với hắn, lại cảm thấy được có thể chịu được.

Hắn hỏi gần đây tôi có phải là có tâm sự không.

Tâm sự của tôi đã nhiều năm như vậy, đâu thể nào nói là gần đây?

Tôi lắc đầu, không muốn nói cho hắn.

Hắn luôn tự cho chúng tôi là anh em, hắn là "đại ca" của tôi, cảm thấy hắn có thể giải trừ muôn vàn khó khăn cho tôi.

Hắn nói với tôi, nếu như là vấn đề tình cảm, như vậy thì yên tâm đi cứ lớn mật theo đuổi, nam sinh nữ sinh cũng không cần phải quan tâm, ở tuổi trẻ chỉ đến một lần anh dũng bất chấp lưu lại hồi ức tốt đẹp, nhưng điều kiện tiên quyết là, đối phương cũng có tình cảm với tôi, phương thức theo đuổi cũng phải chính xác.

Tôi cảm thấy rất buồn cười, thế giới này nào có nhiều việc đáng giá để con người anh dũng bất chấp theo đuổi như vậy, tôi ngay cả lí do sống tiếp cũng không biết.

Tôi nói tôi không yêu đương, không có ai thích.

Hắn quay về phía tôi cười ma mãnh, còn nhắc đến Tề Nhạc Tư.

Hắn không biết tên Tề Nhạc Tư, nhưng biết có người này, bởi vì hắn không chỉ một lần từng thấy ảnh Tề Nhạc Tư.

Cũng đã lần nửa năm chưa liên lạc với Tề Nhạc Tư, là do tôi không hồi âm trước, tôi biết.

Tôi không chịu được thái độ quá tích cực của nó, cuộc sống làm người ta buồn nôn như vậy, nó có bao nhiêu ngu xuẩn mới yêu quý cuộc sống như thế?

Sau đó, nó cũng không viết thư cho tôi nữa.

Mấy phong thư tích góp lại đến giờ tôi vẫn chưa mở ra, đầu tiên là không muốn, bây giờ là không dám.

Tôi đang sợ hãi cái gì, bản thân tôi cũng không rõ nữa.

Việc này như trong sách thường thường về những tình cảm thầm mến, thầm mến càng lâu, thì càng khó có thể nói ra.

Đương nhiên, tôi không thể đơn phương Tề Nhạc Tư, nó chỉ là một con Ma Tước bất ngờ xâm nhập vào sinh mệnh của tôi, khi nó phát hiện ra thế giới này quá mức lạnh giá, đương nhiên là sẽ bay đi.

Cũng giống như hiện tại, nó cũng đã không tiếp tục viết thư tới đây.

Người thuê chung hỏi tôi: Em đặc biệt yêu thích người ấy chứ?

Làm sao có khả năng? Xưa nay trong cuộc sống không tìm được thứ gì có thể khiến tôi đặc biệt yêu thích.

Tôi nếm thử bánh ngọt của hắn, cũng được, miễn cưỡng có thể ăn, nhưng quá ngọt.

Khi ăn bánh ngọt xong, tôi lại nghĩ đến Tề Nhạc Tư.

Loại người ngâm mình ở trong bình mật ong lớn lên như nó, có lẽ rất thích ăn đồ ngọt.