Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 9: Giỏi Lắm Lý Doanh Toàn Làm Hỏng Chuyện Của Ta

Vân Thanh Từ ngủ rất say, lúc tỉnh lại, phát hiện đầu giường đặt một cái bình nhỏ đựng thuốc cao trong suốt.

Y nhớ đây là thánh dược lúc ở trong đình Lý Doanh muốn bôi cho mình, hôm qua y đã từ chối rồi, không ngờ buổi tối lại mang tới.

Đêm khuya bất chấp gió tuyết chỉ vì đưa thuốc?

Nếu nói hắn không có chủ ý xấu gì thì chắc chắn là y gặp ma rồi.

Y khoác áo bông, đứng dậy đi tới trước bàn, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một mặt dây chuyền gỗ sẫm màu.

Mặc dù là gỗ nhưng cảm giác cầm trên tay rất nặng, chạm khắc phức tạp, có lẽ do thường xuyên lau chùi tỉ mỉ nên bề mặt bóng sáng, khe hở cũng không có bụi tích tụ.

Đây là thứ Lý Doanh tự tay làm từ gỗ đậu đỏ, hoa văn cũng là do hắn tự tay khắc, bên trên dùng vân mây, sóng nước, trăng sao và phượng hoàng tạo thành chữ phong cảnh, là chữ "Từ" trong Vân Thanh Từ.

Lý Doanh cũng có một miếng gần giống vậy, cũng dùng rất nhiều yếu tố tương tự, khắc một con rồng tương xứng với phượng tạo thành chữ phong cảnh, là "Doanh" trong tên của hắn.

Hắn còn đặt nam châm giữa hai khối gỗ, chỉ cần đặt đối diện nhau sẽ dính thành một thể, cần rất nhiều sức mới có thể tách ra.

Lúc đầu khi đưa cho Vân Thanh Từ thì là hai khối gỗ chắp với nhau, lúc ấy Vân Thanh Từ còn tưởng rằng nó là một chỉnh thể, cho đến khi Lý Doanh cầm tay y, hai người cùng nhau tách khối gỗ ra làm hai, mỗi người giữ một mảnh.

Đây là lúc mới thành hôn Lý Doanh tặng cho y làm tín vật định tình.

Vân Thanh Từ không nỡ đeo, cũng không cho Lý Doanh thường xuyên đeo, sợ bị mất, nhưng ban ngày vẫn thường xuyên cầm trong tay ngắm nghía, mỗi một đường vân chạm khắc trên mặt gỗ đều khắc sâu trong xương máu y.

Thanh Ty do thủ lĩnh Thanh Ty quản lý, mà cấp cao nhất là người nắm giữ khối mộc bài này, cũng chính là Vân Thanh Từ.

Thường ngày y liên lạc sẽ sử dụng một loại sừng màu xanh đặc chế, nhưng lần này bị đuổi đi quá gấp, không mang theo, hồi cung đi lấy hiển nhiên là không thực tế, chỉ có thể lấy cái này.

Y muốn dành thời gian thay thế tín vật kết nối với Thanh Ty, y muốn từ từ triệt để loại bỏ Lý Doanh ra khỏi cuộc sống của mình.

Vân Thanh Từ đem mộc bài đeo trên người, đồng thời đè ngọc bội lên, trời rất lạnh nên y không dùng bữa cùng cha và các huynh mà dùng bữa ở trong phòng mình.

Sắp xếp ổn thoả xong, đi ra ngoài thì gặp phải Vân Thanh Túc: "Xong rồi? Tiểu hầu gia đến đón chúng ta đi sân băng, vừa lúc đệ đi ra, hôm nay Nhị ca được nghỉ phép cũng đi cùng."

Vân Thanh Từ nghe lời đi theo hắn, nói: "Cha thì sao?"

"Cha muốn đi Bát Trân Cư, hôm nay bán đấu giá có loại gốm sứ mà ông thích, lúc trước đã ngóng vài lần rồi, cha không thể không có được."

Sở thích của cha Vân Thanh Từ cũng biết, chỉ là lần này ông phải buồn một trận rồi, bởi vì y nhớ rất rõ, lần này Khâu thái úy trên đường bày ra mấy chướng ngại vật, chẳng hạn như xe ngựa không đi được, phụ nữ khóc lóc ở giữa đường, chờ đến lúc ông tới nơi, gốm sứ đã bị đấu giá xong mang đi rồi.

Cũng không phải y cố tình chú ý đến tướng phủ, chỉ là Thanh Ty làm việc quá chuyên nghiệp, lúc giám thị quần thần, sẽ đem tất cả các mối quan hệ tốt và xấu của đối phương tập kết thành tình báo, thuận tiện bày mưu.

Thanh Ty bây giờ vẫn chưa phát triển đến mức đáng sợ như sau này, nhưng mạng lưới đã gieo xuống, lan rộng chỉ là vấn đề thời gian.

Vân Thanh Từ cũng không muốn nói chuyện này cho lão cha, ông sau chuyện này bị đả kích lớn bao nhiêu thì sau khi nhận được cực phẩm gốm sứ y nung ra sẽ có bấy nhiêu vui sướng.

Y an tâm thoải mái theo huynh trưởng lên xe ngựa, ở đình quan sát tìm một vị trí tốt ngồi xuống, tiện tay bốc một nắm hạt dưa thong thả ung dung cắn ăn.

Thiếu niên trên sân băng thân hình cường tráng, ngoài sân có thể nghe được mọi người hò hét, Vân Thanh Từ không nhịn được, đứng dậy đi đến bên lan can mở to mắt, thích thú thưởng thức.

Kiếp trước thật sự là bị quỷ ám, trên đời này nam tử chân dài eo đẹp mặt mũi tuấn tú nhiều vô kể, so với Lý Doanh thời trẻ cũng không kém gì, chẳng hiểu sao lại cứ cố chấp mãi với một người?

Bên cạnh có người đi theo, một thứ ấm áp chạm vào tay y, Vân Thanh Từ cúi đầu nhìn, là một cái lò sưởi tay.

Lâm Hoài Cẩn nói: "Đừng chỉ đứng nhìn như thế, cẩn thận bị lạnh."

Vân Thanh Từ dừng một chút, Lý Doanh nói cũng không sai, Lâm Hoài Cẩn là con trai của cô hắn, nếu Lâm Hoài Cẩn thật sự có ý với mình thì cũng nên tránh hiềm nghi.

Y không nhận, mà gọi Ngân Hỷ đem chụp tai hôm qua làm cầm tới, sau đó đưa cho Lâm Hoài Cẩn: "Cái này trả cho tiểu hầu gia."

"Ngươi làm thật à?" Khóe miệng Lâm Hoài Cẩn nhếch lên, lúc nhận nhìn thấy lụa trắng trên cổ tay y, nụ cười dần biến mất, nói: "Kỳ thật cũng không cần gấp như thế."

"Không sao." Vân Thanh Từ cong cong mắt với hắn, kiếp trước y quá mức cố chấp, xem nhẹ thiện ý của quá nhiều người, làm lại lần nữa, y hy vọng cùng tất cả mọi người hòa thuận bên nhau.

Danh tiếng tốt rồi, cũng có lợi cho việc đứng ổn định hơn.

 Lâm Hoài Cẩn thử đưa lò sưởi tay lần nữa, còn chưa mở miệng, giữa hai người đã chen vào một người, Vân Thanh Tiêu đem lò sưởi tay của mình nhét vào trong tay Vân Thanh Từ, nói: "Ở đây gió to, quay về chỗ ngồi đi."

Nhìn Văn Thanh Tiêu luôn lạnh nhạt, giống như chẳng để ai ở trong lòng nhưng lời nói ra luôn mang theo chút không thể phản cãi.

Vân Thanh Từ ngoan ngoãn nhận lấy, trở lại ghế ngồi.

Vân Thanh Tiêu tiếp tục đứng ở bên cạnh Lâm Hoài Cẩn, nhắc nhở: "Y vẫn là quân hậu."

Lâm Hoài Cẩn nắm chặt chụp tai trong tay, nhỏ giọng nói: "Ta biết."

Vân Thanh Tiêu vỗ vai hắn một cái, trở lại chỗ Vân Thanh Từ.

Người xem trong đình cũng không phải ai cũng có thể kiềm chế được, ví dụ như Vân Thanh Túc, đã sớm vọt tới bên lan can nắm chặt tay vịn khen ngợi tuyển thủ của mình, Khâu Dương cũng không chịu yếu thế chen qua, kêu còn to hơn Vân Thanh Túc.

Vân Thanh Túc liếc hắn một cái, nói: "Ngươi nói ai?"

"Thế ngươi nói ai?"

"Đầu đội khăn đỏ."

"Ta cũng nói tên đó."

Sau đó hai người đột nhiên cảm thấy đôi bên nhìn cũng thuận mắt, trận đấu kết thúc, Vân Thanh Từ đi ra khỏi đình, thấy Tứ ca cùng công tử bột Khâu gia kề vai bá cổ, cảm thấy rất khó hiểu.

"Tẩu tẩu!" Một giọng nói trong trẻo truyền đến, Vân Thanh Từ dừng bước, một thiếu niên đầu đội khăn đỏ mặt ngăm đen vui vẻ nhảy đến trước mặt y.

Vân Thanh Tiêu lập tức tiến lên một bước ngăn cậu lại.

"Ta, ta, lão Lục." Tròng mắt thiếu niên trên khuôn mặt ngăm đen vô cùng thuần khiết, Vân Thanh Từ dưới sự khoa tay múa chân của cậu cuối cùng cũng nhận ra là ai: "...A Yến?"

Vân Thanh Tiêu cũng nhận ra: "An thân vương?"

Lục đệ của Lý Doanh, Lý Yến, cậu thế mà lại dám trà trộn vào cuộc thi trên sân băng do dân tổ chức? Còn tô vẽ mặt mũi thành thế này.

Vân Thanh Từ nhíu mày, Lý Yến đã vội vàng nhảy qua, mở cái hộp trong tay ra: "Mặc dù là dân tổ chức, nhưng giải thưởng năm nay cũng khá lắm, là một đôi ngọc trắng hình chim tước, tẩu tẩu ngươi xem!"

Cậu hưng phấn đem chiến lợi phẩm giơ lên trước mặt Vân Thanh Từ.

Lý Yến cùng Lý Doanh đều sinh ra từ dòng chính, tiên đế tổng cộng phong hai hoàng hậu, hàng hậu đầu tiên do là thai đầu khó sinh nên qua đời, người thứ hai chính là thái hậu bây giờ, nàng cùng tiền hoàng hậu gần như sinh nở cùng ngày, nhưng may mắn hơn tiền hoàng hậu rất nhiều, sinh ra Lý Doanh, được sắc phong làm tân hậu.

Sau đó không đến mấy năm, lại sinh ra một đôi long phụng Lý Yến, Lý Phù.

Kiếp trước Vân Thanh Từ thương thì củ ấu cũng tròn nên có mối quan hệ rất tốt với Lý Yến, Lý Phù, lúc y bị đày vào lãnh cung, Lý Yến còn chạy đi tìm Lý Doanh cầu xin cho y, nhưng Lý Doanh lòng dạ độc ác, lôi cậu ra ngoài đánh gần bốn mươi gậy.

Lúc Vân Thanh Từ tự sát, cậu có lẽ còn đang ở trên giường dưỡng thương.

Nhưng y hiện giờ không ưa Lý Doanh và thái hậu, tất nhiên cũng không có khả năng đối xử với Lý Yến như kiếp trước.

Vân Thanh Từ lạnh nhạt nhìn lướt qua, mỉm cười nói: "Đúng là không tệ, A Yến thật lợi hại."

Lý Yến vẫn chưa nhận ra sự xa lánh của y, không chút do dự đem chiến lợi phẩm của mình đưa tới, nói: "Tẩu tẩu thích, vậy thì tặng tẩu tẩu đó."

Cậu bây giờ vẫn chưa có phủ ngoài cung, lần này vụng trộm lẻn ra ngoài chỉ vì muốn đi sân băng tham gia thi đấu, nhưng chiến lợi phẩm mang về nhất định sẽ bị phát hiện, phát hiện thì phải chịu phạt, để ở chỗ Vân Thanh Từ là tốt nhất.

Cậu nguyện ý thân cận Vân Thanh Từ.

Lý Doanh bên ngoài nói là khoan dung nhân từ, kỳ thật trong xương cốt cũng không phải là người tốt gì, dạy dỗ đệ đệ không hề nương tay, Lý Yến có thể nói là trong rất nhiều năm như vậy chẳng thể nhờ ai giúp, chỉ cho đến khi Vân Thanh Từ xuất hiện, cậu mới coi như được giải cứu.

 Lý Doanh rất thuận theo Vân Thanh Từ, trước khi thành thân đã thế, sau khi thành thân thì lại càng thuận theo, mấy năm nay, Lý Yến mỗi khi muốn lười biếng nghịch ngợm sẽ chạy tới chỗ Vân Thanh Từ trốn, bởi vì Lý Doanh gần như không bao giờ nổi giận trước mặt Vân Thanh Từ.

Cho dù là hơn một năm gần đây bọn họ cãi nhau không ngừng, Lý Doanh cũng luôn nể mặt Vân Thanh Từ.

Vẻ mặt cậu lấy lòng nhưng Vân Thanh Từ không để ý.

Sự thuận theo của Lý Doanh đều có dụng tâm khác, nể mặt y bấy nhiêu thì cũng sẽ đòi lại hết, Vân Thanh Từ không muốn vì người không liên quan mà cùng hắn dây dưa nữa, cũng không muốn quản chuyện gia đình hắn nữa.

"Đây là thứ A Yến dựa vào chính mình lấy được, chẳng lẽ không muốn tự mình bảo quản sao?"

"Nhưng mà, ta..."

Vân Thanh Từ tự tay đóng lại cặp ngọc tước, đẩy trở về trong ngực Lý Yến, vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc: "Đây là chiến lợi phẩm của ngươi, tất cả những người thương ngươi đều sẽ tự hào vì ngươi."

Ánh mắt đen trắng rõ ràng của Lý Yến mở to, hít thở hơi dồn dập, nhiệt huyết thiếu niên dâng lên, nói: "Vậy, vậy hoàng huynh..."

Vân Thanh Từ nghiêm túc nói: "A Yến là người có bản lĩnh, có quyền lựa chọn làm chuyện mình thích."

Lý Yến đỏ mặt.

Cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, Vân Thanh Từ sẽ nói với cậu những lời này.

Y công nhận cậu, ủng hộ cậu, hơn nữa còn, hiểu cậu.

Đâu chỉ có cậu, người bên cạnh cũng đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Xưa nay hành động như gió, Vân hậu như người tâm thần trong một đêm thay da đổi thịt trở nên hiền dịu như châu như ngọc.

Khâu Dương nhìn y đến ngây người.

Vân Thanh Từ trước kia đương nhiên cũng đẹp, nhưng là sắc đẹp đầy tài năng, dễ dàng phỏng mắt người khác, còn Vân Thanh Từ của hiện tại đã bỏ đi sự điên cuồng, giống như mèo con co lại móng vuốt sắc bén, tốt lành như nước, mềm mại vô hại.

"Về sớm đi, không nên chơi quá muộn." Vân Thanh Từ không quên dặn dò: "Chú ý an toàn."

Y đi ngang qua Khâu Dương, thoáng thấy biểu tình ngốc nghếch của đối phương.

Không nhịn được, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Khâu gia và Vân gia sao có thể coi là ngang hàng, Khâu thái úy cùng Vân tướng lại càng là giậu đổ bìm leo, Khâu Dương đần như thế cũng xứng làm con trai đối thủ của cha y.

Khâu Dương sợ tới mức rụt đầu lại, Vân Thanh Từ đã bước lên xe ngựa rồi.

Y biết rõ Vân Thanh Tiêu là người cẩn thận, nhất định sẽ sắp xếp người bảo đảm Lý Yến an toàn hồi cung.

Vân Thanh Túc cũng bị cái liếc mắt của đệ đệ liếc về thực tại, vô thức hỏi Khâu Dương: "Có phải ngươi chọc giận đệ ấy rồi không?"

Khâu Dương: "...!Ta, ta dám sao?"

Vân Thanh Từ tuy xinh đẹp từ trong xương, nhưng cũng không che dấu được y cũng là một con bò cạp có độc, trừ phi Khâu Dương bị điên, nếu không tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc Vân Thanh Từ.

Vân Thanh Túc cảm xúc sâu xa: "Cũng đúng."

Vân Thanh Từ hồi phủ, chuẩn bị nghe lão cha than thở oán giận, đến cả an ủi thế nào cũng nghĩ xong rồi.

Ngày thường y cùng cha không hay nói chuyện, hôm nay có thể mượn cơ hội thể hiện một chút.

Xe ngựa dừng trong sân, Vân Thanh Từ hít sâu một hơi, sau đó khom lưng bước ra ——

Trong phủ có mấy hộ vệ đến từ cấm thành đang canh giữ, trong sảnh vẻ mặt cha y mất tự nhiên, Lý Doanh ngồi ổn định trên ghế thưởng trà.

Trên bàn giữa hai người đặt một món gốm sứ không nên xuất hiện ở đây.

Bên này, Khâu Dương ủ rũ trở lại phủ, còn chưa vào cửa thì một chén trà đã đột ngột bị ném xuống vỡ thành trăm mảnh doạ hắn sợ giật bắn cả người.

Khâu thái úy nổi giận gầm lên lời thoại vốn thuộc về Vân tướng: "Gốm sứ lão phu nhìn chằm chằm cả nửa tháng! Nghĩ ra nhiều cách ngáng chân họ Vân kia như thế, không ngờ đến cuối cùng lại là tạo cơ hội cho kẻ khác!......!Lão phu không tức giận, ta há có thể không tức?! Ngay cả người mua nó đi cũng không biết là ai!!"

Tướng phủ, Vân Thanh Từ theo huynh trưởng đi vào tiền sảnh bái kiến vị nào đó, Lý Doanh thái độ nhã nhặn: "Không cần đa lễ."

Ánh mắt Vân Thanh Từ dừng trên bàn, đè nén tức giận không hiểu sao cứ dâng lên, nhìn về phía cha mình: "Đây là...?"

"Bệ hạ mang tới." Vân tướng rõ ràng có chút khó xử, ông thật ra rất thích, nhưng người đưa tới là Lý Doanh, hiện giờ nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.

"Thì ra là như thế." Vân Thanh Từ mỉm cười, đoan trang: "Chúc mừng cha có được đồ quý như vậy."

Lý Doanh lương theo đó nở nụ cười, xem ra là người có công muốn nói: "Trẫm..."

Vân Thanh Từ lại mở miệng: "Vết thương của con vẫn chưa lành nên hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi trước."

Lý Doanh im bặt, Vân tướng đành phải nói: "Vậy thì con về nghỉ ngơi trước đi."

Vân Thanh Từ không thèm ngoảnh đầu lại đi thẳng ra tiền sảnh.

Giỏi lắm Lý Doanh, làm hỏng chuyện tốt của y.

Chợt có một thái giám mặc thường phục quét qua hông y, Vân Thanh Từ liếc mắt một cái, ánh mắt hai người vừa chạm đã rõ.

Vân Thanh Từ tiếp tục tiến về phía trước, cũng kéo tấm mộc bài bên hông xuống.

Y đi thẳng tới tiểu viện, rất nhanh bên cạnh truyền đến âm thanh: "Quân hậu."

Đây là tai mắt y để bên Lý Doanh, tên Nguyên Bảo.

Vốn muốn chờ Thanh Ty tìm đến thì hỏi, cũng không nghĩ tới Lý Doanh trực tiếp mang người tới đây cho y, đoán là hắn vừa rồi nhìn thấy mộc bài bên hông mình, cảm thấy sự tình khẩn cấp nên vội vàng đi theo.

Vân Thanh Từ không chần chờ: "Trong cung gần đây có gì khác thường không?"

"Trong cung không có, nhưng bệ hạ..."

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến, nam nhân mặc áo bào đen hoa văn rồng thêu chỉ vàng xuất hiện ở góc hành lang.

Nguyên Bảo lập tức im lặng.

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Từ: Liên tiếp làm hỏng việc của ta, bực mình!

Lý Hoàng:...!Trẫm không cố ý.

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).