Hiện giờ đã có thực lực, phách lực như vậy, vậy thì tương lai thì sao?
Tương lai Chu Báo này sẽ trở thành dạng gì nữa?
Không có ai biết!
Chỉ sợ những người đại thân thông trong truyền thuyết Thượng Cổ có phục sinh lại cũng không hơn gì thế này a?
Có lẽ, hắn căn bản chính chuyển thế chi thân của một người đại thân thông nào đó thời Thượng Cổ, cho nên mới có được uy năng như thế ở độ tuổi như vậy!
Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn trong thiên hạ nổi lên bốn phía, tất cả ánh mắt đều hướng về tây bắc, hướng về một gã tuyệt đại cường nhân khuấy động thiên hạ.
Bất quá, khiến bọn hắn thất vọng là, sau khi trở lại Tây Bắc Chu Báo liền lại lần nữa bế quan, không hề lộ diện.
Mười ngày sau khi đánh một trận với Minh Nghĩa Kinh Viên
Một tin tức khác về Chu Báo cũng truyền khắp thiên hạ. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Võ Dương Lĩnh Chu Báo, ở Tây Bắc chi địa, đả thông thương đạo, thu nhận lưu dân, vì nước phân ưu, có công lớn vì xã tắc, phong Võ Dương Bá, lĩnh phong hàm Thái tử thiếu bảo, lãnh địa khuếch trương ba trăm dặm, nhiều thế hệ trấn thủ. Cũng ban thưởng Thanh Dương công chúa Yên Vân Phỉ làm vợ cả của Chu Báo, sắc phong làm Võ Dương phủ Bá tước, chọn ngày lành tháng tốt cử hành thành hôn!
- Ha ha ha ha ha, hoàng đế này quả thật biết điều a, vậy mà quả thật ban tiểu mỹ nhân kia cho ta, ha ha ha ha
Cầm thánh chỉ, Chu Báo cười lên ha hả
Ba người Vương Thành, Giang Hiểu và Chu Sẹo thành thật đứng một bên, biểu lộ trên mặt đều cổ quái đến cực điểm, cũng không biết khi thì nhìn Chu Báo, chính xác là nhìn thánh chỉ trong tay hắn, khi thì trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Vị đại nhân này của bọn hắn, thật sự là cao, thật sự là đại ah, vô thanh vô tức liền làm ra đại sư như vậy, những chuyện này, cũng khiến bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ đã hơn mười ngày, nhưng bọn hắn vẫn như đang nằm mộng vậy.
Vốn cho rằng Chu Báo chỉ là một bát phẩm cường giả, có một đám bằng hữu cường giả, còn có Thiên Long Đạo ở sau lưng chèo chống, cho nên mới cuồng vọng như thế, làm việc không kiêng nể gì cả, hiện giờ mới biết. So thực lực của Chu Báo thì Chu Báo làm việc quả thật có chút khiêm nhường.
Thông Huyền Bí Cảnh ah!
Bốn chữ này luôn luôn là liên hệ cùng một chỗ với lão quái, lão tổ, lão thần tiên, ngay cả tu vị của ba gã cường giả năm đó được xưng là Bắc Nguyên Tam Đại Tông Sư, giằng co với võ lâm Đại Tấn hơn trăm năm ba gã cũng chỉ là cửu phẩm đỉnh phong a.
Ba gã cửu phẩm đỉnh phong, liền uy hiếp võ lâm Đại Tấn hơn hai trăm năm, vậy cường giả Thông Huyền cảnh thì sao?
Phải biết rằng, trong trận đánh với Minh Nghĩa Kinh Viện, Chu Báo thế nhưng đã đánh bại hoàn toàn ba gã cửu phẩm cường giả ah, tuy rằng ba người này không có tu vị như Tam Đại Tông Sư nhưng hơn hai mươi cường giả trưởng lão kia cùng với bọn hắn tạo thành đại trận, nghĩ đến, cũng không sai biệt lắm so với Bắc Nguyên Tam Đại Tông Sư liên thủ a?
Đội hình như vậy, lại bị thiếu niên hèn mọn bỉ ổi cười ha ha, trong miệng lẩm nhẩm tiểu mỹ nhân trước mắt này tận diệt, nhưng lại không phải đánh lén, mà là bị tận diệt trong quyết đấu chính diện, như vậy, thiếu niên trước mặt đến tột cùng là dạng quái vật gì chứ?
Quái vật?
Không, đây đã không thể xưng là quái vật được nữa, đây là một yêu nghiệt ah!
Khục, khục!
Trông thấy bộ dáng đắc ý quên hình kia của Chu Báo tựa hồ phải thật lâu mới có thể chấm dứt, Giang Hiểu rốt cục nhịn không được khục hai tiếng, làm tỉnh lại Chu Báo từ trong mộng tưởng.
- Ta Giang đại nhân ah, cuốn họng ngươi không tốt sao? Khục cái gì thế? !
Đối với việc Giang Hiểu phá tan ý dâm của mình, Chu Báo vẫn còn có chút bất mãn, nghiêng đầu liếc mắt dò xét Giang Hiểu
- Sao hả, ta muốn kết hôn, các ngươi không cao hứng sao? !
- Hắc hắc, sao lại thế được, đại hỉ của đại nhân, chúng ta cao hứng còn không kịp ấy chứ!
Giang Hiểu gượng cười hai tiếng, đối với việc Chu Báo bất mãn, hắn cũng không sợ hãi, ở chung với Chu Báo nhiều năm như vậy, đối với tính tình của Chu Báo hắn vẫn có chút lý giải, đó cũng không phải là một người câu nệ tiểu tiết, trái lại, hắn làm người thập phần hiền hoà, mặc dù lúc có chút tính tình như tiểu hài tử, ưa thích xằng bậy, nhưng chung quy mà nói, vẫn là một thủ trưởng không tệ, gan lớn, dám uỷ quyền, việc này đối với những thuộc hạ như bọn hắn, là một chuyện tốt.
Đương nhiên, việc này có quan hệ với thực lực của Chu Báo, hắn có tiềm lực như vậy, xem như buông tất cả quyền lực trong tay thì cũng không ai dám đoạt quyền cả, chỉ biết dùng quyền lực hắn buông ra để làm chuyện tốt cho hắn a!
- Đại nhân ah, Hoàng Thượng đã hạ ý chỉ, hơn nữa còn gả công chúa cho, hôn sự này đến cùng là chương trình gì, kính xin đại nhân quyết đoán!
- Quyết đoán, quyết gì chứ? !
Chu Báo nháy mắt mấy cái, ngẫm lại xem, chính mình vừa rồi quả thực có chút đắc ý quên hình, hôn sự đã định ra, nhưng gả công chúa cũng không phải là việc nhỏ, chính mình tuy rằng không có hảo cảm gì với Tấn đế Yến Vân Thiên nhưng mình là lấy lão bà, không phải đấu khí với Yến Vân Thiên, lễ nghi hôn sự đều phải định thật tốt, những chuyện này không nghĩ đến còn may, vừa tưởng tượng đã cảm thấy thập phần rườm rà, đau đầu.
- Vừa rồi Trì Hằng Hưng kia không phải đã nói sao? Rất nhanh, triều đình Lễ bộ sẽ phái người ra, còn muốn xây cái gì mà phủ Bá tước, những chuyện này, ngươi trực tiếp bàn bạc với người của Lễ bộ đi, còn nữ, ta kết hôn, chuyện như vậy, nhất định là ta nói không tính, như vậy, ngày hôn thế sẽ cử hành ở Vân Châu a, đúng, ngay ở Thanh Dương tập, ngươi một, Vương đại nhân, hai người các ngươi hiện giờ đi đến Vân Châu Thanh Dương tập chuẩn bị đi, đến lúc đó nói cho ta là được, ta muốn bế quan, Chu Sẹo, ngươi đi theo ta!
- Vâng!
Ba người trao đổi ánh mắt với nhau, Vương Thành và Giang Hiểu là mặt
- Chu Sẹo, ngươi cười cái gì mà cười, cũng đã lâu như vậy, tu vị vẫn dậm chân tại chỗ, trong mấy tháng này có phải sức lực đều phí trên bụng nữ nhân không hả?!
Sau khi Vương Thành và Giang Hiểu rời khỏi, Chu Báo dẫn Chu Sẹo đến sau viện tử, hung hăng trừng mắt liếc hắn, mắng lên.
- Ách, đại nhân, ta nào dám ah!
Khuôn mặt tươi cười của Chu Sẹo lập tức biến thành vẻ mặt khổ ý
- Ngài không thể lấy tiến độ tu vị của mình so với người phàm tục như ta được, ở trong mắt ngài, ta là dậm chân tại chỗ, nhưng ta thực sự tiến bộ ah, ta hiện giờ đã lục phẩm, nếu lại tiến thêm một bước nữa đã là thất phẩm rồi, thất phẩm ah đại nhân, đây chính là cảnh giới mà dù ta có nằm mộng cũng không nghĩ tới ta, nhưng nào có dễ dàng như vậy? !