Mười tên bát phẩm, một món đồ thuần dương pháp khí, cũng chỉ có thế lực cỡ Thiên Long Đạo hoặc Côn Lôn Sơn mới miễn cưỡng làm được, nhưng mà là Côn Lôn Sơn thật sao?
Chu Báo thập phần hoài nghi, quan hệ giữa mình và Côn Lôn Sơn không được tốt, hơn nữa chính mình vẫn có quan hệ với đám người Xà Vương. Một món thuần dương pháp khí, bọn hắn thật sự có loại pháp khí này sao?
Chu Báo cực kỳ hoài nghi, lại còn mười tên bát phẩm cường giả nữa!
Nếu quả thực Côn Lôn Sơn có thực lực hùng hậu như vậy, thì cũng sẽ không bị hủy diệt trong trận chiến Bắc Nguyên, lại không bị Thiên Long Đạo áp bức, Côn Lôn thượng sư cũng không dám rời Côn Lôn rồi.
Cho nên, Chu Báo thập phần hoài nghi đối với chuyện này!
Còn tam đại môn phái ở Đại Tấn thì sao?
Thiên Long Đạo không có lý do nào để đối phó với mình, Bái Hỏa Huyền Giáo cũng sẽ không làm như vậy, có Tiểu Minh Vương ở Bái Hỏa Huyền Giáo, chuyện như vậy cũng không thể xảy ra được. Cũng chỉ còn Minh Nghĩa Kinh Viện, từ khi hắn xuất đạo đến nay, hắn và Minh Nghĩa Kinh Viện đã rơi vào thế không thể hòa giải, nhưng mà Minh Nghĩa Kinh Viện có thể lập tức dẫn động được lực lượng như vậy sao? cho dù có, lấy quan hệ của mình và Minh Nghĩa Kinh Viện, cũng sẽ không làm lớn như vậy, xuất động loại thế trận như vậy để đối phó với chính mình.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Như vậy, đến tột cùng là ai? Ai lại muốn bản thân mình chết như vậy?
Chu Báo nhẹ nhàng híp mắt, trong lòng âm thầm tự hỏi.
- Xú tiểu tử, cứ nghĩ lung tung như vậy thì cũng không thể giải quyết được chuyện gì đâu.
Thanh Linh lạnh lùng nói.
- Không sai, không có bằng chứng mà cứ nghĩ lung tung như vậy, đối với ta cũng không có chỗ tốt gì, cứ đi về nhìn kỹ lại trước rồi hãy nói!
Trong lòng Chu Báo rùng mình, hóa thân thành một dải lưu quang màu xích kim bay thẳng về hướng Vân Châu.
Sau khi hắn rời đi được một lúc lâu, ở một chỗ cách chỗ hắn đứng không xa, đột nhiên mặt đất mở ra một khối, Sau đó một cái đầu tróc lóc từ bên trong chui ra. Đó là một hán tử không lớn tuổi. Sắc mặt của hắn phức tạp nhìn về phía Chu Báo biến mất, miệng hung hăng cắn hai ba cái.
- Chu Báo, Vân Châu Chu Báo thật là một tên gia hỏa lợi hại, tu vi này, chiến lực này, tuyệt đối không dưới cửu phẩm. Ngọn lửa màu đen kia, so với nội khí ta biết còn cường đại hơn, có lẽ đó chính là chân nguyên địa bộ trong truyền thuyết. Chu Báo này đến tột cùng là có lai lịch gì, lại có thể có được nội khí cường đại và có phẩm chất cao như vậy. Cho dù là chưởng giáo chí tôn có tu vi thông huyền cảnh, chỉ sợ cũng rất khó có nội khí có uy lực như vậy, tin tức này nhất định phải truyền về cho tất cả các huynh đệ, bảo bọn họ đình chỉ hết thảy các hành động nhằm vào Chu Báo, nếu không sẽ bị thiệt thòi lớn!
Sắc mặt của hán tử đầu trọc âm trầm bất định, cuối cùng hạ quyết tâm. Chui lại vào trong cái lỗ, biến mất ở trong đất không một tiếng động.
Không nằm ngoài dự đoán của Chu Báo, khi hắn vội vàng chạy về Chu Phủ ở trong Thanh Dương trấn thì lão gia tử vẫn còn rất vui vẻ, Chu Báo thì toàn thân xộc xệch. Nhìn thấy nhi tử đã mang đến ưu đãi thật lớn cho nhà mình, Chu lão đầu hiển nhiên là thập phần vui vẻ, nhưng mà Chu Báo đến đi đều rất vội vàng, cũng chưa kịp ôn chuyện với Chu lão đầu, chỉ kịp hỏi thăm thân thể của lão gia tử gần đây thế nào, trong nhà có phát sinh chuyện gì dị thường không, hết thảy mọi chuyện đều thập phần bình thường, đến nỗi người truyền tin kia, được Chu Báo cẩn thận miêu tả, rút cục có người nghĩ tới là một người bà con xa của Chu gia, sau khi Chu gia thành đạt mới đến nhờ vả. Tiếp tục nói chuyện vài câu, có chút bất tri bất giác có cảm giác người đi nhà trống, tâm tình của Chu Báo bị phá hư. Thoái thác lời mời giữ lại của người trong nhà, vội vàng hướng về chỗ lãnh địa của mình phóng xuất cương khí bay đi.
Rất rõ ràng, đây hoàn toàn là một âm mưu nhằm vào chính mình, mà người thiết kế âm mưu này là người thập phần cẩn thận, khi chưa hòa toàn xác định được đã thành công hay không, thì không hề làm kinh động đến bất kì ai, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không hề để lại.
Hiện tại đầu mối duy nhất chính là tên gia hỏa truyền tin kia, hắn vội vàng chạy về chính là vì sợ tên kia bị giết người diệt khẩu.
Nhưng mà, để cho hắn nổi giận chính là tuy rằng đã chạy về với tốc độ nhanh nhất, nhưng khi về tới lãnh địa của mình thì hắn vẫn là một cỗ thi thể.
- Người này từ sau khi hôn mê cũng không hề tỉnh lại, mãi cho tới khi người đưa cơm chiều phát hiện ra hắn đã chết, thi thể cũng đã cứng lại, nhưng kỳ quái là không hề có dấu hiệu trúng độc!
Sắc mặt Giang Hiểu có chút khó coi, vốn hắn còn tưởng đối phương là bị bệnh mà chết, nhưng nhìn thấy Chu Báo âm trầm từ Lê Minh trở về, hắn liền cảm thấy trong chuyện tình buổi trưa có điều không đúng, quả nhiên Chu Báo vừa về đến liền muốn nhìn thấy người chết kia.
- Không phải trúng độc? Vậy là vì cái gì?
Ánh mắt Chu Báo âm trầm, một cỗ sát ý tàn khốc tràn ra từ trên người của hắn, bao phủ khắp căn phòng.
- Đúng, là tổn thương, hắn trúng phải một loại chưởng lực âm nhu, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương. Nhưng mà người ra tay đã khống chết chưởng kình của mình, phải qua một đêm thương thế mới phát tác, mà loại tổn thương này trước khi phát tác thì rất khó phát hiện. Hơn nữa thời gian hắn tới, thì thể xác và tinh thần đều mệt, thân thể dị thường nên đã hoàn toàn che dấu loại thương thế này, cho nên mọi người mới không phát giác ra.
Người đang nói là Nam Hải Bình, đúng là một trong đám cao thủ Xà Vương mang tới từ Thiên Long đạo. Hắn năm nay chừng bốn mươi tuổi, râu để dài, bộ dáng nho nhã.
- Chưởng lực âm nhu!
Chu Báo gật đầu với Nam Hải Bình, không nói gì thêm nữa, người đã chết manh mối cũng bị chặt đứt. Trong lòng Chu Báo đương nhiên thập phần mất hứng.
- Sau khi ta đi, có phát sinh ra chuyện gì dị thường không?
- Không có!
Giang Hiểu lắc đầu, thầm nghĩ ngươi mới đi nửa ngày, ban đêm cũng chưa tới, sẽ có chuyện tình gì chứ?
- Bây giờ ngươi trở về đương nhiên là sẽ không có chuyện gì phát sinh, nếu ngươi trở về muộn một hai ngày, hai ha ngày có lẽ sẽ có chuyện phát sinh.
Thanh âm của Xà Vương từ ngoài sảnh truyền tới.
- Ngồi!
Chu Báo khẽ gật đầu.
- Ngươi biết?
- Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết, chật vật như vậy, nhất định là bị người ta đánh rồi.
Xà Vương nói.
- Vậy ngươi nói xem, chuyện này là do ai làm?