Giang Hiểu cười khổ,

- Thuộc hạ có cách làm rõ!

- Cách gì?

- Trói hắn lại, nghiêm hình bức cung!

- Ha ha ha ha ha ha!

Chu Báo vỗ mạnh vào vai Giang Hiểu,

- Tên này, chủ ý không tệ, nhưng việc này tạm thời chưa thể làm!

- Vậy!

- Mặc kệ, lính đến thì đánh, nước đến thì ngăn, trong lòng chúng có quỷ thai cũng được. Rảnh rỗi lâu quá rồi, hoạt động tí gân cốt cũng không tệ!

Chu Báo cười nói, giơ cánh tay, cười. Đột nhiên, hắn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn ra ngoài viện.

- Đại nhân, sao vậy?

- Tiểu tử Chu Sẹo có chuyện gì, sao lại lúng ta lúng túng như vậy?

Chu Báo bất mãn nói.

Lời vừa dứt chưa được bao lâu đã thấy Chu Sẹo xô cửa chạy vào.

- Đại nhân, đại nhân. Xảy ra chuyện lớn rồi!

- Lại chuyện gì?

Chu Báo trợn mắt nhìn Chu Sẹo, chỉ muốn một cước dẫm chết hắn.

- Đại nhân, đại nhân, thực sự đã xảy ra chuyện lớn rồi, đại nhân!

Chu Sẹo chạy đến trước chạy Chu Báo, ngôn ngữ có chút lộn xộn, tay huơ huơ một bức thư,

- Đại nhân, lão thái gia mắc trọng bệnh, nguy kịch!

- Cái gì?

Chu Báo chộp lấy bức thư, mở ra xem.

Lão thái gia chính là lão tử, lão Chu đầu của Mãng Thương Sơn năm nào, từ sau khi con trái Chu Báo thành đạt, lão Chu đầu cũng biến thành lão gia tử, sau đó lại biến thành lão thái gia bây giờ.

Chu Báo không có quá nhiều tình cảm với gia đình mới này, nhưng bất luận thế nào, họ cũng là phụ mẫu của thân thể mới này, không hiếu đạo không được.

Huống hồ, lão Chu gia rất tốt với hắn, chí ít cũng không để hắn chết đói trước năm mười tuổi.

Cho nên, Chu Báo xưa nay vẫn thập phần ưu hậu với người nhà lão Chu, phụ mẫu hắn, huynh đệ hắn, tất cả đều sắp xếp cực tốt, hắn còn chuẩn bị chờ sào huyệt của mình ở Tây Bắc xây dựng xong, đón người nhà Chu gia đến ở.

Không ngờ hôm nay lại nhận được tin dữ.

Một người thở hồng hộc từ ngoài viện tử chạy vào,

- Đại nhân, đại nhân. Không ổn, lão thái gia, lão thái gia, lão thái gia lâm, lâm trọng bệnh!

Có lẽ vì quá căng thẳng, lại chạy quá mệt, bản thân không có chút thực lực nào, nên vừa đến nơi lập tức ngã lăn ra đất, mê man bất tỉnh.

- Đại nhân, đây là người đưa thư, thuộc hạ nóng tính, sợ làm nhỡ việc, nên vội vàng mang thư qua trước!

- Ta biết!

Chu Báo gật gật đầu, chỉ người đang ngất dưới đất nói,

- Đưa hắn vào trong nhà, điều dưỡng cho tốt, ta chuẩn bị một lúc, lập tức về Vân Châu!

- Đại nhân, bọn thuộc hạ có cần đi cùng không?

- Các ngươi? Các ngươi theo được ta không?

Chu Báo nhìn bọn Giang Hiểu, theo bức thư này, lão gia tử bệnh tình rất nghiêm trọng, hơn nữa thời gian viết thư đã hơn hai tháng.

Chu gia, trừ Chu Báo hắn, không có một thất phẩm cường giả nào, cũng không thể chỉ huy thất phẩm cường giả, nên đành phải dựa vào phương thức nguyên thủy nhất là dùng ngựa đưa thư, trên thực tế, trong thế giới không có điện báo điện thoại email này, muốn liên hệ được với nhau, thời gian phải chậm ba bốn tháng. Hai tháng đưa được thư tới đã là ngoài sức tưởng tượng của Chu Báo.

Chẳng trách tên đưa thư này lại ngất đi như vậy.

Cho nên, Chu Báo mới ra quyết định, lập tức động thân, nếu không động thân, nói không chừng về đến Vân Châu, thi thể lão Chu đầu đã thối.

Điểm này, Chu Báo nghĩ được, bọn Giang Hiểu đương nhiên cũng có thể nghĩ được, cho nên, thấy Chu Báo hóa thành một đường quang mang kim sắc biến mất trong không trung, cũng chỉ là khe khẽ thở dài.

Bên kia, bọn Nhiếp Vô Thương đã về đến chỗ ở, nhưng vẫn không ngừng quan sát động tĩnh bên Chu Báo. Thấy trong viện tử Chu Báo lóe lên một đường quang mang kim sắc, mắt Nhiếp Vô Thương lóe lên một tia hỉ sắc, lấy ra từ trong tay áo một miếng gỗ nhỏ thanh sắc, nhìn chẳng khác gì miếng gỗ bình thường, bóp mạnh, miếng gỗ nát vụn, hóa thành một nhúm bụi tro, biến mất trong gió.

Lại nói đến Chu Báo, khởi động cương khí, bay nhanh về hướng Đông Nam, tốc độ kinh nhân, như một đường lưu tinh kim sắt xẹt cắt qua bầu trời. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Với tốc độ của hắn, muốn đến được Vân Châu phải mất gần tám canh giờ, cũng chính là hơn nửa ngày, đấy là còn xem sức chịu đựng của hắn ra sao!

May mà Chu Báo nội khí thực phần sung mãn. Cương khí cũng là cương khí thượng thừa, bay liền ba bốn canh giờ cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Đang bay, hắn đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Tốc độ của mình hình như chậm lại, chớp mắt, cả thiên địa trở nên mông lung một màu.

- Ý?

Chu Báo giật mình, chưa đợi hắn kịp thể hiện, một luồng sát cơ lạnh lẽo đã đâm đến từ sau lưng hắn.

- Không ổn!

Vô thức, hắn định dùng Tam giới tiểu na di thì bất ngờ phát hiện, không gian xung quanh dường như bị một loại sức mạnh vô hình khóa chặt, cho dù là sức mạnh của hắn, cũng rất khó rút khỏi không gian.

Không gian trước đây, trước Tam giới tiểu na di của hắn giống như một lớp giấy mỏng, còn bây giờ, là một bức tường dày, mặc dù, chỉ cần mất một chút khí lực hắn vẫn có thể di chuyển được bức tường đó. Nhưng, hắn không có thời gian ấy.

Động Tam giới tiểu na di mặc dù cũng là trong nháy mắt, nhưng vẫn là chậm trễ một nháy mắt.

Luồng sát cơ kia bắn đến, phá vỡ cửu long thần hỏa kì lân cương của hắn trong giây lát!

Bách độc hàn quang tráo khởi động, một tầng quang hoa thanh sắc bao phủ quang người Chu Báo, chặn đứng luồng sát khí kia, cho Chu Báo có cơ hội phản ứng.

Nếu Tam giới tiểu na di đã bị hạn chế, vậy thì, tạm thời từ bỏ.

Luồng sát khí kia xuyên qua bách độc hàn quang tráo của Chu Báo, đâm trúng Chu Báo, không gây trọng thương, chỉ là cắt một đường nho nhỏ bên hông hắn. Cảm giác đau đớn truyền ra từ vết thương, rất nhanh, bị bách độc hàn quang tráo ngăn lại.

Bách độc hàn quang tráo không hoàn toàn phòng ngự sát khí, mà chủ hút hết toàn bộ kích độc ẩn hàm bên trong sát khí.

Lúc này, Chu Báo đã có thể nhìn rõ kẻ phát động công kích.

Là một hắc y nhân bịt mặt, tay cầm đoản kiếm đen xì!

Nhưng cũng chỉ nhìn được một chút mà thôi, một giây sau đó, hắc y nhân mang theo đoản kiếm, biến mất trong hư không, giống như Tam giới tiểu na di của Chu Báo.

Là cái bẫy!

Mọi tình tiết diễn ra nhanh như điện xẹt, từ lúc hắc y nhân xuất hiện, đến bách độc hàn quang tráo, đến việc Chu Báo bị thương, rồi hắc y nhân biến mất, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, lúc Chu Báo kịp ổn định thân hình, khởi động cương khí toàn thân thì hắc y nhân đã biến mất không còn dấu vết. Bốn phía trắng xóa một màu, khiến Chu Báo cảm thấy như đang rơi vào lưỡng nghi vi trần trận.

Đương nhiên, đây không phải là lưỡng nghi vi trần trận!

- Thú vị, hình như có người muốn mưu sát ta!

Dừng lại giữa không trung, Chu Báo nhìn quanh, khóe miệng nhếch lên một tia cười nhạt. Thân hình hơi động, chuẩn bị đáp xuống, ai ngờ một luồng kiếm khí đột nhiên xuất hiện, ngưng thành một đường kiếm ảnh ngay dưới chân hắn.