Ở trạm canh gác bên ngoài thị trấn nhỏ kia, Vương Xà vác một tay đứng đấy, ngăn ở chính giữa đại lộ, ở trước mặt hắn, là một cổ xe ngựa nhỏ thật tinh xảo, phía trước xe ngựa, có một nữ tử áo trắng đứng đấy, vẻ mặt hàn ý, lạnh lùng nhìn Vương Xà, song phương đang giằng co.
Nhìn phương hướng của xe ngựa hẳn là đi vào trong trấn.
Ở sau lưng Vương Xà, bọn người Giang Hiểu và Chu Ba đứng đấy, bọn hắn thoạt nhìn cũng thập phần không hiểu thấu, tựa hồ không hiểu rõ ý đồ của Vương Xà vậy.
- Vương Tọa, công chúa điện hạ của chúng ta có việc muốn thương lượng với Chu đại nhân, không có quan hệ gì với ngươi cả!
Giằng co trong chốc lát, thấy Vương Xà cũng không có ý muốn nhường đường, nử tử áo trắng cuối cùng cũng mở miệng, ngữ khí thập phần lạnh như băng, cũng hết sức bất mãn.
Vương Xà không lập tức trả lời, nhìn nhìn nữ tử áo trắng, lại nhìn thoáng qua xe ngựa rồi mới mở miệng nói:
- Thủy Hồng Nhan, ta mặc kệ ngươi tới đây vì việc gì, nhưng ân oán giữa chúng ta cũng nên tính toán rồi!
- Ân oán giữa chúng ta phải tính toán, nhưng không phải hiện giờ!
- Nếu công chúa đã đến, thì hẳn cũng đã biết ta ở chỗ này, đã biết rõ ta ở chỗ này còn dám tới, không phải muốn tính xổ với ta thì làm gì chứ? !
Thanh âm của Vương Xà thập phần lạnh lùng, trong mắt hàn mang thoáng hiện, một tia sát cơ yếu ớt thấu người ẩn hiện trên người hắn.
Đúng lúc này, màn xe xốc ra, một khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt mọi người.
- Vị này chắc hẳn chính là Vương Tọa của Thiên Long Đạo a, Yên nhi hữu lễ rồi!
Trông thấy Yên nhi xuất hiện, cơ bắp trên mặt Vương Xà có chút rút lại, chỉ nhẹ gật đầu:
- Quả nhiên là công chúa giá lâm, có chỗ thất lễ, kính xin lượng thứ!
- Nào dám, Tọa quá khiêm nhượng rồi!
Yên nhi mỉm cười, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Vương Tọa, ta không biết giữa ngươi và Thủy tỷ tỷ đến cùng có ân oán thì, bất quá hiện giờ Thủy tỷ tỷ tới đây, là vì chuyện của Yên nhi, là theo ta đến, mong rằng Tọa xem chút tình mọn với Yên nhi mà không nên khó xử nàng, về phần ân oán của hai vị, ta nghĩ, hay là đợi đến sau khi giải quyết xong chuyện ở đây đã? Ngài thấy thế nào? !
Vương Xà trừng mắt nhìn, dùng một loại ánh mắt cực kì cổ quái liếc nhìn Yên nhi, đang chuẩn bị nói cái gì đó, trông thấy ngọc bội bên hông mà Yên nhi lộ ra, cả người đều sửng sốt một chút, lại cẩn thận liếc nhìn Yên nhi, cuối cùng nhấc mắt, nhìn Thủy Hồng Nhan, thân thể nhẹ nhàng dời sang một bên, mở ra một lối đi.
- Việc này không giống ngươi a!
Chu Báo vận khởi Thiên Xà liễm tức pháp, bắt đầu ẩn nấp khí tức của mình đi, truyền âm cười nói.
- Hừ, tiểu tử, ngươi không nên cao hứng quá, đây cũng không phải chuyện gì tốt đâu, cẩn thận một chút đi!
- Coi chừng cái rắm, ta bất kể nàng là có tốt lành không, ta hiện giờ không muốn gặp nàng!
Ẩn trong bóng tối, Chu Báo lạnh lùng cười cười.
- Ta biết rõ nàng cũng không phải thứ gì tốt, cho nên trước khi quyết chiến với Côn Lôn Sơn, ta tuyệt không gặp nàng!
- Đây là một chủ ý không tệ!
Vương Xà cười cười, đột nhiên quay đầu, quát lạnh một tiếng
- Đợi một chút một!
Xe ngựa lại lần nữa dừng lại.
- Sao hả, Vương Xà, đổi chủ ý rồi hả? !
Thủy Hồng Nhan dùng thanh âm cực kì lạnh lùng nói.
- Đó cũng không phải!
Vương Xà mở miệng cười cười
- Các ngươi tới đây là tìm tiểu tử Chu Báo kia sao? !
- Đúng vậy, chúng ta tới tìm Chu đại nhân, vậy thì sao hả? !
- Không được tốt lắm, vừa rồi ta quên nói cho các ngươi biết, tiểu tử Chu Báo kia vì muốn nghênh chiến cường giả của Côn Luân Sơn nên hiện giờ rất khẩn trương, vẫn một mực bế quan, trước khi người của Côn Lôn Sơn tới, hắn sẽ không xuất quan đâu, cho nên, các người giờ không tìm được hắn đâu!
Thủy Hồng Nhan ánh mắt ngưng tụ, không biết là thật là giả, liền chuyển ánh mắt qua bọn người Giang Hiểu.
- Nếu là Bổn công chúa không nhìn lầm thì các hạ nhất định là trợ thủ đắc lực của Chu đại nhân, Giang Hiểu, Giang đại nhân!
Yên nhi lại lần nữa ra khỏi xe ngựa, đi đến trước mặt mấy người Giang Hiểu, mỉm cười hỏi
- Xin hỏi, Chu đại nhân bế quan nơi nào vậy?!
- Việc này...!
Bọn người Giang Hiểu cứng họng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói gì cho phải.
Chu Báo bế quan?
Chó má, sáng hôm nay bọn hắn còn nhìn thấy Chu Báo ở chỗ này mà. Vạch trần tại chỗ? Bọn hắn cũng không có cái lá gan kia, Vương Xà thế nhưng chính là cửu phẩm cường giả, thiên hạ không có người nào là đối thủ của hắn cả, hơn nữa lại có quan hệ mật thiết với Chu Báo, nếu vạch trần lời nói dối của hắn tại chỗ vậy thì cứ chờ bị ăn đòn đi.
Việc này nếu như là do người khác, thậm chí là nử tử áo trắng Thủy Hồng Nhan kia hỏi bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ không chút do dự đáp lại, sẽ nói tiếp theo ý tứ của Vương Xà.
Thế như thiếu nữ vô cùng xinh đẹp trước mặt này cũng không phải là người bình thường mà chính là công chúa ah!
Công chúa, con gái của hoàng đế!
Thiên chi quý nữ!
Ở trong thế giới này, uy nghiêm của hoàng quyền mặc dù đối với cường giả như Chu Báo, Vương Xà cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng đối với Giang Hiểu, đối với Chu Ba, đối với Vương Thành những người vốn từ nhỏ sống lên ở Đại Tấn vương triều, về sau còn tiến nhập vào trong quân đội của Đại Tấn vương triều đảm nhiệm chức quan mà nói thì còn lớn hơn cả trời a.
Cho dù mấy năm nay đi theo Chu Báo, làm những chuyện tựa hồ chẳng thèm ngó tới hoàng quyền của Đại Tấn vương triều, nhưng chân chính để bọn hắn đối mặt với Thiên gia huyết mạch, đương triều công chúa, trong khoảng thời gian ngắn bọn hắn cũng không có lá gán dám lừa gạt
Trong khoảng thời gian ngắn, liền lâm vào lưỡng nan chi cảnh.
Thu hết biểu bộ của mấy người vào mắt, Yên nhi mỉm cười, quay đầu nhìn Vương Xà nói:
- Vương Tọa, ngài đường đường là Tọa của Thiên Long Đạo, cường giả cửu phẩm nổi danh thiên hạ, không thể tưởng được lại lừa gạt một nữ tử nhược tiểu như ta!
- Ta lừa mấy tiểu nữ tử các ngươi? Ha ha, thật đúng là chê cười ah!
Vương Xà chỉ cười lạnh.
- Tin hay không là tùy các ngươi!
Biểu lộ chắn chắc của Vương Xà và bộ dáng kinh nghi bất định của mấy người Giang Hiểu đều được Yên nhi thu vào mắt, hơi suy nghĩ một chút, nàng đại khái đã biết có chuyện gì xảy ra, tuy rằng tu vị của nàng không cao, bất quá cũng biết, cường giả có cấp bậc như Chu Báo và Vương Xà nếu muốn che giấu khí tức, âm thầm câu thông thì không thể nào phát giác ra được.
Chỉ là để nàng rời đi lúc này, nàng không thể cam lòng được.