Nhưng không nghĩ đến lần đầu tiên đụng phải, Chu Báo liền thể hiện ra thực lực hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mắt Yên Phi liền trở nên hết sức khó coi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hắn biết rõ Chu Báo rất mạnh, nhưng lại không nghĩ đến Chu Báo sẽ mạnh đến mức này.
Bát Cực Linh Lung Tháp là pháp khí hiện giờ của hắn, hắn tự nhiên biết rõ uy lực của nó đến cùng có bao nhiêu, cũng là dựa vào cái tháp này nên hắn mới có thể vạn dăm đuổi giết Lý Tú, nhưng bây giờ, Chu Báo chỉ dựa vào lực lượng một người, không vận dụng bất cứ pháp khí nào, liền đẩy lui được mình, thật sự vượt quá dự liệu của hắn.
Bởi vì Tiểu Báo Tử lúc này đẩy lui không chỉ là hắn, mà còn có pháp khí của hắn, Bát Cực Linh Lung Tháp nữa.
- Điều đó không có khả năng? !
- Không có gì không có khả năng cả!
Tiểu Báo Tử phảng phất rất thưởng thức biểu lộ kinh ngạc của hắn, cười lạnh nói:
- Bát Cực Linh Lung Tháp này tuy rằng lợi hại, nhưng ngươi cũng chưa hoàn toàn nắm giữ nó, căn bản không phát huy được toàn bộ uy lực của Thuần Dương pháp khí!
- Bớt nói nhảm đi, ta chẳng qua là chủ quan nhất thời thôi!
Nghe được lời của Tiểu Báo Tử, sắc mặt của Yên Phi cũng trở nên hết sức khó coi.
- Chu Báo, ngươi thật muốn chọc vào vũng nước đục này sao? !
- Ta nói rồi, Lý Tú là bằng hữu của ta, ngươi ở trên địa bàn của ta đuổi giết bàn hữu của ta, ta không tìm ngươi gây chuyện là may lắm rồi, hôm nay ta không muốn làm khó ngươi, ngươi đi đi, không nên xuất hiện trước mặt ta nữa!
Lời nói của Tiểu Báo Tử rất cứng rắn.
- Xem ra chuyện hôm nay không thể giải quyết êm thắm rồi? !
Yên Phi nhìn Chu Báo, ánh mắt lạnh dần.
- Đã như vầy, cũng đừng có nhiều lời nữa, thuộc hạ gặp chân chương a, ta muốn xem Bát Cực Linh Lung Tháp của ngươi đến cùng có bao nhiêu lợi hại!
Tiểu Báo Tử cũng hiện lên lãnh ý, như có suy nghĩ liếc nhìn Yên Phi, cương khí quanh thân bùng lên, Cửu Thiên Hỏa Long hô một tiếng bắn ra theo cương khí của hắn, quấn quanh trên không trung , kết thành một cái hỏa tráo cự đại, mãnh liệt úp về phía Yên Phi. Sắc mắt Yên Phi biến đổi, đầu ngón tay lóe ra đạo ánh sáng màu xanh bắn về phía Cửu Long thần hỏa tráo.
- Bát Lăng Bát Cực, Phương Thổ Sơn, Thương môn, hiện!
Đạo ánh sáng màu xanh kia lóe trên không trung, vậy mà biến thành một cánh cửa cực lớn, thả ra ánh sáng xanh vạn trượng, một tráo này của Cửu Long thần hỏa tráo thoáng cái đã bị cánh cửa cực lớn kia hút vào, biến mất không thấy gì nữa.
- Ân? !
Tiểu Báo Tử biến sắc, Cửu Long thần hỏa tráo chính là do cương khí của hắn biến thành, cương khí Sinh Sinh Bất Tức, nhưng muốn hôi phục lại cũng phải mất chút thời gian, vừa rồi Cửu Long thần hỏa tráo này cơ hồ gần như đã tiêu hao một phần ba cương khí của hắn, lại thoáng cái bị cánh cửa này hút mất, không hề dễ chịu chút nào
- Phương Thổ Sơn, rơi!
Ngay khi hắn còn đang đau lòng vì cương khí hao tổn của mình, liền nghe Yên Phi lại gầm lên một tiếng, sau đó là Lý Tú kinh hô lên:
- Chu Báo coi chừng ah.
Cánh cửa màu xanh cực lớn ngưng tụ lại, kim quang phóng ra quanh thân mãnh liệt thu vào, trong chớp mắt liền biến thành một ngọn núi xanh hơn ngàn trượng rơi xuống.
- Phương Thổ Sơn.
Tiểu Báo Tử chỉ cười lạnh, tay vừa nhấc, Như Ý Kim Lân Bổng liền xuất hiện trong tay hắn, đón gió mà to lên, Tiểu Báo Tử cũng không khách khí, trong nội tâm cũng có ý muốn thử chống lại Phương Thổ Sơn này một lần, vận khởi khí lực, mãnh liệt nện tới Phương Thổ Sơn kia.
Ầm ầm! Một tiếng.
Phảng phất giữa tinh không như bị sét đánh ngang, cuồn cuộn như sấm, không ngớt không dứt.
Phải biết rằng dưới ba người cũng cách lãnh địa của Tiểu Báo Tử không xa, nếu như nói trước kia vốn không người nào chú ý đến nơi này vậy thì tiếng sấm giữa trời quang vừa rồi đã kinh động đến vô số người, nguyên một đám đều ngẩng đầu nhìn lên.
Bất quá, bởi vì nguyên nhân nhãn lực, bọn hắn không cách nào nhìn rõ ngoài trăm dặm trên bầu trời đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhãn lực tốt thì còn miễn cường trông thấy mấy quang điểm, nhãn lực tệ một chút thì đừng nói là quang điểm, cái gì cũng nhìn không thấy cả.
Nhưng có một người lại ngoại lệ.
Chu Sẹo!
Dưới sự dụng tâm dạy dỗ của Tiểu Báo Tử, tu vi của hắn cũng càng ngày càng cao, mà theo tu vi của hắn càng ngày càng cao, hắn ngày càng cảm giác được ánh mắt của mình không giống người thường.
Thứ khác thì không nói tới, nhưng thị lực lại là hạng nhất, hơn xa thường nhân, tuy rằng cách mấy trăm dặm, nhưng trên bầu trời vạn dặm không mây, căn bản không có thứ gì cản trở tầm mắt của hắn cả, cho nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là hắn không có để ý tới, trong khi hắn vận dụng thị lực quan sát tình hình của Tiểu Báo Tử thì mình cũng bị người khác theo dõi.
- Tiểu tử này thực lực tuy rằng không ra sao, bất quá trên người tựa hồ cũng chảy xuôi huyết mạch Thượng Cổ a!
Cách hai cái sân nhỏ, có hai người đang nhàn nhã đứng trên nóc nhà nhìn tràng diện tranh đấu trên bầu trời, khi thì nhìn Chu Sẹo, nên con mắt của Chu Sẹo đã khiến hắn chú ý.
- Sao hả, ngươi cảm thấy có hứng thú với hắn?!
- Không, tuy rằng ánh mắt của hắn rất thần kỳ, bất quá thực lực quá yếu, hơn nữa niên kỷ đã lớn, coi như có tiến bộ cũng không lớn lắm, đời này nhiều nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước vào dịch cân cảnh thôi, tác dụng đối với ta không lớn lắm.
- Hắn có huyết mạch Thượng Cổ, cặp mắt kia, nói không chừng trong tương lai sẽ sinh ra kỳ tích gì đấy!
- Thôi đi , nói đến đồng thuật thì nếu không phải Hỏa Hồng Tình thì giá trị cũng không lớn lắm.
Người nói chuyện mở miệng, nhìn thoáng qua Lão Kim Kê đứng bên cạnh.
- Đương nhiên, nếu như là huyết mạch tinh khiết thì còn có thể cân nhắc một chút!
- Ngươi cứ vậy xác định tiểu tử này là hỗn huyết sao?!
- Thôi đi, ngay cả Hỏa Hồng Tĩnh cũng là hỗn huyết, con mắt của tiểu tử này sao có thể tinh khiết được? !
Người nọ cười lạnh nói.
- Ngươi cho rằng huyết mạch tinh khiết dễ tìm vậy sao?!
- Có lý, hơn mười vạn năm qua đi, cũng chưa bao giờ nghe qua có huyết mạch tinh khiết xuất hiện, hơn nữa coi như là có, cũng chỉ xuất hiện ở thời kì kỳ thượng cổ, mà không phải bây giờ, bởi vì cho dù là huyết mạch tinh khiết, trải qua hơn mười vạn năm dung hợp, cũng đã phai nhạt rồi!
- Đúng vậy a, cho nên nói, người ah, phải đối mặt sự thật, nghĩ nhiều như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả, đi thôi, Lão Kim Kê, không còn gì xem nữa rồi, đi đến nơi đó thôi, chỗ đó, mới là mục đích chủ yếu chúng ta đến đây!