- Rốt cuộc Bích Lạc Thiên là nơi nào, vì sao nơi này không thể là Bích Lạc Thiên?
- Bích Lạc Thiên là một trong Tam Thập Tam Thiên, là địa phương có thiên địa nguyên khí sung túc nhất thời đại của chúng ta, thiên tài địa bảo cũng nhiều nhất trong ba mươi ba Tiểu Thế Giới, nghe nói những Tiểu Thế Giới này có từ khi khai thiên tích địa, được đại thần thông mở ra từ thời đại Thái Sơ, truyền lưu đến thời đại chúng ta, từ trước đến nay đều được các đại cự đầu nắm giữ, mà Bích Lạc Thiên này chính là một trong số đó, nắm giữ ở trong tay Yêu Tộc Bích Lạc Đại Đế, bởi vì nắm trong tay của Bích Lạc Đại Đế nên nơi này được gọi là Bích Lạc Thiên, tại sao lại biến thành thế này?
- Vì cái gì mà không thể biến thành như thế này, đã trôi qua nhiều năm như vậy, có trời mới biết tên Bích Lạc Đại Đế kia chết đã bao lâu, thời gian có thể xóa nhòa tất cả, cho dù Bích Lạc Thiên năm đó nắm giữa một trong Tam Thập Tam Thiên, là nơi có thiên địa nguyên khí sung túc nhất, thiên tài địa bảo cũng nhiều, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước.
- Không có khả năng, lúc ta bị phong cấm ở dưới cung điện Tiểu Lôi Âm Tự, Bích Lạc Đại Đế vẫn còn, tuy Tiểu Thế Giới Tiểu Lôi Âm Tự không lớn lắm, nên không thể so sánh với Bích Lạc Thiên, hơn nữa bị hao tổn tổn thương còn nghiêm trọng hơn Bích Lạc Thiên rất nhiều, nhưng nguyên khí ở đó vẫn nồng đậm hơn ngoại giới nhiều lần, hơn nữa hoàn cảnh biến hóa cũng không có nghiêm trọng như vậy, nhất định là xảy ra chuyện gì đó, đem tất cả sinh cơ của Bích Lạc Thiên đều phá hủy, cho nên mới phải sinh ra tình huống như thế này. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
- Có lẽ vậy!
Tiểu Báo Tử vô tình hữu ý không muốn dây dưa vấn đề này với Thanh Linh, hắn xem ra, mặc kệ Bích Lạc Thiên này trước kia huy hoàng đến cỡ nào, hiện tại hủy chính là hủy, không gian như vậy, nếu có cho hắn, hắn cũng không muốn, hiện tại điều hắn quan tâm là, rốt cuộc là tên vương bát đản nào thiếu đạo đức như vậy, đem hắn đưa đến địa phương quỷ quái này, dụng ý của hắn là gì, là cái gì? Phải làm sao mới có thể mở nơi này để ra ngoài.
Đó là thứ hắn quan tâm hiện giờ.
Nhưng mà, muốn cỡi bỏ bí mật này, không có Thanh Linh thì làm sao rời đi, Thanh Linh thì sao? Hiện tại hắn đang lâm vào trong cảm xúc lo nghĩ, hình như bị kết cục của Bích Lạc Thiên làm cho thần trí mơ hồ. Thời điểm này Tiểu Báo Tử không dám tùy tiện mở miệng, tránh làm cho hắn chấn kinh, nếu làm cho hắn chấn kinh, bản thân mình sẽ gặp phiền toái.
Thời điểm ngay từ đầu thì khá tốt, Thanh Linh nói nhỏ nói xong, điều đó không có khả năng, điều này sao có thể, nhất định là tính sai, nhưng càng về sau, Thanh Linh nói chuyện hắn nghe không hiểu, cũng không biết hắn dùng ngôn ngữ gì, huyên thuyên, huyên thuyên, phảng phất đang phát tiết, tự nói chuyện với mình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thanh Linh mới từ cảm xúc kích động hồi phục lại, lộ ra chút tỉnh táo.
- Có khả năng chúng ta gặp phiền toái thật sự, nếu như nới này là Bích Lạc Thiên, có khả năng ngươi khó tìm được lối ra.
- Tại sao?
- Bích Lạc Thiên là một trong Tam Thập Tam Thiên, chính vào thời kỳ Thái Sơ bị cắt ra thành Tiểu Thế Giới, bổn nguyên của thế giới này rất vững chắc, ngươi xem, chung quanh nơi này tuy nhiên giống như Tiểu Thế Giới Tiểu Lôi Âm, tràn ngập vết nứt không gian, nhưng không hề có hiện tượng mất ổn định như Tiểu Lôi Âm, cho dù Tiểu Thế Giới này vỡ tan, cũng cố định ở một chỗ, cũng không có tiêu thất trong hư không, cho nên hấp lực ở nơi này không lớn, nếu ta đoán đúng như vậy, thì Bích Lạc Yên này đã bị cố định trên Thái Hạo tiên khí, nói theo một ý nào đó, bây giờ chúng ta đang ở bên trong Thái Hạo tiên khí.
Nói đến đây, hắn dừng một chút, từ từ nói ra:
- Có lẽ vì dung hợp với bổn nguyên Bích Lạc Yên, cho nên Thái Hạo tiên khí mới có thể trở thành Thái Hạo tiên khí.
- Nói cách khác, ta cũng giống như Bát Tư Ba, bị hút vào bên trong tiên khí, điểm khác nhau duy nhất chính là, cái tiên khí kia chính là Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình, có được lực lượng luyện hóa người khác, hoặc là nói, loại lực lượng này không còn hoạt động, cho nên ta vẫn còn sống!
- Có lẽ, nhưng về cơ bản thì không ai có thể động tới tiên khí này.
Âm thanh Thanh Linh nói ra:
- Bích Lạc Thiên hình thành từ lúc thời đại Thái Sơ bắt đầu, coi như là luyện hóa nó, cũng chỉ có thể cố định, giống như cái cối xây nặng mấy chục ngàn cân, có thể mài nhỏ bất kỳ vật gì, nhưng đó là do người ta nói như thế, nhưng không có người nào có thể thôi động nó được, sử dụng cái tiên khí này cũng giống như vậy, không có tu vi cấp Nhân Tiên, đừng có mơ tưởng khởi động Tiểu Thế Giới, tác dụng duy nhất, giống như tiểu không gian của ngươi, thu đồ vật thì bỏ đi, nhưng ở đây, hình như không giống như nơi thu đồ vật vào a.
- Vậy ngươi nói nơi này làm...
Lời còn chưa dứt, thần sắc Tiểu Báo Tử khẽ động, chấn động một cái thật mạnh, liền ẩn vào sau nham thạch, vận dụngThiên Xà Liễm Tức Thuật, đem toàn bộ khí tức của mình che dấu đi.
Ngay vào lúc hắn mở miệng nói chuyện, đột nhiên cảm giác được một hồi chấn động không gian, giống như cái không gian này vừa mới vỡ ra cho nên hắn nhanh chóng chạy trốn, muốn xem xem rốt cuộc là chuyện gì, là ai, bắt hắn tiến vào nơi này.
Sau khi hắn trốn không lâu, ở một nơi cách khối nham thạch không xa, không gian vốn bình tĩnh như nước, xuất hiện vài gợn sóng lăn tăn, trong gợn sóng, một cánh cửa mơ hồ xuất hiện, sau đó, ba bóng người tiến ra.
- Là nàng, Cơ Dạ Nguyệt?
Sau khi nhìn thấy ba bóng người, Tiểu Báo Tử cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì trong ba người, có một người, chính là một người vừa hiển lộ danh tiến trong Thiên Hạ Anh Hùng Đại Hội, tân tấn thiếu niên cường giả Thất phẩm Cơ Dạ Nguyệt, mà hai người khác tuổi cũng không lớn, tu vi cũng đều tại Lục phẩm đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá Thất phẩm, tiến vào hàng ngũ cường giả.
- Sư muội, không thể ngờ rằng sư phụ lại cho phép chúng ta tiến vào Bích Lạc Bí Cảnh để thí luyện, ta nhất định phải mượn cơ hội này, đột phá Thất phẩm, trở thành cường giả!
Sau khi cánh cửa biến mất, trong hai người còn lại, có một nam tử ước chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi hưng phấn nói ra, nhìn về phía Cơ Dạ Nguyệt, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực nóng không hề che dấu.
Cơ hồ cùng lúc đó, Tiểu Báo Tử nghe được âm thanh của Thanh Linh.
- Ta biết làm thế nào để ra ngoài rồi!