Thông Thiên Đại Thánh

Chương 424: Cổ bảo xuất thế! Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình! (1)

Nhưng không ngờ, không hiểu sao mà Diệt Trần lại thành ra như vậy. Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn không thể hiểu nổi.

Đây đúng là một chuyện vô cùng khó hiểu, đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao Ma Tôn Diệt Trần định giết Tiểu Báo Tử lại ngừng lại. Mà rõ ràng Tiểu Báo Tử đã mất đi sức phản kháng, lại có thể phản đòn.

" Chẳng lẽ là lực lượng của Hỏa Hồng Tinh?"

Nằm trên mặt đất, Vương Xà đã bắt đầu tiến vào trạng thái hôn mê. Cho dù hắn là cường giả cửu phẩm, nhưng vốn đã bị trọng thương, lại dùng Thiên Long đan kích phát tiềm lực, cuối cùng lại dùng một phương pháp hại mình hại người, đưa uy lực của Càn Thiên Nguyên Dương Thần Lôi Ấn lên mức cao nhất. Bây giờ, thân thể hắn đã không còn một chút sức lực nào.

" Hỏa Hồng Tinh, nếu thật là Hỏa Hồng Tinh, thì hắn, hắn …!"

Nghĩ đến đây, đầu hắn nghiêng sang một bên, chút hơi thở còn lại cũng biến mất.

- Ê ê, Vương Tọa, ngươi có sao không? Tỉnh lại đi!

Một lúc sau, Tiểu Báo Tử cố lết thân thể ra chỗ Vương Xà ngã xuống, lấy tay thử hơi thở của hắn, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.

Tình trạng của hắn cũng không tốt đẹp gì, thoạt nhìn thì không sao, nhưng việc sử dụng Hỏa Hồng Tinh quá độ đã tạo ra nội thương rất lớn. Nội thương này mới nhìn thì có vẻ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nếu xử lý chậm, sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với thân thể hắn, thậm chí, ảnh hưởng đến cả tương lai tu luyện.

Tiểu Báo Tử không phải người ngu, trong lòng hắn hiểu rất rõ, cho nên, hắn không có làm gì thừa thãi, Vương Xà hiện đang hôn mê bất tĩnh, hắn không tự tiện dùng nội khí làm thông huyết mạch cho Vương Xà, mà sờ soạng một hồi, móc ra mấy bình sứ nhỏ từ tren người Vương Xà, đổ thuốc ra, cũng chẳng cần biết là thuốc gì, nhét hết vào mồm Vương Xà.

Đưa vào mồm xong, Tiểu Báo Tử khẩn trương nhìn chằm chằm Vương Xà. Một lát sau, Vương Xà mới có một chút cử động, hô hấp cũng dần xuất hiện, Tiểu Báo Tử mới yên lòng, tìm chỗ chỗ điều tức.

Quá nửa canh giờ, Vương Xà mở mắt, lập tức ngồi dậy, khuôn mặt hồng nhuận, khí thế mười phần. Hắn vốn đang kinh ngạc, sau đó nhìn thấy mấy cái bình sứ mà Tiểu Báo Tử vứt ở một bên, tay run run cầm lên nhìn, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, nhẩy dựng lên, chỉ vào Tiểu Báo Tử đang ngồi xếp bằng, mắng to:

- Tiểu tử hỗn đàn này, ai bảo ngươi cho ta ăn Thiên Long thần đan hả!!!

Đang nói bỗng nhiên dừng lại, thân thể hắn cong lên, "phụt", một ngụm máu bắn ra, tưới lên đầu Tiểu Báo Tử, sau đó thân thể hắn lại ngã xuống.

Thảo nguyên bao la, bại quân như kiến, hơn vạn thiết kỵ bắc nguyên như ruồi không đầu chạy tán loạn, mà đuổi theo sau bọn họ, là năm mươi vạn quân Đại Tấn, trong đó có hai mươi vạn kỵ binh, tiếng vó ngựa như sấm, nhìn như biển người.

Thất bại, thất bại hoàn toàn!

Mười vạn thiết kỵ bị tập kích, liền tổn thất thảm trọng, sau đó chờ đón là năm mươi vạn quân Đại Tấn, làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự. Có lẽ, bọn họ còn có một chút dũng khí, nhưng nó cũng đã mất khi Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba xuất hiện.

Để ổn định lòng quan, một trong bắc nguyên Tam Đại Tông Sư là Côn Luôn Thượng Sư đã đến trước trận từ lâu, nhưng Đại Tấn cũng có chuẩn bị, Thiên Long Đạo phái tới hai gã trưởng lão, Minh Nghĩa Kinh Viện cũng cử đi một trưởng lão, đều là cường giả cửu phẩm, trấn thủ Vân Châu. Bọn họ cũng không có việc gì, chi phải ngăn chặn Côn Luôn Thượng Sư mà thôi.

Cho nên, khi bị Mã Thiên Trường tập kích cùng với lúc bị quân đội Đại Tấn tấn công, Côn Luôn Thượng Sư đều không làm được gì. Mà tới khi Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba uy lăng thiên hạ, chân đạp đài sen, đỉnh đầu có một pho tượng Kim Thân, kim quang tỏa ra bốn phía, thể hiện tu vi đã tiến vào thông huyền bí cảnh, đã làm cho mọi người kinh ngạc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn

Hắn dùng lực lượng của một người, chắn trước mặt năm mươi vạn quân Đại Tấn, làm cho quân đội Đại Tấn dừng lại.

Thậm chí còn có thể kích thích sĩ khí của mấy vạn thiết kỵ, có người còn dám quay đầu ngựa, đánh trả quân đội Đại Tấn.

Thế nhưng tất cả, cũng chỉ giống phù dung sớm nở tối tàn, Bát Tư Ba còn chưa kịp phát uy, đã bị bắt.

Đúng vậy, bị bắt.

Không ai nghĩ được chuyện sẽ xảy ra như vậy, năm mươi vạn đại quân phía sau, mấy vạn thiết kỵ phía trước, không ai ngờ được rằng Kim Thân Hoạt Phật Bát Tư Ba vừa hiện thân, còn chưa kịp phát uy, đã thấy trong trận có người khẽ quát:

- Bát Tư Ba!

Lúc đó, Bát Tư Ba cũng chỉ đáp lại theo bản năng, liền thấy một đạo hào quang màu trắng hiện lên, trong nháy mắt đã tóm lấy Bát Tư Ba, mà Bát Tư Ba còn không kịp phản ứng, đã thấy hào quang này chuyển động, hút cả người hắn vào trong trận, biến mất vô tung, không còn xuất hiện nữa.

Chỉ có quân đội Đại Tấn mới thấy được, hào quang màu trắng kia, chính là tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường tạo ra.

Trong trận của quân Đại Tấn, có một cỗ xe ngựa nhỏ, ở bên cạnh là tổng đốc Vân Châu Mã Thiên Trường, cưỡi một con chiến mã thần tuấn, mặt tươi cười đắc ý, còn bên trong xe ngựa có một nữ tử mặc áo lụa trắng mỏng, tay cầm một Ngọc Tịnh bình màu trắng, quang hoa trên miệng bình chớp động rồi từ từ tắt mất.

- Thông huyền bí cảnh đấy. Vốn chỉ muốn bắt lấy một cường giả cửu phẩm đỉnh, không ngờ lão đầu trọc này lại đột phá thông huyền bí cảnh, thật là quá sức tưởng tượng. Thiên Trường, theo chàng, có phải lão quái vật Long Lôi Cung giở trò không?

- Việc này còn phải hỏi sao? Lão quái vật này này bị Huyền Quy Thượng Nhân chặn cửa không cho ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp trên người Bát Tư Ba. Theo ta được biết, trăm năm trước, lão quái vật này trộm được một viên Thiên Long thần đan, nếu ta đoán không sai, chắc hắn đã đem viên đan này cho Bát Tư Ba, nên tu vi của hắn mới có thể thăng đến thông huyền bí cảnh nhanh như vậy!

- Thiên Long thần đan?

Bạch y nữ tử mỉm cười, nói:

- Thứ này ăn vào có thể làm cho tu vi tăng vọt, thậm chí có thể cường hóa thân thể bản thân trong thời gian ngắn, thế nhưng, một khi dược lực qua đi, thân thể sẽ không chịu nổi tu vi tăng mạnh mà bị thương!

- Đúng vậy, càng không cần phải nói đến tu vi thông huyền bí cảnh. Hòa thượng kia liều mạng chỉ vì muốn giữ lại một tia nguyên khí cho bắc nguyên mà thôi!

Mã Thiên Trường thở dài:

- Đáng tiếc!

- Đáng tiếc, ha ha, chàng đúng là mèo khóc chuột đấy. Thế nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu không có lời của thiếp, mấy cửu phẩm trưởng lão kia chưa chắc ngươi đã khống chế được!

- Đúng vậy, đúng vậy, nàng lập công lớn, khi trở về nhất định ta sẽ cảm tạ ngươi thật nhiều!

Mã Thiên Trường cười, trong câu nói lộ ra vẻ ám muội.