- Đại nhân, ngài trở về là tốt rồi, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đại nhân không ở đây, chúng ta liền mất đi người tâm phúc a!
Giang hiểu tiến lên mấy bước. Cung kính nói.
- Gần đây trên giang hồ việc lớn không ít, sao hả, Giang Thành chúng ta cũng có việc lớn? !
Tiểu Báo Tử lơ đãng hỏi.
- Có thủ bị mới đến!
- Cái gì, Thủ bị mới?
Tiểu Báo Tử ánh mắt chớp lên
- Có địa vị gì? !
- Không biết, bất quá rất trẻ, vừa mới ba mươi tuổi đầu, thoạt nhìn, cũng không phải là nhân vật dễ dàng!
Giang hiểu nhẹ nhàng nói, đi theo đằng sau Tiểu Báo Tử, một đường đi đến đại doanh Giang tâm đảo
- Hơn nữa
- Hơn nữa cái gì? !
Trông thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Giang Hiểu, Tiểu Báo Tử nhẹ nhướng mày
- Có lời cứ nói, không nên giống như đàn bà thế!
- Vị thủ bị đại nhân mới đến này một lần liền triệu tập hết thảy mọi người đi nghị sự, đại nhân không ở đây, cho nên, hắn nói đại nhân cuồng vọng tự đại, không biết trời cao đất rộng. Nói là, phải đổi vị trí của đại nhân!
Nói đến đây, hắn coi chừng nhìn Tiểu Báo Tử, trong nội tâm không khỏi có chút lo sợ, sợ Tiểu Báo Tử nghe xong lời này đột nhiên lại động thủ với mình.
Tiểu Báo Tử thần sắc không thay đổi, chỉ im im lặng lặng nghe, sau khi nghe xong, cười cười
- Còn gì nữa không? !
- Còn có ... ? !
Thấy biểu lộ Tiểu Báo Tử không thay đổi, lòng Giang Hiểu buông lỏng xuống hơn phân nữa, trong nội tâm âm thầm lấy làm kỳ, vị Thống lĩnh đại nhân này của bọn hắn, thoạt nhìn nhỏ tuổi, tuy nhiên lại có cá tính trầm ổn và tâm cơ không phù hợp với lứa tuổi, phảng phất như bất cứ chuyện gì cũng không khiến lòng hắn nổi sóng vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy xấu hổ.
- Thủ bị đại nhân đối với Giang Tâm đảo cảm thấy rất có hứng thú, tựa hồ muốn xây một cái hiệu tràng trên đó, hắn tựa hồ muốn vươn chân đên đây.
- Muốn vươn chân vào, trước tiên phải giải quyết thủy quân thống lĩnh là ta đã, xem ra, vì Thủ bị đại nhân này mấy ngày này, cũng đã làm khó chúng ta không ít a?
- Đúng vậy a!
Giang hiểu nở nụ cười khổ
- Vị Thủ bị đại nhân này đã đến giang tâm đảo nhiều lần, chửi bới chúng ta tới tấp!
- Hắn tuy rằng là thủ bị Giang Thành, nhưng nhưng thủy quân Giang Thành chúng ta và thủ bị phủ Giang Thành luôn là mỗi người tự lo phần mình, hắn mới đến, có lý do gì đến bới móc tật xấu của chúng ta chứ? !
- Còn không phải vị Đinh chưởng quỹ Nam Loan Hóa Sạn kia sao, tố chúng ta lên thủ bị phủ, nói thủy quân chúng ta kỉ luật không nghiệm, xảo trá vơ vét tài sản đối với thương gia qua lại, mẹ nó họ Đinh không không có ai tốt lành cả!
- Vậy sao? !
Nghe được bốn chứ
"Nam Loan Hóa Sạn", Tiểu Báo Tử nhíu mày lại
- Tốt rồi. Ta đã biết, Giang đại nhân, ngươi phái người đi mời đại tổng quản của Ô gia thiết khí phố đến Giang Tâm đảo đi? !
- Vâng, đại nhân!
Ánh mắt Giang hiểu lóe lên, đã minh bạch ý tứ của Tiểu Báo Tử
- Ah đúng rồi, đại nhân, thiếu chút nữa đã quên rồi, ba ngày trước, Ô gia đưa đến cho ngài một lễ vật a!
- Lễ vật? !
Tiểu Báo Tử liếc nhìn Giang Hiểu, lúc bọn hắn nói ra hai chữ
"Lễ vật", biểu lộ đều lộ ra có chút cổ quái, trong nội tâm khẽ nhúc nhích
- Mang ta đi xem!
Đồ vật Ô gia đưa tới đã sớm được để vào nơi ở của Tiểu Báo Tử, tuy rằng Tiểu Báo Tử hai tháng không tới, bất qua vẫn còn rất sạch sẽ.
Mấy người vừa vào nội viện, chỉ thấy Ngân Quang lóe lên, Tiểu Độc đã chui ra từ nội viện, vây quanh Tiểu Báo Tử vẫy vẫy cái đuôi, đầu lưỡi le ra, bộ dạng vui vẻ nịnh nọt.
- Ha ha, khá lắm, lại lớn lên một chút rồi!
Vuốt ve bộ lông bạc trên người Tiểu Độc, trên mặt Tiểu Báo Tử lộ ra dáng tươi cười vui mừng
- Chu sẹo ah, xem ra ngươi ngươi nuôi dưỡng nó không tệ!
- Đại nhân quá khen rồi, nào phải do ta chứ, Tiểu Độc linh tính mười phần, thông minh không thua gì người. Từ sau khi ngài đi, nó cũng không ngốc bao nhiêu ngày trên đảo, nhưng đã dọa sợ hết dã thú ngoài Giang Thành rồi!
Chu sẹo cười nói, tuy rằng trước khi đi Tiểu Báo Tử đã dặn dò tên này chiếu cố Tiểu Độc, bất quá loại yêu thú trí tuệ cực cao, hơn nữa thực lực mạnh mẽ như Tiểu Độc, căn bản không cần người chiếu cố, cho nên, cho dù Chu sẹo da mặt có dày, cũng không dám ôm công lao này vào người.
- Ha ha, đúng rồi, lão bà kia của ngươi đã cưới vào cửa chưa?!
- Còn chưa, còn không phải đợi đại nhân ngài xuất quan sao !
Chu sẹo nói
- Dù sao cũng đã chờ lâu vậy rồi, nhất thời cũng không gấp, bất quá đại nhân, lần này ngài trở về, cũng không đi lại đấy chứ? !
- Lời này là có ý gì?!
Mặc dù biết Chu sẹo không có ác ý gì, nhưng lời này nghe cũng thật hơi quái dị.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTrong bất giác, bốn người đã tới đông sương phòng, cái này đông sương phòng là phòng mà cho tới bây giờ Tiểu Báo Tử cũng chưa từng ở qua, hiện tại, trong góc căn phòng này, đã nhiều thêm một cái rương
- Chính là thứ này sao!
Trông thấy cái rương trong nội tâm Tiểu Báo Tử đã ẩn ẩn có chút cảm giác, trong cái rương này là cái gì!
- Đúng vậy đại nhân, chính là thứ này!
Giang hiểu nói ra, đi đến trước cái rương, mở nắp ra
- Đại nhân, người xem!
- Ân, không tệ!
Tiểu Báo Tử gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Trong rương là một cái hỗn thiết chùy, cái chùy này toàn thân là do huyền thiết, thép tinh đúc thành, hình dáng như đấu đại. Hồn thể đen kịt, ẩn ẩn tán ra vẻ dữ tợn.
Đây chính là Tiểu Báo Tử lúc trở thành Ô gia trưởng lão, từ trong bức thư gởi cho Ô gia gia chủ Ô Thắng Lí Đưa ra một yêu cầu, hắn cần một binh khí mới.
Cái chùy này nhìn như bình thương, nhưng tài liệu tạo thành không cái nào không phải là cực phẩm, cho dù là lấy nội tình của Ô gia cũng chỉ có thể đúc ra một cái như vậy thôi!
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì Tiểu Báo Tử yếu cầu đối với sức nặng quá cao, hơn một ngàn cân a!
Những thứ trên ngàn cân không ít, nhưng một thanh vũ khí hơn ngàn cân lại cực hiếm thấy, thậm chí có thể nói, mấy trăm năm cũng không xuất hiện một cái, vũ khí là cho người dùng, vũ khí cho người dùng thì phải nhấc lên được, đương nhiên, cũng không phải nói không ai có thể cầm được một thanh vũ khí trên ngàn cân, những người luyện võ đều là nội ngoại kiêm tu. Chỉ cần tu luyện tới cảnh giới tam tứ phẩm, như vậy, nhấc lên vật ngàn cân cũng không phải là việc khó, vấn đề là vũ khí phối hợp với người có hạn chế về mặt thể tích, cái búa. Tuy rằng là trọng binh khí nhưng hình thể lại không hợp thói thương, bởi vì nó luôn cần người phải cầm lấy, chỉ riêng đường kính đã ngoài một mét, coi như là cầm được thì ai mà nguyện ý cầm chứ?