Tại Hoa Dương thành nghỉ ngơi một đêm, hai người đi thẳng đến Trữ Châu.
Trữ Châu thành là đại thành thứ hai ở Mạt Dương quận, tuy không so được với Tần Lăng quận thành, nhưng cũng rất có khí tượng, có phong cách rất khác. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
Địa lý của nó hết sức kỳ lạ, nó nằm trong một dãy núi bốn năm dặm, nơi này trước đây chỉ là một sơn thôn nhỏ, chỉ vẹn vẹn có một con đường hẹp đi thông qua, sau này Đại Tấn khai quốc, ngoài ý muốn, nơi này lại là đường tắt để đi thông từ Vân Châu và cảnh nội Đại Tấn, cho nên mới xây thành trì. Từ đó khai thác con đường nhỏ này, từ từ hình thành Trữ Châu thành như hiện giờ bởi vì địa lý rất độc đáo, cho nên khí hậu ở đây cũng rất đặc biệt, còn thừa thải một loại gọi là Hương Thụ Thôn Mộc, đây là một loại cây quý, vỏ cây bên ngoài tản ra mùi hương kỳ diệu, có hiệu quả an thần tĩnh khí, nghiền nát thành phấn, có thể chế tác thành một loại hương liệu tiêu thụ khắp thiên hạ, cũng chính là sản nghiệp chủ yếu của Trữ Châu thành, cho nên, tại Trữ Châu đều có trồng rất nhiều cây này.
Ở hai bên quan đạo của Trữ Châu thành, là từng hàng Thôn Mộc trồng ngay ngắn, giống như Tiểu Báo Tử nhìn thấy hai hàng cây bên đường ở kiếp trước, xa xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm từ trên cây tỏa ra, thầy trò hai người ngồi trên lưng ngựa, ngửi mùi hương, dần dần, nhưng phiền não trong lòng cũng dần tiêu tán.
- Trữ Châu thành này đúng là không tệ, còn có những cây Thôn Mộc này, cũng không biết những nơi khác có thể trống hay không a.
- Tiểu ngươi đừng có hy vọng, Thôn Mộc chính là đặc sản của Trữ Châu thành, thời điểm Đại Tần khai quốc, khai quốc thái tổ đã từng thử tìm cách đem trồng ở những nơi khác, nhưng đều không thành công, trong mấy trăm năm qua. Cũng có không ít người làm thử, nhưng không có ngoại lệ, đều thất bại mà chấm dứt, cho nên, về sau mọi người cũng dần dần quên tâm tư này đi.
Từ Ung biết rõ tâm tư của đệ tử mình, mỉm cười nói:
- Cho nên, ngươi cũng đừng có trông cậy vào.
- Đệ tử cũng không lớn có trông cậy vào!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Chỉ là trong nội tâm chợt nghĩ mà thôi. Sư phụ, phía trước chính Trữ Châu thành a.
- Đúng vậy.
Từ Ung nhìn qua thành trì ở xa xa trước mặt, trên mặt xuất hiện nụ cười, nói:
- Cũng sắp đến, Văn sư thúc của ngươi đã đến cửa thành rồi.
Văn sư thúc, chính là mục tiêu bái phỏng của bọn họ, Văn Hoa Dương.
Vân Hoa Dương này là cao thủ Tứ phẩm, xuất thân Trữ Châu thành Văn gia, Văn gia này trong võ lâm cũng không nổi tiếng gì, chỉ là một tiểu gia tộc, nhưng ở trong cái Trữ Châu thành này, chính là quái vật khổng lồ. Chính là trong tam đại gia tộc ở đây, khống chế sinh ý diêm thiết cả Văn Châu, có quan hệ hợp tác rất tốt với Ô gia.
Văn Hoa Dương là tộc trưởng thế hệ này của Văn gia, lúc tuổi còn trẻ đã quen biết với Từ Ung, cùng xông pha giang hồ với nhau, quan hệ rất mật thiết.
Hai người không cần đóng phí tiến vào Trữ Châu thành. Xuyên qua mấy con phố, liền dừng lại trước một phủ đệ hoa lệ cao lớn, có người gác cổng chạy vào thông báo.
- Từ mộc đầu, rốt cuộc ngươi đã đến rồi, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ muộn mấy ngày đấy.
Người gác cổng đi vào không lâu sau. Liền nghe được tiếng cười hào sảng từ bên trong truyền ra, sau đó, cửa phủ mở rộng ra, một lão giả năm mươi tuổi tiến và nghênh đón hai người.
- Đây chính là đệ tử ngươi mới thu sao, nhìn không tệ a.
Văn Hoa Dương tính tình hào sảng, thấy Từ Ung mang Tiểu Báo Tử tới, sau khi sửng sốt, liền cười ha hả, nói:
- Tuổi còn trẻ, khỏe mạnh như vậy, xem ra, ngươi đã có truyền nhân rồi!
- Tuổi hắn còn nhỏ, sau này hành tẩu giang hồ, còn cần ngươi chiếu cố nhiều hơn a.
Từ Ung cười nói, sau đó bảo Tiểu Báo Tử bái kiến sư thúc.
- Nói gì vậy, đồ đệ của ngươi, chẳng phải cũng giống như đồ đệ của ta sao. Còn khách khí làm gì!
Văn Hoa Dương dùng một tay nâng Tiểu Báo Tử dậy, thân mật nói:
- Ngươi gọi là Chu Báo? Tên rất uy mãnh, lần đầu gặp mặt, lão thúc cũng không có cái gì tặng ngươi, chỉ có thứ này là không tệ, coi như lễ gặp mặt của lão thúc.
Khi đang nói chuyện, liền lấy một cái ngọc chỉ tối sầm trên tay trái xuống, đưa cho Tiểu Báo Tử.
- Cái này quá quý giá!
Tiểu Báo Tử bị dọa kêu lên một tiếng, tuy hắn không hiểu nhiều lắm, nhưng từ chất liệu tinh tế mượt mà như mỡ dê của chiếc nhẫn, mà Văn Hoa Dương một mực đeo nó ở ngón cái, vừa nhìn đã biết không phải phàm phẩm, chỉ sợ không mấy ngàn lượng bạc thì không mua nổi, vừa gặp mặt, đã tặng cho mình, cuối cùng là Văn Hoa Dương tài đại khí thô, hay mặt mũi của Từ Ung quá lớn, hắn muốn nhận, nhưng lại sợ không dám thu, chối từ vài lần không có kết quả, đành đem ánh mắt nhìn về phía Từ Ung.
- Dù sao lão thúc của ngươi đã mở miệng, ngươi cứ thu đi.
Từ Ung mỉm cười nói:
- Đúng vậy, không cần khách khí!
Tiểu Báo Tử lúc này mới dám nhận lấy, cũng không dám lập tức mang trong tay, mà cẩn thận cất nó vào trong ngực.
- Ngươi là mộc đầu mà dạy dỗ đệ tử cũng là mộc đầu, không kém hơn ngươi năm đó nha!
Nhìn phản ứng của Tiểu Báo Tử, Văn Hoa Dương nói với Từ Ung.
- Ít nói nhảm. Đi vào trước đi, ngươi muốn chúng ta đứng ở chỗ này nói chuyện sao?
Từ Ung nói ra.
- Đây là cháu trai lớn của ta, Văn Bưu, gọi sư thúc đí.
- Sư thúc!
- Đây chính là cháu thứ hai của ta, Văn Thanh, Văn Thanh, gọi sư thúc.
- Sư thúc!
- Đây chính là cháu thứ ba của ta!
....
Gia đình đại thế gia đúng là đại thế gia, cái ót của Tiểu Báo Tử đổ mồ hôi lạnh, một đám bé trai, dưới tiếng thét của Văn Hoa Dương, quy củ đi tới trước mặt Tiểu Báo Tử kêu sư thúc.
Nhắc tới, người ở thế giới này kết hôn cũng sớm, Văn Hoa Dương mười lăm tuổi là thành thân, mười sáu tuổi liền có nhi tử, con của hắn vào mười sáu tuổi cũng có nhi tử, hiện tại hắn đã sáu mươi,, liền tằng tôn tử đều có.
Cho nên, Tiểu Báo Tử còn nhỏ nhưng đã lên hàng sư thúc.
May mắn, hắn là sư thúc cũng không giống như Văn Hoa Dương vừa rồi, vừa gặp mặt đám sư điệt đã cho lễ gặp mặt, bằng không thì, hiện tại trên thân thể của hắn không còn một miếng đồ lót.
Sau khi hàn huyên giới thiệu một hồi, kế tiếp là một hồi rượu thịt.
Tiểu Báo Tử tuy còn trẻ tuổi, cho nên Từ Ung không cho hắn uống rượu, tuy nhiên, nhưng hắn dù nhỏ tuổi, nhưng bối phận lại không nhỏ, là tiểu sư thúc, tiểu sư tổ rất cảm thấy hứng thú, cho nên, rượu qua ba tuần, đồ ăn ngũ vị liền anh dũng hi sinh, cuối cùng phải quay về phòng.
Ngược lại là hai lão già kia, uống rượu nhiều như vậy, trừ mặt mày hồng hào ra, không còn chỗ nào khác thường cả.