Thông Thiên Đại Thánh

Chương 113: Tu La Tru Tâm Bổng, chỗ tốt của Tiểu Báo Tử (Thượng)

Vừa rồi cương khí của hai người giao thủ, đã làm cho con ngựa Lục Thiểu Du cưỡi biến mất, nhìn cái hố sâu dưới chân, sau đó lại nhìn thấy hàn khí ngưng kết thành băng sương, không còn dấu vết tồn tại nào khác.

Mà bây giờ, sau khi hai người cận chiến, người bên ngoài càng nhìn càng không hiểu, hoặc là nói, trừ một số ít ra, những người khác, thứ nhìn thấy cũng chỉ là hai đạo thân ảnh va chạm với nhau mà thôi.

Tiểu Báo Tử, đúng là một trong những số ít đó, ánh mắt của hắn đã biến thành màu đỏ, đồng tử thâm thúy như bầu trời đêm, trừ đồng tử ra, có một vòng hoa văn như ẩn như hiện, đem toàn bộ trận chiến trong Tần Lăng quận thành lưu vào trong mắt, khắc ở trong đầu.

- Chiêu thức tinh diệu a, không hổ là cường giả Bát phẩm, kiếm pháp của Lục Thiểu Du đúng là xuất thần nhập hóa, cây quạt nhỏ trong tay của Vương Xà cũng phi thường tinh diệu, có thể ngang tay với Lục Thiểu Du!

Tiểu Báo Tử nhìn cuộc chiến không nháy mắt, nói:

- Cổ quái nhất là, vì sao lão từ nhìn thấy bọn họ đánh tới đánh lui, hình như là diễn kịch thì phải?

Diễn kịch sao?

Không!

Bọn họ đang thăm dò lẫn nhau!

- Hai tên gia hỏa này, rốt cuộc muốn đem Tần Lăng quận thành của ta phá thành cái gì đây?

Trên một tòa tháp cao của Tần Lăng quận thành, Vân Châu Tổng đốc Mã Thiên Trường mở miệng nói, nhìn thấy hai tên gia hỏa đánh nhau ở cửa thành, vẻ mặt âm trầm lại.

- Cái quan đạo này vừa mới tu sửa năm trước, muốn sửa lại, không có hai ba mươi vạn lượng bạc là không thể, còn cửa thành, kiếm khí của Lục Thiểu Du thật lợi hại, ngay cả đại môn bằng gang cũng bị bổ ra, còn hai cái cửa thành dùng Thái Ất Tinh Kim ở Bắc Hải dung luyện mà thành, giá trị ít nhất là trăm vạn lượng bạc đấy!

Mã Thiên Trường lấy tay mình chỉ chỉ, trong miệng liên tục lẩm bẩm tỉnh toán, có một lão già đứng ở bên cạnh hắn, lúc đầu vốn còn hăng hái đứng xem hai cường giả Bát phẩm chiến đấu, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc và vẻ hân thưởng, không ai ngờ, sau khi nghe được những lời lẩm bẩm của Mã Thiên Trường, khuôn mặt lập tức đen lại, cảm thấy toàn thân mát lạnh, bao nhiêu năm rồi hắn vẫn chưa đổ mồ hôi lạnh đấy.

Cái quan đạo này đúng là vừa tu sửa năm trước là không sai, nhưng cũng chỉ là những khối đá bình thường mà thôi, tính toán nhiều lắm cũng không cao hơn hai ngàn lượng bạc, hiện tại Mã Thiên Trường mới mở miệng là hai ba mươi vạn, cửa thành Tần Lăng quận thành chỉ là những không gỗ và lá sắt dựng thành mà thôi, ở đâu ra Thái Ất Tinh Kim chứ, hắn thì tốt rồi, mới mở miệng chính là hơn trăm vạn lượng bạc.

- Đúng là quỷ hút máu ban ngày mà, tại sao ngươi không đi ăn cướp đi, cho dù là bán con gái của ngươi đi cũng không đáng tiền như vậy a, Vương Xà thì cũng bỏ đi, còn Lục Thiểu Du, người ta thật tâm thật ý đến cầu thân con gái của ngươi a, vì sao ngươi còn tính toán?

- Quy lão ca, ngươi nhìn hai người dưới kia, thực lực như thế nào?

- Nhìn không ra, ta già rồi, chỉ mới bước vào Bát phẩm thôi, không so được với thiên tư tuyệt thế của hai người này, tuổi còn nhỏ đã có thành tựu như thế!

Quy lão than nhẹ một tiếng, giống như đang tự giễu, nói:

- Hai người này, nói không chừng đã bước vào cảnh giới Cửu phẩm rồi a, thực lực như thế nào thì làm sao loại người như ta có thể suy đoán được chứ?

- Đúng vậy a, Vương Xà, Lục Thiểu Du, đều là những nhân vật tuyệt thế của thiên hạ a!

Mã Thiên Trường cổ quái cười cười, nói:

- Nhưng mà, cho dù bọn họ là thiên tài đệ nhất thiên hạ, làm hư cửa thành và quan đạo của ta, cũng phải bồi thường tiền!

- Đúng thế, đó là nhất định, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa!

Quy lão chùi chùi mồ hôi lạnh trên đầu, đổi chủ đề, nói:

- Tổng đốc đại nhân, ngươi xem, hai người này còn đánh thêm bao lâu?

- Đánh không bao lâu, vừa rồi hai người này đã trải qua so đấu cương khí, đã thăm dò được ngọn nguồn rồi, hiện tại đang so đấu chiêu thức mà thôi. Chiêu thức của bọn họ, đúng là quá tinh diệu, đáng tiếc, chỉ là thăm dò lẫn nhau, nếu như có thể buông tay chiến đấu với nhau một lần, chắc chắn sẽ đặc sắc hơn hiện giờ rất nhiều. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Vừa rồi so đấu cương khí, nhìn thì Kiếm Cương của Lục Thiểu Du thắng một bậc, phá Thanh Ngọc Kiền Nguyên Cương của Vương Xà, nhưng hắn đã hao tổn nhiều hơn Vương Xà rất nhiều, hiện tại bắt đầu thăm dò chiêu thức, Vương Xà chiếm thượng phong, hắc hắc, thăm dò thì thăm dò, tiểu tử này hình như dùng Tu La Tru Tâm Bổng Pháp, nếu có cơ hội, sẽ cải biến chiêu thức thành sát chiêu, trận đấu sẽ kết thúc nhanh hơn a!

- Chắc có lẽ không náo đến tình trạng này, dù sao đều là người xuất thân đại phái.

Quy lão ca biểu lộ ra chút chần chờ.

- Lục Thiểu Du sẽ không, nhưng Vương Xà thì không nhất định, Vương Xà, hắc hắc, ngươi cho rằng mấy lão quỷ của Thiên Long Đạo, thật sự có thể tiết chế hắn sao? Ngươi không nhìn ra, hắn đang thi triên Tu La Tru Tâm Bổng Pháp là học được từ nơi nào à?

- Ngài nói là...

Giống như đang nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt của Quy lão, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng mà, cuối cùng vẫn không nói ra lời nào.

- Ai, xem ra, ta thật sự đã già rồi, hiện tại là thế giới của người trẻ tuổi a, quả thực là lá gan quá lớn, tổng đốc đại nhân, chuyện nơi này xong rồi, ta sẽ cáo lão hồi hương!

Mã Thiên Trường liếc nhìn Quy lão, cười gật gật đầu, nói:

- Quy lão ca, đề nghị này, không biết ngươi có nên nghĩ lại không?

- Thế giới này đã không còn thuộc về những lão già như chúng ta nữa, bỏ đi, ai!

Quy lão khoát tay nói.

Mã Thiên Trường nghe vậy cười cười, cũng không khuyên nữa, đem lực chú ý của hai người đặt lên cuộc chiến của hai ngươi nơi cửa thành, chỉ nói mấy câu, cuộc so tài của hai người càng thêm kịch liệt, diện tích hủy hoại còn lớn hơn lúc trước rất nhiều, mặt mũi Mã Thiên Trường tràn đầy vui mừng, lại bắt đầu bấm ngón tay tính toán.

Đinh, đinh, đinh! Những âm thanh thanh thúy vang lên, bỗng nhiên một đạo kiếm quang màu bạc hiện ra, phát ra hào quang chói mắt, kiếm khí lạnh thấu xương tản ra bốn phía, trong nháy mắt, trong thiên địa, giống như bị cổ kiếm khí hủy diệt này bao trùm, làm cho tất cả những người có thực lực dưới Bát phẩm, đều sinh ra một loại cảm giác tuyệt vọng cực độ.

Đương nhiên, loại cảm giác tuyệt vọng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi.

Một tấm lụa màu bạc bộc phát ra, về sau, là một tiếng rên rỉ thảm thiết, hai đạo thân ảnh vốn đang dây dưa với nhau, lúc này đã tách ra.