Đêm xuống, màn đêm cô độc, sao trời mênh mang, thiên địa đứng im bất động nhường chỗ cho tiếng côn trùng rả rích, thi thoảng một vài cánh chim giật mình kêu loạn, xa xa là thanh âm dã thú cuồng minh, gió núi lạnh nhạt quét qua tán rừng, âm phong thê lương từng trận.

Diệp Bất Phàm thâm nhập vào sâu cánh rừng Khâu Sơn, bởi không thông thuộc địa hình cho nên di chuyển hết sức chật vật, một vài loài thân thảo có gai cào xé lên cơ thể hắn, xé rách y phục, bóc xuống da thịt.

Diệp Bất Phàm thay xuống y phục, mặc lên người một bộ thanh sam tao nhã, vừa mới nhìn qua tựa hồ một tên nhân gian tán tu.

Trên cao mặc dù ánh trăng sáng tỏ nhưng nguyệt quang bị tán rừng dày đặc chặn lại, bóng đêm mờ ảo bao trùm, thiên địa không chút thanh sắc, Diệp Bất Phàm chậm rãi tiến về phía trước, bước chân vô cùng cẩn thận, ánh mắt thi thoảng đảo quanh, tránh trường hợp bị động khi bắt gặp dã thú.

Một đường bình an, sáng hôm sau Diệp Bất Phàm thuận lợi đi vào địa phận Trấn Thiên Quan, Trấn Thiên Quan này là do hai ngọn núi dốc đứng nằm sát nhau tạo thành, nhìn qua tựa hồ một cái thông đạo lớn, hai bên là vách đá, trước sau chỉ có duy nhất một đường, chỉ cần vượt qua Trấn Thiên Quan sẽ đi vào ngoại vi Khâu Sơn.

Mang theo tâm tình chờ mong, Diệp Bất Phàm kích động quan sát Trấn Thiên Quan, nơi đây đối với hắn mọi thứ đều hết sức xa lạ, ngay cả những loài sinh vật, cây cỏ đều vô cùng lạ lẫm.

Bỏ lại đại ngàn sau lưng, trước mặt là quan đạo sừng sững, Diệp Bất Phàm thở sâu áp chế tâm tình, Diệp Bất Phàm rõ ràng, một khi bước qua quan đạo này sẽ chính thức đi vào địa phương nguy hiểm.

Theo như hắn tìm hiểu thì Khâu Sơn sâm lâm là nơi vạn thú sinh tồn, ở đó có những đầu dã thú sống lâu năm tu luyện thành yêu, thực lực thông thiên triệt địa không hề thua kém tu sĩ nhân loại, thậm chí một vài đầu Yêu Vương tồn tại ngang bằng với chí cường giả, tu vi đạt đến Hóa Thần kỳ.

Thời điểm Diệp Bất Phàm muốn đi vào Trấn Thiên Quan quan đạo thì phía sau lưng bỗng nhiên vang lên dồn dập tiếng bước chân, Diệp Bất Phàm không quay người, sắc mặt hơi biến, hắn không biết đối phương đến cùng là ai nhưng ở chốn âm u này hành sự nhất định phải tuyệt đối cẩn thận.

" Tiểu tử dừng bước! quan đạo kia khó thông, ngươi nên chậm lại " Phía sau vang lên thanh âm trong trẻo, hình như là của một tiểu nữ nhân.

Diệp Bất Phàm quay lưng, vẻ mặt có chút mờ mịt, đối phương là một nhóm nhân mã, số lượng ước chừng trên 50 người, ai nấy cũng đều là thiếu niên, trên thân y phục đồng nhất, rất giống với hình dung tông môn đệ tử, mỗi một tên thiếu niên khí thế hơn người, trong đó toàn bộ là nam nhân, chỉ có một nữ nhân duy nhất.

Nàng này tựa hồ người dẫn đội, dung mạo vô cùng kinh diễm, cả người cao gầy đầy đặn, ngũ quan như họa, khuôn mặt không tỳ vết, không điểm lên mùi vị khói lửa nhân gian, nhìn qua như một vị Tiên tử đã ly khai phàm tục, trên thân tản mát ra nồng đậm khí tức băng thanh ngọc khiết, chung quy vẫn có chút ôn nhu, có chút dễ gần.

" Xin hỏi, có chuyện gì?" Diệp Bất Phàm nhếch môi, đầu hơi cúi, hướng đoàn người nhỏ giọng hỏi.

" Ngươi là tán tu muốn tiến vào Khâu Sơn sâm lâm tham gia đại hội liệp sát yêu thú?" Tiểu nữ nhân quan sát Diệp Bất Phàm, sau đó mỉm cười, thanh âm vô cùng trong trẻo.

" Thứ gì đại hội liệp yêu?.." Diệp Bất Phàm có chút không hiểu, hắn đi vào khâu sơn là để hoàn thành nhiệm vụ tông môn, trước kia cũng chưa từng nghe qua đại hội liệp yêu, nhưng rất nhanh liền bày ra bộ mặt trấn định.

" Đúng vậy! Các ngươi là?" Diệp Bất Phàm giả bộ tò mò, cũng âm thầm đánh giá nữ nhân, nàng ta quá mức xinh đẹp, Diệp Bất Phàm chưa gặp qua nhiều nữ nhân thiên hạ, nhưng dung mạo như vậy tuyệt đối hiếm gặp, Diệp Bất Phàm càng không phải loại người người yếu kém cảm quan thẩm mỹ.

" Chúng ta cũng như ngươi, là một phân đội tham gia liệp yêu, quan đạo kia nhìn như yên bình nhưng kỳ thực vô cùng nguy hiểm, bên trong yêu thú thường xuyên lui tới, vì vậy tu sĩ tham gia liệp yêu đều từ địa phương khác tiến nhập mà rất ít khi đi qua" Nữ nhân nhếch môi cười, ôn tồn đáp.

" Như vậy tại sao các ngươi lại đi qua?.." Diệp Bất Phàm nghi hoặc hỏi, lại một lần nữa quét mắt âm thầm đánh giá.

" Ngu ngốc! Ngươi không nhìn thấy chúng ta có bao nhiêu người sao.. Tuyết Thanh sư tỷ! Đâu nhất thiết phải nhiều lời với hắn làm gì.. Hắn muốn cứ để hắn đi vào, sống chết cũng không liên quan tới chúng ta".

Một tên thiếu niên cao lớn, trên mặt có vết sẹo dữ tợn, như con rết từ đuôi mắt kéo dài xuống tận mang tai, thiếu niên bộ dáng hung hăng, ném mắt phía Diệp Bất Phàm lớn tiếng quát, thanh âm mang theo thập phần chán ghét, mới bắt đầu đã nhìn Diệp Bất Phàm không chút vừa mắt.

" Ồn ào! Khi hạ sơn ngươi không nhớ Chu trưởng lão đã nói gì sao? Một đường này đối với tán tu nhân gian phải tận tình giúp đỡ.. Hơn nữa giúp người là việc tốt.. Gieo xuống thiện nhân gặt lại thiện quả" Nữ nhân tên gọi Tuyết Thanh quét mắt nhìn thiếu niên mặt sẹo, thanh âm trách móc pha lẫn chút răn dạy.

" Chu trưởng lão nói vậy bởi vì hắn xuất thân cũng là tán tu, tán tu thấp kém, thành tựu bao nhiêu, trông chờ gì vào nhân quả!" Thiếu niên mặt sẹo bực tức nói thầm, hắn không dám cùng Tuyết Thanh chống đối cho nên chỉ cắn răng hừ lạnh một cái.

" Con mẹ nó! Cũng quá khinh người đi..!" Diệp Bất Phàm nói thầm, vẻ mặt thủy chung băng lãnh, giữa đường gặp chuyện thế này chưa biết tốt xấu, nhưng xưa nay bản tính hắn có thừa cổ quái, đối với ngoại nhân luôn nảy sinh tâm ý đề phòng.

" Tiểu huynh đệ! Ngươi tên gì?" Tuyết Thanh nhấc tay vén lên mấy sợi tóc đen nhánh đang buông xuống trước mặt, nhẹ giọng hỏi.

" Ta, Trần Mộc!" Diệp Bất Phàm nói bừa một cái tên.

" Trần Mộc huynh đệ, ngươi nhập đội đi, chúng ta sẽ đưa ngươi bình an vượt qua Trấn Thiên Quan!" Thanh âm như oanh, nàng đối với Diệp Bất Phàm có vẻ rất kiên trì.

" Đa tạ đại tỷ! Ta nghĩ không nhất thiết phải làm phiền các ngươi, đường này ta nhất định phải thông!" Diệp Bất Phàm dứt khoát từ chối, không phải hắn không lo lắng cho an nguy bản thân, mà ngoại nhân tuyệt đối không nên đặt vào quá nhiều tin tưởng.

Phụ thân hắn vẫn dạy: Nhân loại còn nguy hiểm hơn lang sói, tin người chính là tự tay kề dao vào cổ...Điều này Diệp Bất Phàm hiểu, hơn nữa suy nghĩ cẩn thận cũng cảm thấy vô cùng tâm đắc.

Diệp Bất Phàm âm trầm một chút, trong lòng nói thầm:" Hỏa Thánh Ma Viên gặp ta còn phải khóc kêu cha gọi mẹ.. Một vài con dã thú tầm thường mà thôi.." Diệp Bất Phàm đắc chí đằng hắng, nhếch môi cười nhạt, sau đó hướng đám người nhẹ ôm quyền bày tỏ lòng cảm kích.