Thông Thiên Chi Lộ

Chương 757: Chân tiên huyết luyện

"Có cấm chế?" Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã nhìn nhau.

Gã nhận ra cỗ quan tài xám đen là chất xương, cũng như tấm bia lúc vào, chắc từ khi Âm Thi tông khai sơn lập tông, kiến lập chỗ tàng kinh thì đãinh tồn tại. Nhưng bề ngoài cho thấy hôi sắc cốt quan trừ khí tức mênh mông thì không có linh quang, không rõ có cấm chế gì.

Nơi này cả Âm Lệ Hoa cũng không biết, chắc là mật địa chỉ có tông chủ truyền thừa mới biết, rất có thể ở ngoài cũng có cấm chế, trước khi Huyết Linh lão tổ chết mới mở được. Có lẽ Huyết Linh lão tổ đột nhiên đối diện với xung kích thần huyền, sau cùng thất bại nên không kịp ghi lại gì.

Ngụy Tác lặng lẽ quan sát thần sắc Linh Lung Thiên, gã sợ trong hôi sắc cốt quan có bảo vật kinh nhân, Cương nha muội chỉ cố ra vẻ thần bí, có điều thần sắc nó thập phần ngưng trọng, không hề giả dối.

Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang, vi đi quanh hôi sắc cốt quan.

"Còn có chữ viết bằng máu!"

Chúng nhân cơ hồ cùng thấy dưới nền đối diện hôi sắc cốt quan có bốn chữ viết bằng máu đã khô.

"Bí mật là gì..."

Tám chữ gần như đen kịt, phát ra khí tức cực kỳ nghi hoặc, như một cường giả gầm lên vào cuối cùng.

"Là do Huyết Linh lão tổ để lại, xem ra y cũng không biết huyền ảo của hôi sắc cốt quan." Ngụy Tác nhíu mày nhìn hôi sắc cốt quan. Rõ ràng Huyết Linh lão tổ trước khi chết đã đến đây, như muốn tìm hiểu ảo diệu của cốt quan xem có cách gì để khỏi chết nhưng sau cùng đã thất bại.

Cả Âm Thi tông nhất đại tông chủ, Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ, mà cũng nuốt hận để lại mấy chữ này, khiến hôi sắc cốt quan càng bất phàm.

"Lẽ nào trong này là tối cao điển tịch của Âm Thi tông, là kinh văn do khai sơn tổ sư để lại? Không thì Huyết Linh lão tổ trước khi chết sao lại đến đây tìm hi vọng?" Kỳ Long Sơn nói.

"Cương nha muội thấy gì không? Bên trong có gì?" Ngụy Tác thấy Linh Lung Thiên đi quanh hôi sắc cốt quan rồi dừng lại thì hỏi.

Ánh mắt Linh Lung Thiên thập phần cổ quái, cả không gian pháp bảo như nạp bảo thủ trạc giá cũng bị nhìn thấu, như nhìn qua hư không, chưa biết chừng có thể nhìn được thứ trong đó.

"Cấm chế này do Thần huyền tứ trọng đại năng để lại, chứa thần văn đặc biệt, như có trật tự riêng, thập phần cổ quái, ta không thể thấu." Linh Lung Thiên ngưng trọng, không tranh cãi mà nói.

"Cấm chế này có phá giải được không?" Hàn Vi Vi hỏi Linh Lung Thiên.

"Đến cách ta một trượng, ta sẽ mở hôi sắc cốt quan." Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang.

"Làm theo đi." Ngụy Tác gật đầu với Âm Lệ Hoa cùng bọn Cơ Nhã. Gã cùng Linh Lung Thiên vào Bắc Mang di tích nên biết thủ đoạn của nó, cả cấm chế do siêu cấp đại năng bố trí còn vào được thì cấm chế của thần huyền đại năng tất không uy hiếp được.

Chúng nhân lùi ra sau Linh Lung Thiên, hôi sắc thủ trạc trên tay nó sáng rực, hình thành một hôi sắc quang tráo bao kín ba trượng. Nó ấn tay lên hôi sắc cốt quan.

"Cách!"

Linh Lung Thiên đẩy mạnh, hôi sắc quan hơi hé nắp.

Vù!

Vô số lục sắc quang văn đột nhiên tràn ra, vô thượng khí tức phun trào.

"A!"

Bọn Ngụy Tác biến sắc. Hôi sắc quang mạc của Linh Lung Thiên có tác dụng, ngăn hết quang văn đna nhua lại, nhưng khí tức của hôi sắc cốt quan khiến cả Ngụy Tác cũng gần như không thở nổi, gã có cảm giác cực kỳ nhỏ bé, không như Linh Lung Thiên nói là tựa hồ vượt xa thần huyền đại năng mà đứng trước khí tức này gã như đối diện Lôi vương đế tôn kiếm, hoàn toàn bị cái thế thần uy trấn áp.

"Sao lại có uy nghiêm của đế tôn! Không đúng!"

Linh Lung Thiên biến sắc.

Nó cảm tri rõ hơn bọn Ngụy Tác, hôi sắc cốt quan cũng nằm ngoài tưởng tượng, bên trong không chỉ có một loại khí tức. Trừ thần văn của thần huyền đại năng bố trí cấm chế này, còn có khí tức của chân tiên cấp đại năng.

"Lẽ nào trong đó là thi thể chân tiên đại năng?"

Hôi sắc quang tráo của Linh Lung Thiên bị lục sắc quang văn đích xung kích, co lại còn hai trượng nhưng nó không dừng mà tiếp tục đẩy nắp.

"Phù!"

Âm lục sắc thần văn mở ra gần nữa, tựa hồ thất bại khi đấu với hôi sắc quang hoa của Linh Lung Thiên, bị tan hết nguyên khí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

"Chuyện đó..." Bọn Ngụy Tác thấy trong quan tài có tử hắc sắc quang hoa, tạo cảm giác cực kỳ âm lệ. Bên dưới tử hắc sắc quang hoa là hồng quang, chân tiên khí tức khiến người ta biến sắc, hoàn toàn siêu việt thần huyền từ trong hồng quang toát ra.

Bọn Ngụy Tác nhìn rõ tử hắc sắc quang hoa là một cây dù.

"Đây là Tử hà huyết linh tán! Pháp bảo mạnh nhất của Huyết Linh lão tổ, y xung kích thần huyền, hóa thành tro mà nó không xuất thế, tỷ tỷ tưởng cũng tan nát cùng nhục thân của y... sao lại ở trong này?" Âm Lệ Hoa kinh hô không dám tin.

"Tử hà huyết linh tán?" Ngụy Tác cả kinh. Gã từng nghe Lý Dực Triển và Hiên Viên lão tổ nói Tử hà huyết linh tán dùng hơn nghìn anh nhi mới sinh để luyện chế, cực kỳ ác độc.

Linh Lung Thiên không nói gì, lấy Tử hà huyết linh tán ra.

Tử hà huyết linh tán tanh nồng, cán và vành đều chế tạo bằng chất xương gì đó, khắc phù văn nhỏ hơn con kiến. Cả cái dù như do máu và dầu ngưng thành, tử hắc sắc khí diễm loáng qua, hình thành nhiều thân ảnh uốn éo.

"Tựa hồ không hề tổn hại, Tử hà huyết linh tán có uy năng huyền giai thượng phẩm! Linh quang bao trùm nghìn trượng, có công dụng kinh nhân ô uế pháp bảo của đối phương!" Âm Lệ Hoa liếc Tử hà huyết linh tán, nói ngay.

"Phạm vi kinh nhân thế hả?" Ngụy Tác liếc Linh Lung Thiên, hàm ý giao pháp bảo này cho gã.

"Vật này quá âm lệ, tu sĩ luyện chế pháp bảo này quá phạm đức hiếu sinh, không có kết cục ra gì, dù tu vi nghịch thiên thì vẫn bị thiên kiếp đánh chết." Linh Lung Thiên không cự tuyệt, ném cho Ngụy Tác, đồng thời cười lạnh, "Tốt nhất ngươi hủy pháp bảo này đi, không thì sẽ bị báo."

"Cương nha muội, ngươi thường đề cập đến thiên kiếp, thiên kiếp có liên quan đến hành vi bình thường cùng pháp bảo?" Ngụy Tác tại thiên long long trủng được bạch sắc viễn cổ thiên long nhắc nhờ, tu sĩ quá ưu tú như gã có thể sẽ dẫn động thiên kiếp sớm nên Linh Lung Thiên nói thế thì gã tạm bỏ qua hôi sắc cốt quan mà hỏi.

"Công pháp và pháp bảo dẫn động nguyên khí khác nhau nên thiên kiếp cũng khác." Linh Lung Thiên cười lạnh: "Pháp bảo này có pháp trận cực kỳ độc ác, tụ lại oán niệm kinh nhân, với oán niệm này chuyển hóa thành uy năng pháp trận, oán niệm này không phải do nhục thân siêu cấp đại năng chết rồi nhưng thần hồn bất diệt mà là ý thức còn lại của phổ thông phàm nhân và tu sĩ, ý thức đó mà bất diệt thì không hiểu tu sĩ luyện chế pháp bảo này dùng thủ đoạn độc ác gì. Thế sự nhân quả là thứ duy nhất mà thượng cổ siêu cấp đại năng tu vi tối vi nghịch thiên cũng không nhìn thấu. Theo Linh tộc truyền thừa, có được pháp bảo này mà không hủy đi sẽ gặp xui xẻo."

"Pháp bảo này có pháp trận đặc biệt, muốn hủy thì phải từ bên ngoài kích phát cường lực công kích khiến chất pháp trận mất đi uy năng, bằng không sẽ trực tiếp hủy hoại thai thể, huyết luyện nguyên khí phun ra thì phiền." Linh Lung Thiên bổ sung.

"Hồng quang nhạt dần, xảy ra chuyện gì?" Âm Lệ Hoa kêu khẽ.

"Không có thi thể... Chuyện đó..."

Bọn Ngụy Tác đồng thời nhìn thấy hồng quang ở đáy hôi sắc cốt quan tan đi, không có gì ngoài phù văn hình người màu máu.

"Quan tài này như thể pháp bảo... Tựa hồ là thần huyền đại năng lấy được nhục thân của đế tôn cấp đại năng, dùng huyết nhục đó bố trí pháp trận. Cấm chế ban nãy không liên quan gì đến thai thể này." Linh Lung Thiên mắt ánh lên kim quang kịch liệt.

"Chân tiên đại năng lấy khí huyết luyện chế pháp bảo? Quan tài này là pháp bảo?" Bọn Ngụy Tác hít một hơi lạnh.

"Bất quá ta chưa thấy pháp trận này, rất đặc biệt, không phải pháp bảo cứ chân nguyên dồn vào là kích phát, chắc có cách dùng riêng." Linh Lung Thiên thần sắc ngưng trọng, chân tiên đại năng tựa hồ khiến nó tôn trọng.

"Đây là?" Cái vòng tay của Linh Lung Thiên tắt hôi quang, bọn Ngụy Tác thấy tuy hôi sắc cốt quan vẫn khí tức kinh nhân nhưng nắp không càn toát ra uy năng đáng sợ, cả toán do dự một chốc, chân nguyên bao lại mở nắp ra.

"Xoẹt!!"

Cùng lúc, cả tàng kinh các rung lên.

"Việc gì hả?" Ai nấy biến sắc.

"Xoẹt!..."

Tiếng rung động không ngớt, tiếng hú như quỷ khóc vang tới.

"Không phải do hôi sắc cốt quan. Có đại địch, hộ sơn cấm chế đã khởi động! Phu quân, thu lại, chúng ta ra xem sao!"

Âm Lệ Hoa biến hẳn sắc mặt, nói đoạn lướt ra.