Thông Thiên Chi Lộ

Chương 639: Nửa tuần hương!

Tu sĩ Bắc Linh thành đã định sẵn cách hợp tác, nên tu sĩ bên ngoài lui vào thì đều dừng lại khoảng giữa tường thành phía ngoài và tường vốn có để tĩnh tu, khôi phục chân nguyên.

Những tu sĩ khác, chỉ chừng một phần năm xuất thủ, phân công rõ ràng ai giết yêu thú trên không, ai giết dưới đất. Những ai có thuật pháp và pháp bảo phạm vi công kích xa thì phụ trách trên không, gần hơn thì phụ trách dưới đất, trấn thủ tường thành.

Liên tục kích phát thuật pháp và pháp bảo, chân nguyên tiêu hao gần hết thì toán khác lại lên thay.

Thiên lôi kiêu tuy có trí khôn nhưng không thông minh đến độ lao vào thành công kích máy ném đá có tính sát thương cao, cứ thấy có tu sĩ là công kích. Phần lớn Thiên lôi kiêu tụ tập gần hai tường thành.

Tuy tứ phía đều có tiếng thú gầm như thể cả thiên đại đều bị yêu thú chiếm cứ nhưng tu sĩ Bắc Linh thành thương vong không nhiều, chống cự không đến nỗi cật lực.

"Đa tạ chư vị tiền bối, bằng không Trần mỗ đã mất mạng."

"Không cần khách khí, muốn giữ thành, cần có Hàn đạo hữu và Trần đạo hữu chỉ huy."

"Cái gì... ba vết nứt Thiên khung?!"

Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi, Hàn Vi Vi đưa Trần An Viễn đến chỗ Hàn Thiên Mặc. Kết quả nghe Hàn Thiên Mặc nói sơ qua về tình thế Bắc Linh thành thì Trần An Viễn càng xám ngoét mặt mày.

"Đệ sẽ truyền lệnh, nghiêm cách hạn chế sử dụng pháp khí tiêu hao từ linh giai, không thì khó kiên trì nửa canh giờ trở lên." Qua một lần thú triều, Trần An Viễn biết vết nứt Thiên khung ở ba nơi là gì, hít sâu một hơi, trấn định tâm thần rồi lướt lên tường thành.

"Tạm theo tại hạ." Trần An Viễn lướt đi, Ngụy Tác bảo Hàn Thiên Mặc.

Ngụy Tác nhìn ra tu sĩ Bắc Linh thành phân thành hai bộ phận, một do Lý Hàn Lâm chỉ đạo, một do Trần An Viễn. Mỗi mấy chục tu sĩ thành một tổ, cài vào mấy tu sĩ Vạn Linh tông. Hàn Thiên Mặc tương đương với tổng chỉ huy, kích phát pháp khí hoặc điều động nhiều tu sĩ đều do y phát hiệu lệnh, y có vấn đề gì tất Bắc Linh thành chiến lực đại giảm.

"Được." Hàn Thiên Mặc hiểu ý Ngụy Tác nên không cự tuyệt, thân ảnh loáng lên, lướt lên Tịnh hoa phi liên.

Bọn Ngụy Tác hướng đến chỗ Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình.

Bức tường ngoài Bắc Linh thành còn một phần bảy, tám chưa được phủ băng. Kỳ Long Sơn và Thanh Bình ở trên, không ngừng thi pháp ngăn chặn yêu thú. Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh mặc kệ yêu thú, cứ thi triển Băng Ly chân quyết để phủ băng.

Vù! Vù! Vù! Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi, Hàn Vi Vi đến cạnh Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh, đồng thời không ngừng kích phát Băng Ly chân quyết và băng hệ pháp bảo, tốc độ kết băng nhanh hơn nhiều.

"Bốn Kim đơn đại tu sĩ! Là bốn Kim đơn đại tu sĩ! Họ có nhiều cao giai pháp bảo như thế..." Ở trên Tịnh hoa phi liên, Hàn Thiên Mặc thấy Thanh Bình kích phát pháp bảo cùng thuật pháp thì nhận ra cũng là Kim đơn đại tu sĩ, tỏ rõ thần sắc chấn kinh.

"Mau nhìn kìa! Cái gì đấy?"

"Lại có yêu thú đến!"

Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã thi pháp, chúng còn cách hơn một trăm trượng nữa thì tường thành đã phru dày băng, Bắc Linh thành đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.

Ở chính nam Bắc Linh thành, ngoài xa xuất hiện hắc sắc hồng lưu cuồn cuộn, tựa hồ do yêu thú còn nhỏ hơn Kim xác trùng kết thành, nhưng đà tới cho thấy số lượng tuyệt đối không ít hơn Kim xác trùng, phải hai, ba vạn con.

"Cơ Nhã, Vũ Tinh, Kỳ đạo hữu, Thanh đạo hữu, các vị ở đây, rải băng xong thì tới." Ngụy Tác điều khiển Tịnh hoa phi liên chở Hàn Vi Vi, Thủy Linh Nhi và Hàn Thiên Mặc lao về phía chính nam, truyền âm cho bọn Cơ Nhã.

Gã không lo rằng mình và bọn Thủy Linh Nhi không ngăn đươc yêu thú, mà trong tình huống hung hiểm này, gã cho rằng ở gần nhau sẽ an toàn hơn, yên tâm hơn.

"Độc tiễn hoan!"

Chưa lướt đến tường thành phía nam, Ngụy Tác nhướng mày, hỏi Hàn Thiên Mặc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Độc tiễn hoan?"

Hàn Thiên Mặc còn chưa nhìn rõ hắc sắc hồng lưu là yêu thú gì nhưng thấy thần thông của bọn Ngụy Tác thì y đương nhiên không hoài nghi mà biến hẳn sắc mặt, "Lý đạo hữu! Là Độc tiễn hoan!" Không hề do dự, Hàn Thiên Mặc hú vang với Lý Hàn Lâm.

"Độc tiễn hoan! Là Độc tiễn hoan!"

"Là yêu thú này!"

Bắc Linh thành vang lên tiếng hít hơi lạnh, đồng thời bốn, năm trăm tu sĩ được Lý Hàn Lâm dẫn lướt đến.

Lý Hàn Lâm và hơn mười tu sĩ Vạn Linh tông chỉ huy, hơn hai trăm tấm pháp thuẫn được tế xuất, chặn trước tu sĩ trên tường, hình thành một bức tường rực quang hoa.

Tu sĩ trên tường thành đều cực kỳ khẩn trương và sợ hãi.

Vì Độc tiễn hoan tuy chỉ to như chuột thường nhưng lông trên lưng có độc tố, hắc quang có thể bắn ra như lợi tiễn. Phạm vi công kích lại tứi hai trăm trượng, Độc tiễn hoan là ngũ cấp đê giai yêu thú chính tông, uy năng hắc quang tương đương với uy năng thuật pháp của tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng.

Ngần ấy Độc tiễn hoan thì số lượng kích phát hắc quang thập phần kinh nhân.

"Tiếng gì nhỉ!"

Ngụy Tác và Thủy Linh Nhi, Hàn Vi Vi vừa đáo lên tường thành, cùng kích phát một đạo Băng Ly chân quyết, đóng băng một góc vừa bị Kim xác trùng xung kích, mục quang Ngụy Tác đột nhiên lóe lên.

"Cách! Cách! Cách!"

Tiếng động đặc biệt từ dưới đất vang lên.

Cách tường thành mấy dặm, mặt đất đột nhiên vỡ ra, chui lên một yêu thú đen xì, đầu như tê ngưu, có một chiếc sừng độc nhất, da là một lớp hắc sắc giáp xác dày. Thân thể nó bẹt ra như thân gián, cực kỳ khổng lồ, dài chừng bốn trượng, kiểu thân trùng, cũng có một lớp vỏ dày.

"Địa tê thú!"

Tu sĩ trên tường vây ngoài Bắc Linh kinh hô.

"Chát!" "Chát!" "Chát!"

Yêu thú này chui lên là chạy bổ vào tường thành, ban đầu cực kỳ nặng nề, động tác không nhanh nhưng rồi tốc độ tăng dần, đi trên băng như trên đất bằng. Tu sĩ trên tường thành cơ hồ vừa kinh hô thì hơn yêu thú này đã xuyên qua chướng ngại của các tu sĩ ở trên, đến sát chân thành. Hắc sắc yêu thú không bò lên mà dùng đầu húc mạnh.

Địa tê thú là lục cấp đê giai yêu thú, thuộc nhóm thổ hệ yêu thú đi dưới lòng đất dễ dàng, đến bên ngoài Bắc Linh thành mới nhận ra bên dưới thành có lớp đá không kém gì tinh kim nên đành chui lên. Chúng là yêu thú thuần túy thiên về sức mạnh, lớp giáp dày và sức mạn bản thân đưa chúng vào hàng lục cấp đê giai, thành ra khi vào tường thành cũng không kém gì một tu sĩ Phân niệm cảnh toàn lực phát động thuật pháp oanh kích.

Tường thành phía ngoài Bắc Linh thành tuy dùng tinh kim lỏng và yêu thú giáp xác kết thành, nhưng không thể so với thai thể pháp bảo, hơn mười con Địa tê thú va vào thì nhiều chỗ kịch liệt chấn động, có hai chỗ còn rụng băng.

Có mấy chục người không kịp phản ứng, rơi xuống là bị Kim xác trùng và Địa tê thú xé xác, nhục thân yếu ớt càng khiến sinh mệnh tu sĩ mong manh hơn yêu thú. Không ít Kim xác trùng thừa cơ bò lên chỗ khuyết, nhảy vào thành, tạo thành hỗn loạn.

"Trần sư đệ, tổ chức nhân thủ, giết Địa tê thú!" Hàn Thiên Mặc kêu lên.

Tựa hồ đã hiểu Hàn Thiên Mặc, cơ hồ Hàn Thiên Mặc vừa kêu lên là Trần An Viễn quát to, mười mấy dòng tu sĩ đang bất động từ tường thành nhảy bổ vào Địa tê thú.

"Cái quỷ quái gì nhỉ!"

Tiếng kinh hô lại vang lên.

Phía tây Bắc Linh thành, một dải mây lục khí thế hung hung bay tới, cảnh tượng kinh nhân cực độ.

"Bích diễm cưu!"

Ngụy Tác hít sâu một hơi, thốt lên mấy tiếng.

Hàn Thiên Mặc nhợt nhạt mặt mày.

"Bích diễm cưu! Mọi tổ đội tu sĩ giới bị!" Tiếng y thét vang toàn thành.

Bích diễm cưu!

Đám mây lục là số lượng kinh nhân lục cấp đê giai Bích diễm cưu, ngang cấp với Địa tê thú!

Hàn Thiên Mặc hiểu rõ thú triều quy mô này rất khó chống, nhưng từ lúc Thiên lôi kiêu và Kim xác trùng xông tới chỉ chưa đầy nửa tuần hương mà tu sĩ toàn thành đã phải động thủ!