Thông Thiên Chi Lộ

Chương 543: Thần thương kinh nhân

Lâm Thái Hư bước lên, một thanh kim sắc trường thương hóa thành kim sắc lưu quang đâm vào thân ảnh mắt thường khó nhìn thấy.

Kim sắc trường thương phát ra khí diễm cực kỳ man hoang, hủy diệt, thân và mũi thương tuy màu vang nhưng chất liệt mũi thương lại khác hẳn, có vô số điểm sáng như vô số khối tinh kim bị ép thành từng điểm, ngưng tụ thành. Trường thương có nhiều vết xước nhưng không ảnh hưởng đến uy năng pháp bảo này, mà tô thêm khí tức thương tang.

"Phá diệt thần thương!"

"A, chạy mau!"

"A!"

Trường thương phát ra quang diễm chừng hai, ba trăm trượng như tuệ tinh.

Mọi tu sĩ phía trước Lâm Thái Hư bỏ chạy tứ tán như kiến cỏ.

Trường thương hóa thành kim sắc lưu quang, tu sĩ cách cây thương trăm trượng đều bị uy năng chấn cả người và pháp bảo thành tro.

"A!" Lục bào lão đầu ré lên.

Nhân ảnh trong suốt đương nhiên là Ngụy Tác.

Ngụy Tác không ngờ Phong Ngô Thương đáng sợ như vậy, đối diện hai đối thủ như Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo mà vẫn chấp nhận trọng thương, đánh cho hai đối thủ xiểng niểng.

Trong tích tắc đó, gã đã tính toán xong.

Gã tính răng khi Phong Ngô Thương kích phát đạo thuật pháp này tạo thành diễm quang tan đi, gã lấy Thanh hư đằng xong thì cũng đã cách Lâm Thái Hư, Hứa Thiên Ảo nghìn trượng.

Dù cách Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo nghìn trượng mà vẫn chưa bị phát hiện, tình hình trong đầm lầy cực kỳ hỗn loạn, gã dễ dàng trà trộn và đám tu sĩ để đào thoát. Tu sĩ như Lâm Thái Hư, thần thức có thể bao trùm phạm vi hơn gã nhưng không quá nghìn trượng.

Hà huống thần thức bao trùm nghìn trượng là một việc, còn gã có thể che đi khí tức và thân ảnh là việc khác.

Chỉ cần thoát được một nghìn mấy trăm trượng, trà trộn vào vùng mây thì Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo không thể giết nổi gã.

Gã nhân lúc Phong Ngô Thương và Lâm Thái Hư, Hứa Thiên Ảo liều mạng thì nhổ Thanh hư đằng cùng tảng đá lên.

Mọi thứ như gã tính toán, cự ly gã cách Lâm Thái Hư, Hứa Thiên Ảo đã là nghìn trượng.

Ngụy Tác không sao ngờ giữa chiến trường hỗn loạn, lại mặc ẩn hình pháp y mà Hứa Thiên Ảo vẫn nhận ra.

Cự ly công kích của pháp bảo này của Lâm Thái Hư lại hơn nghìn trượng, uy năng cũng kinh nhân!

Kim sắc trường thương trong tích tắc đã đến sát Ngụy Tác, uy năng khiến không gian rung lên, tu sĩ nằm trong phạm vi, cùng pháp bảo đều tan thành tro, uy năng này cao hơn huyền cấp trung giai!

Ngụy Tác có cảm giác là uy năng tổng hòa của ít nhất bảy, tám bán huyền giai pháp khí!

Rõ ràng, Lâm Thái Hư lúc đấu pháp cùng Phong Ngô Thương không dùng vật này vì hai nguyên nhân: hoặc pháp bảo này không dễ thi triển, hoặc vì thân phận Phong Ngô Thương khiến y không dám động dụng pháp bảo này, liên thủ với Hứa Thiên Ảo trừ diệt đối thủ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phong Ngô Thương là chân truyền đại đệ tử của Ngọc Thiên tông, Lâm Thái Hư có thể giết một nội môn đệ tử của Ngọc Thiên tông nhưng chưa đủ khả năng giết Phong Ngô Thương.

Nhưng Phong Ngô Thương khi cùng Lâm Thái Hư đấu pháp cũng không dám lấy Thanh hư đằng, y hiểu Thanh hư đằng là giới hạn của Lâm Thái Hư. Nếu y đả thương Lâm Thái Hư, không địch nổi Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo liên thủ mà còn cố lấy Thanh hư đằng thì Lâm Thái Hư dù không giết cũng không để y rời khỏi đây.

Đối với Lâm Thái Hư, tu sĩ không biết mọc đâu ra này lài dám đoạt lấy Thanh hư đằng trước mắt y.

Có khác gì vuốt râu hùm, khiến y lôi đình ộ.

Với Lâm Thái Hư, cả Thiên Huyền đại lục, trừ vài ngươi như Phong Ngô Thương thì ai cũng có thể giết!

"Oành!"

Không hề chần chừ, ngay khi "Phá diệt thần thương" của Lâm Thái Hư kích phát, kim đan của Ngụy Tác đã bay lên.

Cùng lúc, Thực huyết pháp đao cũng dược tế xuất.

"Phá diệt thần thương" quá đáng sợ, khiến Ngụy Tác cảm thấy nguy hiểm.

Kim đan của Ngụy Tác đạt mức cao nhất thì kim đan hà quang ngưng hình cộng với Trường hà thao thiên quyển cũng chỉ ngang với bốn bán huyền giai pháp bảo.

Kim đan của Ngụy Tác tổn thương khá nặng, hứng chịu uy năng của bán huyền giai pháp bảo xung kích là sẽ rung động, gã đang chạy cũng chững lại.

Ngụy Tác tế xuất pháp bảo cùng thuật pháp, ít nhất phải có uy năng tương đương với năm bán huyền giai pháp bảo mới giúp gã có cơ hội đào thoát.

Tốc độ Phá diệt thần thương của Lâm Thái Hư quá đáng sợ khiến Ngụy Tác không có thời gian tế xuất hai thuật pháp trở lên.

Tích tắc này, trên mình gã thứ có thể chống nổi pháp bảo này chỉ có Thực huyết pháp đao, cả Tuyệt diệt kim đan cũng không thế, uy năng nổ không ngưng tụ, rất có thể bị trực tiếp xuyen người đã đành mà nổ ở cự ly gần thì uy năng rất có thể sẽ tổn thương gã.

"Cách cách!"

Tử sắc viễn cổ thiên long và cự lãng cùng một đạo huyết quang trực tiếp va vào kim sắc quang diễm, tiếng nổ chói tai vang lên, trong đầm lầy không còn âm thanh gì nữa.

"À!"

Lâm Thái Hư giần giật chân mày.

Phá diệt thần thương quay tít trên không rồi bay ngược lại.

"A! Đi mau!" Lục bào lão đầu kêu lên.

Uy năng đòn này của Ngụy Tác và Phá diệt thần thương tương đương.

Lục bào lão đầu ré lên, thân ảnh Ngụy Tác dựa vào cương phong, tốc độ nhanh thêm mấy phần.

"Chết!"

Hứa Thiên Ảo đứng cạnh Lâm Thái Hư chợt ấn tay xuống.

Một đạo cổ phù trong suốt hóa thành bột.

"Phù!"

Một ngọn trảo trong suốt giáng lên kim đan mà Ngụy Tác chưa kịp thu hồi.

Ngụy Tác run lên, phun máu, thân thể như vẫn thạch bắn văng vào đám mây trên cao.

"A! Cả hai đáng sợ quá. Ngụy Tác, sao rồi." Lục bào lão đầu hãi hùng.

"Chưa chết được!" Khí tức của Ngụy Tác hỗn loạn cực độ nhưng rồi khôi phục bình tĩnh trong tích tắc, lướt đi. Rõ ràng gã dùng Chân ma phong thể thuật phong bế thương thế.

"Tất cả nghe đây, không được rời khỏi đầm lầy, bằng không giết không tha!"

Cùng lúc, thân ảnh Hứa Thiên Ảo như một viên đạn bắn lên không, xuyên qua đám mây nhìn xống, giọng nói như sấm.

"Thiên Huyền đại lục bắc bộ từ lúc nào đã do Hứa thiếu chủ quyết định nhỉ?"

Một giọng nói từ góc đông bắc vang lên, uy thế tựa hồ hoàn toàn không kém gì Hứa Thiên Ảo.

"Vân Phàm chân nhân?" Mắt Hứa Thiên Ảo lóe hàn quang, tựa hồ định trở mặt.

"Hứa thiếu chủ không cần nóng lòng, trở mặt với Vân Phàm chân nhân cũng vô ích." Cùng lúc, Huyền phong thiên điện đáp xuống, Lâm Thái Hư toát lên vô thượng uy nghiêm chắp tay đứng ở cửa, bình tĩnh nhạt giọng: "Y tuy chống nổi một đòn của Phá diệt thần thương, nhưng bị mỗ dùng pháp bảo Huyền Phong môn hạ cấm chế, dọc đường đều có khí tức, y không thoát được đâu."

"Hả?"

Mắt Hứa Thiên Ảo lóe sát cơ: "Vân Phàm chân nhân, lần này Chân Võ truy sát một cừu địch, hôm nay mỗ không muốn chống đối các hạ, tuy nhiên việc này Chân Võ sẽ không quên."

"Nếu đó là những lời uy hiếp thì miễn đi."

Giọng Vân Phàm chân nhân lại vang lên, "Bất quá lưỡng vị đạo hữu hành sự nên cẩn thận, ban nãy một đệ tử bản môn bị trúng đòn, chết dưới Phá diệt thần thương của Lâm đ*o hữu."

"Tại hạ lỡ tay giết của một đệ tử chân nhân?" Lâm Thái Hư nhạt giọng, "Về việc này, sau này tại hạ sẽ phái đệ tử đến chỗ chân nhân giải thích."

...

Trong khi Lâm Thái Hư và Vân Phàm chân nhân đối thoại, Ngụy Tác đứng sau lưng một tu sĩ điều khiển một món phi độn pháp bảo Bích ngọc tiểu chu, trà trộn vào đám tu sĩ tứ tán khỏi Phiên Ưng sơn sơn mạch.

Tu sĩ này tu vi Phân niệm cảnh, mặt mũi nhợt nhạt, khi Ngụy Tác bỏ chạy đã uy hiếp y phải đưa gã ra khỏi nơi này.

Sự thực thì nhiều tu sĩ lấy được đồ tốt liền rời khỏi chốn hỗn loạn có vô số tu sĩ và tu sĩ, tu sĩ và yêu thú giao chiến này.

Hiện tại Ngụy Tác trà trộn vào, chỉ bằng mắt thường và thần thức, không thể bị ai phát hiện.

"Vù!"

Qua Phiên Ưng sơn sơn mạch, Ngụy Tác rời khỏi tu sĩ đó, trực tiếp tế xuất Tịnh hoa phi liên, ép sát mặt đất mà lướt đi.

"Chạy mau! A! Chỉ cần thoát được thì dù không tìm được Đề hồ thánh quả cũng tương đương với có thêm hai linh căn, tốc độ tu luyện chỉ kém hơn thiên linh căn tu sĩ mà thôi!"

Tuy trốn vào rừng nhưng lục bào lão đầu vẫn kêu gào, lão Ngụy Tác đều hiểu, đối diện Lâm Thái Hư và Hứa Thiên Ảo thì ít nhất cũng phải thoát được vạn dặm mới là an toàn.