Thông Thiên Chi Lộ

Chương 54: Nguy cơ trong ngõ tối

"Ba viên hạ phẩm linh thạch! Con bà nó chứ!"

Trong một góc đường khá yên tĩnh ở thành bắc tập thị, lục bào lão đầu trong Dưỡng quỷ quán cũng hơi điên cuồng, dùng cả câu Ngụy Tác quen nói.

"Lão đầu, thật ra đây là vật gì." Cầm mảnh vỡ pháp bảo phát ra ánh sáng màu xám cùng khí tức khiến mình không dễ chịu, Ngụy Tác cũng thấy hưng phấn kích thích.

Lục bào lão đầu vừa thấy vật này đã như phát cuồng bảo gã có thể không mua gì nhưng nếu không mua vật này thì sẽ hối hận nửa đời. Lục bào lão đầu đã sống mấy vạn năm, gã không lo về cách dùng mảnh vỡ pháp bảo hiện không còn ai biết sử dụng này, chỉ là muốn biết xem vật khiến lão đầu thích mua đồ này hưng phấn như thế là vì sao.

"Âm mị nhận! Đây là mảnh vỡ của Âm mị nhận, Âm mị nhận là linh giai thượng phẩm pháp bảo, ta vừa xem qua, vật này còn giữ lại quá nửa uy năng của Âm mị nhận!" Lục bào lão đầu hổn hển nói.

"Linh giai pháp bảo? Linh khí thật sự, còn là thượng phẩm?" Nghe lục bào lão đầu nói thế, Ngụy Tác cũng há hốc miệng không nói thành lời.

Thượng phẩm linh khí, nếu còn quá nửa uy năng thì uy lực chẳng phải yếu tương đương với linh giai hạ phẩm pháp bảo sao? Uy lực hơn pháp bảo phỏng chế của Lâm đ*o Nhất không chỉ hai lần.

"Thật ra là pháp bảo kiểu gì, sử dụng thế nào?" Ngụy Tác mất một lúc mới định thần lại được, lòng tay ướt mồ hôi nắm mảnh vỡ pháp bảo màu xám trông như nửa con dao, hỏi nhanh.

"Đợi đã, để ta xem mức độ phá tổn và uy năng còn lại của mảnh vỡ pháp bảo này thế nào đã."

Giọng lục bào lão đầu vang trong tai gã, một đạo lục quang mờ mò từ Dưỡng quỷ quán bay ra, meo theo áo gã, theo cánh tay quấn lấy mảnh vỡ pháp bảo.

Mảnh vỡ pháp bảo này không hiểu do tinh kim nào luyện chế thành, bề mặt điêu khắc phù văn còn nhỏ hơn tơ nhện nhiều lần, đặt tay vào thấy lạnh băng, lục quang lưu động mấy lần giữa phù văn rồi thu về Dưỡng quỷ quán.

"Một tin tốt và một tin xấu, ngươi thích nghe tin nào??" Lục bào lão đầu lại nói.

Ngụy Tác đã hơi nóng lòng, nghiến răng nghiến lợi bảo: "Con bà nó chứ, nghe cùng lúc!"

Lục bào lão đầu tắt tiếng, nhưng rồi nói ngay: "Tin tốt là quá nửa pháp trận trong pháp bảo không tổn hại, uy lực đích xác tương đương với linh giai hạ phẩm pháp bảo thật sự, ngang ngửa tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng toàn lực phát động thuật pháp. Tin xấu là vì một số pháp trận đã hỏng, thi triển pháp bảo này tiêu hao nhiều chân nguyên, với chân nguyên tu vi của ngươi tối đa chỉ phát động được hai lần là cạn. Thai thể của pháp bảo này đôi chỗ bị nứt, nếu va chạm với pháp bảo hoặc thuật pháp lợi hại thì sẽ tổn hại hơn, nhẹ cũng giảm uy năng, nghiêm trọng hơn thì hỏng hẳn, không thể sử dụng được nữa. Có cơ hội nên tu bổ đã rồi tính."

"Tu bổ, bằng cách nào?" Ngụy Tác đang hơn hở, hỏi lại một câu.

Hiện tại gã thiếu thuật pháp và pháp khí có lực công kích mạnh mẽ, pháp bảo tương đương với linh khí chân chính thì chỉ cần phát động một hai lần cũng đủ khiến gã vui mừng, hơn nữa sau này tu vi cao lên, sẽ sử dụng thêm được nhiều lần. Nếu dễ phá tổn, không thể va chạm với đối thủ thì dùng để xuất kỳ bất ý đánh lén. Vật ở đẳng cấp này đâu có dễ tu bổ.

Quả nhiên, không ngoài ý liệu của gã, lục bào lão đầu đáp: "Ta biết cách tu bổ, bất quá cho ngươi biết cũng vô dụng, không có tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng cùng môt môn chân hỏa thuật pháp lợi hại thì không thể tu bổ."

Ngụy Tác nhìn mảnh vỡ pháp bảo rực ánh xám trong tay: "Thật ra pháp bảo này thuộc loại nào?

Lục bào lão đầu đáp: "
Vật này do một trưởng lão của Âm Nguyên tông trước đây luyện chế, Âm Nguyên tông chuyên tu luyện âm khí pháp quyết cùng luyện chế âm lệ pháp bảo. Âm mị đao này là do xương Thiết cốt giao dung hợp với mấy loại tinh kim, đã hút vô số hồn phách cùng âm khí của yêu thú, thi triển lúc nó còn lành lặn không chỉ phát ra một đạo ô quang uy lực kinh nhân, thậm chí còn xuất hiện mấy chục hắc sắc âm phong khô lâu đầu uy lực cực cao, âm phong ràn rạt, cát bay đá chạy, quỷ khóc sói gào!"

Ngụy Tác nuốt nước bọt ừng ực, gã mặc kệ pháp bảo này do ai luyện chế, âm hay không âm, chỉ cần đủ thực dựng, đủ uy lực, càng âm càng tốt.

"
Lão đầu, chúng ta nên mua những thứ cần thiết thật nhanh, về nhà ngươi dạy ta cách sử dụng mảnh vỡ pháp bảo này nhé? Âm mị nhận có uy lực của linh khí, vậy thì giết tứ giai yêu thú như Độc giác lôi khuê không thành vấn đề, ta sẽ bỏ linh thạch mua tin tức ở đâu có tứ giai yêu thú."

Lục bào lão đầu kháng nghị: "
Giúp ngươi chỉ phải bỏ có viên hạ phẩm linh thạch mua được thứ đáng giá không dưới nghìn viên, ngươi phải để ta đi xem một lúc nữa, biết đâu phát hiện được thứ gì hay ho không kém."

Ngụy Tác nghĩ cũng đúng, nhanh chóng thu lại mảnh vỡ pháp bảo, chuẩn bị đến chỗ có nhiều gian hàng.

"
Phệ tâm trùng... Thiết Sách..."

Nhưng lúc rời khỏi góc đường vắng vẻ, trong một ngõ nhỏ không người ở bên kia đường, có một trung niên tu sĩ mặc áo vàng, hàm râu để dài, đầu đội ngọc quan, trông cực kỳ nho nhã đang dùng giọng nói cực khẽ dặn dò một hôi sam tu sĩ. Tuy không nghe rõ hoàng sam trung niên tu sĩ nói gì nhưng thỉnh thoảng có vài chữ vẫn lọt vào tai Ngụy Tác khiến gã ngẩn ra dừng bước.

Cơ hồ cùng lúc gã nhìn rõ diện mạo hai tu sĩ trong ngõ thì hoàng sam trung niên tu sĩ đã dặn dò xong, đi ra theo đầu kia con ngõ.

"Lão đầu, hình như y nói đến chuyện có liên quan đến Phệ tâm trùng và Thiết Sách. Ta thấy y lén lén lút lút thế nào ấy, bám theo xem có chuyện gì đã." Ngụy Tác khẽ nói với đối lục bào lão đầu rồi không đợi lão trả lời, lập tức bám theo.

"
Ngươi lo lắng Nam Cung Vũ Tinh có chuyện gì hả. Được thôi, bám theo thì bám theo." Lục bào lão đầu khẽ lầm bầm.

Nhìn qua ngõ, thấy hoàng sam trung niên tu sĩ và hôi sam tu sĩ ra khỏi ngõ ở đầu kia thì chia tay như không hề quen nhau.

Lén dùng Vọng khí thuật pháp nhìn hai người, Ngụy Tác tức thì biến sắc. Hôi y tu sĩ không rõ mặt hiện rõ sáu luồng sáng vàng rực ở thần hải, là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng. Còn hoàng sam trung niên tu sĩ được một tầng khí diễm sáng rực bao phủ, Vọng khí thuật pháp không có tác dụng!

Ngụy Tác hiện đã đạt tới tu vi Thần hải cảnh đệ tứ trọng, Vọng khí thuật có thể nhìn được tu sĩ Chu thiên cảnh mà vô dụng với y chứng tỏ ít nhất trung niên tu sĩ này cũng đạt mức Chu thiên cảnh lưỡng trọng!

Trong lòng gã lạnh buốt, hơi sững lại trong tích tắc, hôi sam tu sĩ đã rời thành bắc tập thị, còn hoàng sam trung niên tu sĩ như thể đang đi dạo, thong thả đi vào một ngõ khác. Ngụy Tác dụng tâm quan sát phát hiện một đạo nhân tóc dài mặc tử sắc đạo bào vội đi theo.

Dùng Vọng khí thuật nhìn lão đạo chừng hơn năm mươi tuổi, tử sắc đạo bào có hình long hổ, Ngụy Tác chợt giật mình. Lão đạo này cũng là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng!

Sáu thần hải trên mình lão đều màu tím, dùng Vọng khí thuật nhìn vào thấy quang hoa sôi trào, tu luyện ít nhất cũng là huyền giai cao cấp chân nguyên công pháp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Liên tục thấy ba tu sĩ Chu thiên cảnh bình thường hiếm gặp, hơn nữa đều tỏ ra thần thần bí bí, càng khiến Ngụy Tác thấy việc này có vấn đề.

Không hề do dự, gã không nhìn hai người đó nữa mà cúi đầu, đi về ngõ mà hoàng sam trung niên tu sĩ đi vào.

Đến gần đầu ngõ, Ngụy Tác liếc nhanh vào trong thì kinh ngạc nhận ra, hoàng sam trung niên tu sĩ và lão đạo vào theo, tựa hồ đi nhanh ở trong đó, nhìn vào con ngõ âm u nào thấy bóng ai.

Gã hơi kinh ngạc vào theo, đến chỗ rẽ thấy hai ngả đều không một bóng người. Lúc mắt gã còn đảo lung tung, do dự có nên đi ra không thì đột nhiên một giọng nói lạnh tanh cất lên bên tai, "Thế nào, theo đuôi ta hả?"

Một bóng người từ bóng tối phía trước bước ra nhìn Ngụy Tác, chính thị hoàng sam trung niên tu sĩ ít nhất cũng có tu vi Chu thiên cảnh lưỡng trọng!

Tu sĩ nở nụ cười tháp thoáng này trông vẫn thập phần nho nhã, nhưng lọt vào mắt Ngụy Tác thì lòng gã lạnh buốt, lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Đồng thời sau lưng Ngụy Tác cũng có tiếc bước chân thật nhẹ, lão đạo mặc tử sắc đạo bào không biết từ nơi nào đi ra, đứng ở cửa ngõ phía sau gã, một tiền một hậu kẹp gã lại.

Không hề ngần ngừ, Ngụy Tác lập tức tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc, quay lại nói với lão đạo: "Tại hạ có một mảnh vỡ pháp bảo rất được, ban nãy thấy vị đạo huynh này là người hiểu biết, nên muốn hỏi xem vị đạo huynh này có cần không. Chỉ là tại hạ mới thấy đạo huynh đi trước mặt, còn theo đuôi gì đó thì tại hạ không hiểu."