Thông Thiên Chi Lộ

Chương 52: Uống liền bảy viên, đi chợ đêm

Trong tĩnh thất, trong hộp ngọc trước mặt Ngụy Tác đang ngồi trên đệm Ngân ti thảo, bảy viên Bổ thiên đơn tỏa ánh sang và mùi thơm say người.

Liên tục hai đêm, gã được lục bào lão đầu chỉ đạo luyện chế Bổ thiên đơn.

Mười lăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng, luyện hỏng tám, thành phẩm bảy viên Bổ thiên đơn, xác suất thành công không đầy một nửa.

Bất quá xác suất thành công này là nhờ lục bào lão đầu chỉ đạo mới đạt được, coi như lão mượn tay gã luyện đơn, hiện tại Ngụy Tác chỉ biết đại khái nên làm những gì vào lúc nào, bảo gã đơn độc luyện đơn, thì mười lăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng mà luyện chế thành công một viên Bổ thiên đơn là khá lắm rồi.

"Chả trách đơn dược đều quý giá thế, mỗi môn phái đều bảo vệ luyện đơn sư và luyện khí sư hết mức. Đó đâu phải luyện đơn, mà là đốt linh thạch."

Ngụy Tác nghĩ đến chỉ hai đêm mà đốt trụi gần năm trăm viên hạ phẩm linh thạch, thì xót ruột chết được.

Giao nạp tám mươi viên hạ phẩm linh thạch phí dụng một tháng xong, gã chỉ còn bốn trăm mấy chục viên, với tốc độ tu luyện bình thường của gã, một tháng tiêu hao ba trăm viên hạ phẩm linh thạch, số còn lại không đủ mua nội đơn Thanh giáp trùng.

"Con bà nó chứ, mặc kệ, thử công hiệu Bổ thiên đơn đã rồi hẵng tính cách kiếm thêm linh thạch."

Với xác suất luyện phù thành công của gã, dù luyện Hỏa cầu phù đi giết yêu thú, tốc độ kiếm linh thạch cũng không chậm, khẳng định đủ linh thạch tu luyện mỗi ngày nhưng không chắc mỗi tháng đều mua được nhiều yêu đơn Thanh giáp trùng, nên gã lắc đầu, sờ túi linh thạch đã teo tóp lại. Gã mặc kệ không nghĩ gì nữa, cầm một viên Bổ thiên đơn trong hộp ngọc ra.

Cảm giác trên tay mát lạnh như viên ngọc thạch lấp lánh, trong viên đơn trong xoe có từng sợi màu bạc rất đẹp.

"Trông thì dễ coi nhưng không biết mùi vị thế nào."

Nhìn viên đơn được lần đầu tiên luyện chế thành, Ngụy Tác thoáng hưng phấn, thè lưỡi liếm. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Chà!" Không ngờ vị thuốc đắng ngằm khiến mắt gã trợn tròn lên, đành nuốt cả viên Bổ thiên đơn xuống bụng.

Gã lập tức nhắm mắt luyện hóa dược lực, bắt đầu tu luyện.

Rất nhanh, ánh sáng lấp lánh màu vàng xanh từ da gã ánh lên, hơn nửa canh giờ sau, bốn thần hải đột nhiên tử quang đại thịnh, đồng thời tiếng chân nguyên lưu động ri rỉ như nước chảy đã rõ hơn nhiều.

"Quả thật hữu dụng!"

Gã kinh ngạc xen lẫn vui mừng mở bừng mắt, hơn nửa canh giờ này gã đã luyện hóa toàn bộ dược lực của Bổ thiên đơn, không chỉ cảm thấy khí lực hơn nhiều mà ngay cả bốn tử sắc thần hải cũng lớn thêm một vòng.

Bổ thiên đơn quả nhiên là đơn dược huyền diệu có thể tăng cường thần hải, khiến công pháp hạng bét tiến giai!

Công hiệu đặc biệt này đã được lục bào lão đầu nói qua, Bổ thiên đơn có thể dùng liên tục rồi luyện hóa, không có hạn chế gì nên Ngụy Tác thoáng do dự rồi không nén được, liên tiếp luyện hóa từng viên Bổ thiên đơn.

Nếu có tu sĩ nhìn thấy tình cảnh trong tĩnh thất trung, tuyệt đối sẽ chấn kinh không nói thành lời.

Từng viên nối nhau, liên tục sáu viên Bổ thiên đơn được nuốt xuống, quanh mình Ngụy Tác tử khí liễu nhiễu, tiếng chân nguyên lưu động lúc mới tu luyện như nước rỉ rỉ liên tục to dần, sau cùng biến thành tiếng dòng suối nhỏ róc rách.

Đối với tự thân Ngụy Tác, cảm giác thần hải liên tục lớn lên, chân nguyên đề thăng từng tầng thật quá dễ chịu.

Bốn tử sắc thần hải so với lúc chưa luyện hóa bảy viên Bổ thiên đơn đã khác rất xa.

Lúc gã kinh hỉ cực độ mở mắt ra, bên ngoài đã tối thui, lục bào lão đầu cũng từ Dưỡng quỷ quán chui ra, đã nhìn gã. Thấy gã mở mắt, vốn quan sát gã một lúc lâu, lão hừ một tiếng, "biết ngay ngươi không nhịn được, một hơi luyện hóa hết số Bổ thiên đơn."

"Có thì nên sử dụng chứ." Ngụy Tác vặn vẹo chân tay, thập phần hưng phấn, "Lão đầu, ta cảm giác thần hải khá hơn nhiều, Tử Huyền chân quyết so với trước kia khác nhau thế nào?"

"Ngươi không tự thử được hả?" Lục bào lão đầu chế nhạo.

"Có lý." Ngụy Tác không đấu khẩu với lục bào lão đầu, nhảy vọt lên lao vào gian phòng chuyên dụng để thử thuật pháp và pháp bảo.

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng tia sét Kim xà loạn vũ lien tục giáng vào vách đá cứng đanh. Thanh thủy nhận tiêu hao chân nguyên không nhiều nên Ngụy Tác thi triển Kim Xà lôi quyết, với tu vi Thần hải cảnh đệ tứ trọng gã đã tu luyện đến tầng thứ ba, lôi cầu phát ra nổ tung có thể phân tán thành hai mươi tia sét, bao trùm phạm vi hai trượng vuông.

Uy lực lôi thuật này không tệ, chỉ vào đối với công pháp cấp thấp như Tử Huyền chân quyết thì chân nguyên tổn hao quá nhiều. Bình thường phát ra mười lăm, mười sáu đạo là Ngụy Tác gần cạn chân nguyên.

Lần này gã liên tục kích phát gần ba mươi đạo Kim Xà lôi quyết mới dừng lại với vẻ không dám tin, thể nội còn chưa hoàn toàn hao tận chân nguyên.

Chân nguyên tu vi của gã hơn trước không chỉ một lần, tu sĩ bình thường tu luyện chân nguyên công pháp huyền giai trung cấp đạt tới Thần hải cảnh đệ tứ trọng cũng chỉ có thể liên tục thi triển ba mươi lần kim xà lôi cầu.

Bảy viên Bổ thiên đơn đã khiến Tử Huyền chân quyết đề thăng nhất giai!

"Lão đầu, tức là, Tử Huyền chân quyết của ta hiện tại không còn là công pháp huyền giai cấp thấp mà thành huyền giai trung cấp rồi hả?" Triệt để cảm giác rõ ràng biến hóa của thần hải, Ngụy Tác như đang nằm mơ, hỏi lục bào lão đầu.

Lục bào lão đầu nhìn gã đầy thâm ý, "trong mắt người khác, Tử Huyền chân quyết của ngươi đương nhiên vẫn là công pháp rác rưởi, bất quá thực tế thì đã ngang với hòa huyền giai trung cấp công pháp."

"Chà!" Ngụy Tác há hốc miệng, "vậy ta luyện thêm mấy chục viên đề thăng Tử Huyền chân quyết thành địa giai công pháp luôn, lúc đó tu sĩ tu luyện huyền giai cao cấp công pháp đã cho rằng là đáng đắc ý, thấy ta tu luyện Tử Huyền chân quyết tất cho rằng ta không đánh lại, chẳng phải sẽ bị ta cho một trận sao?"

"Ngươi muốn đề thăng đến địa giai công pháp đương nhiên lợi hại hơn tu sĩ cùng cấp tu luyện huyền giai cao cấp." Lục bào lão đầu bĩu môi, "mấy chục viên Bổ thiên đơn? Cứ mơ đi."

Ngụy Tác tròn mắt, "Là ý gì?"

"Hiện tại bảy viên Bổ thiên đơn đã giúp Tử Huyền chân quyết đề thăng nhất giai, nhưng mỗi bậc của công pháp cách nhau mấy lần, muốn Tử Huyền chân quyết đề thăng đến huyền giai cao cấp, chí ít cũng tăng gấp đôi, là gần ba mươi viên Bổ thiên đơn. Từ huyền giai cao cấp đến địa giai cấp thấp hoàn sẽ gấp mấy lần nữa, tệ nhất cũng một trăm hai mươi khỏa Bổ thiên đơn trở lên."

Ngụy Tác lại há miệng, không nói thành lời.

...

Lại một lần nữa thấy mình nghèo mạt, Ngụy Tác ủ rũ đi về phía úc tự do tập thị ở Linh Nhạc thành bắc.

Lúc rời nhà, gã đã dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù, muốn gặp Nam Cung Vũ Tinh để hỏi vay linh thạch.

Nếu luyện thêm được ba, bốn chục viên Bổ thiên đơn, đề thăng công pháp lên huyền giai cao cấp, thực lực cũng cao hơn một mức. Thực lực tăng tiến là cơ bản của tu sĩ, lúc đó sẽ đối phó được yêu thú có đẳng cấp cao hơn, tốc độ kiếm linh thạch cũng nhanh hơn.

Ngụy Tác đã thử rồi, thần hải được tăng cường, tốc độ luyện hóa linh khí nhanh hơn một chút. Có nghĩa là tốc độ tu luyện cũng tăng lên.

Nam Cung Vũ Tinh vẫn có dư mấy trăm viên hạ phẩm linh thạch, ít nhất cũng đủ cho gã mua chút yêu đơn Thanh giáp trùng, đỡ cơn khát trước mắt.

Nhưng đợi mãi ở khối bố cáo bài lớn nhất mà không thấy Nam Cung Vũ Tinh đến, chắc rằng nàng cùng người của Thiết Sách chuẩn bị đối phó Phệ tâm trùng nên chưa về, có thể không đọc được tin tức trên truyền tấn ngọc phù. Ngụy Tác nghiên cứu kỹ lưỡng mọi giao dịch trên công cáo bài nhưng không phát hiện cách nào thích hợp để kiếm linh thạch thật nhanh, nên gã thương lượng với lục bào lão đầu, chuẩn bị đích thân đi săn Thanh giáp trùng. Đằng nào ở một số nơi hiện giờ vẫn có thể bắt được Thanh giáp trùng, tam cấp yêu thú đối với Ngụy Tác không khó đối phó, coi như sử dụng thuật pháp tu luyện.

Trời tối rồi, lục bào lão đầu chưa từng dạo qua tập thị trong Linh Nhạc thành nên Ngụy Tác nhét Dưỡng quỷ quán vào ngực áo, mang theo.

Rất nhiều tán tu ban ngày tìm nguyên liệu, săn yêu thú ở ngoài Linh Nhạc thành đến tối vì ở ngoài nguy hiểm nên quay về thành, thành ra thành bắc tập thị lại đông đúc nên ban đêm còn náo nhiệt hơn nhiều.

Trừ một số cửa tiệm cố định, nhiều tu sĩ ba ngày giao dịch ở tự do thị trường ngoài thành, tối đến cũng về đây bày gian hàng ở chỗ trống. Tuy cũng phải trả chút ít linh thạch làm phí dụng, nhưng đỡ hơn số lượng các tiệm phải nộp nên giá bán của những gian hàng này thấp hơn một chút. Chỉ là hàng bán tốt xấu lẫn lộn, rất dễ bị gạt gẫm mua phải hàng giả. Ngụy Tác đưa lục bào lão đầu theo vì nhãn quang của lão thập phần cao minh, có thể giúp gã nhận ra hàng thật hay giả, mua gì cũng tiết kiệm được linh thạch.